Bất kể là món mặn hay món tráng miệng, hương vị đều không thua kém nhà hàng năm sao.
Chỉ là, bà cụ Tô làm bữa sáng lúc bảy tám giờ, nấu đồ ăn nhẹ lúc mười giờ, bữa trưa lúc mười hai giờ trưa, trà chiều và món tráng miệng lúc ba giờ chiều, bữa tối khoảng sáu giờ, sau bữa tối còn có trà hoa quả và cháo bồi bổ sức khỏe…
Trước khi đi ngủ, bà cụ Tô còn hỏi có muốn ăn đồ ăn khuya không?
Bất cứ ai cũng không thể tiêu hóa hết từng ấy đồ ăn!
Lúc mới về nhà họ Tô, Túc Bảo ốm tong teo, bây giờ thì đôi má của bé đã phính sữa, bàn tay cũng múp míp, ôm cô bé vào người giống như ôm cục bột nhỏ mềm mại.
Nếu Mộc Quy Phàm không chạy bộ và tập thể dục hàng ngày, có lẽ tám múi cơ bụng đã gộp lại thành một…
Tô Nhất Trần gọi một cuộc điện thoại: “Khúc Hưởng, mang tài liệu cho dự án mới của công ty tới đây…À đúng rồi, đưa cả Cao Viễn Hàng tới đây…”
Bên kia điện thoại, Khúc Hưởng tắt di động với vẻ mặt khó hiểu.
Anh ta đi về phía văn phòng chủ tịch thì trông thấy một nhóm người đang tụ tập quanh cửa để nhìn lén.
“Mọi người đang nhìn cái gì thế? Mau đi làm việc của mình đi!” Khúc Hưởng nghiêm mặt nói.
Đám nhân viên lập tức giải tán, làm bộ in tài liệu, pha cà phê, bàn bạc chuyện với đồng nghiệp…
Khúc Hưởng vào phòng lay Cao Viễn Hàng, hồi lâu sau anh ta mới mờ mịt mở mắt ra.
“Đi thôi!” Khúc Hưởng nói.
Cao Viễn Hàng lơ mơ đứng dậy, không khỏi đưa tay sờ cổ.
Sao anh ta lại thấy cổ đau mỏi nhỉ, sao ban nãy anh ta lại ngủ thiếp đi thế này??
Môi truyền tới cảm giác đau nhói, Cao Viễn Hàng vô thức đưa tay sờ, bỗng xựt một tiếng.
“Trợ lý Khúc, chúng ta đi đâu vậy?” Cao Viễn Hàng đi theo sau lưng Khúc Hưởng hỏi.
Khúc Hưởng: “Tô tổng kêu chúng ta đưa văn kiện tới nhà anh ấy.”