“Vào viện ở mà béo lên tận ba cân, bà phục luôn đấy.” Ngoài miệng thì bà cụ Tô phàn nàn nhưng đáy mắt lại là vẻ đắc ý.
Là Túc Bảo nhà bà ấy đã chăm sóc bà ấy rất tốt!
Túc Bảo nhà bà ấy là Bảo Nhi tốt nhất trên đời này!
“Còn nữa, không tiêm nữa có được không…” Bà cụ Tô liếc nhìn kim truyền dịch trên cổ tay.
Dù già rồi nhưng bà ấy vẫn thấy sợ mấy thứ như kim tiêm.
Ông cụ Tô không hiểu phong tình, vẻ mặt lạnh lùng, phê bình: “Bảy tám chục tuổi, còn quan tâm ba cái cân ấy làm gì, tiêm là tốt cho bà, nhờ vậy mà bà có thể khôi phục được tốt như vậy đó!”
Bà cụ Tô bỗng nhiên nổi giận ——
Bà chộp lấy cái gối đầu ném lên người ông cụ Tô, chỉ vào cửa: “Ông đi ra ngoài!”
Ông cụ không hiểu ra sao.
Ông ấy đã làm gì à?
Cửa bị đẩy ra, Túc Bảo ló đầu vào: “Bà ngoại, bà tỉnh rồi ạ!”
Bà cụ Tô lập tức vui vẻ: “Túc Bảo, mau tới đây, bà ngoại ôm một cái!”
Vẫn là Túc Bảo nhà bà tốt!
Túc Bảo vừa tới, bà chợt cảm thấy khỏe hơn nhiều!
Túc Bảo chạy vào ôm lấy bà cụ Tô, thuận tiện đặt túi vải sang một bên. .
||||| Truyện đề cử: Thư Ký Là Vợ Tương Lai Của Lục Tổng |||||
Túi vải bị mở ra, bên trong là đủ loại ngân châm.
Nụ cười trên mặt bà cụ Tô lập tức cứng lại.
Không… Không phải chứ?
Ngân châm dài như vậy… Quả thật định dùng để đâm bà ấy à???
“Bà ngoại đừng sợ, không đau chút nào luôn, mấy ngày hôm trước Túc Bảo đã có kinh nghiệm thực tế… Không đúng, kinh nghiệm thực tiễn á!”
Bà cụ Tô: “…”
Bé cưng à, con không nhắc tới thì còn đỡ, vừa nhắc tới bà còn thấy sợ hơn…