Tô Tử Du đọc: “Giường nước, đúng như tên gọi của nó, là một chiếc giường mềm mại có nước bên trong… Nó được tạo ra dựa trên nguyên lý nổi của nước, hoàn toàn phù hợp với đường cong cơ thể… nâng đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể. Giảm áp lực lên cột sống, cơ, mao mạch và hệ thần kinh đóng vai trò đặc biệt trong việc chăm sóc cột sống…”
Túc Bảo: Nghe tuyệt quá, nhưng cũng đâu có gì ghê gớm, sao người lớn lại không trả lời câu hỏi của bé??
Túc Bảo lập tức giơ tay: “Anh ơi em muốn có giường nước!”
Tô Tử Du gật đầu: “Được.”
Cậu không thể làm được lưới bắt quỷ hay la bàn xịn như của Túc Bảo.
Nhưng một cái giường nước lẽ nào lại không làm nổi?
Tô Tử Du mở trang web và kiểm tra tất cả thông tin về giường nước trong ba phút.
Nói làm là làm, Tô Tử Du kêu người làm mang đến một chiếc túi nhựa siêu lớn – loại màng nhựa lớn dùng để bọc nệm và ghế sofa, rất to và dày.
Sau đó cậu trải cái túi nhựa lên giường, kéo ống nước đổ vào…
Cuối cùng, buộc chặt lỗ hở và trải tấm trải ga giường lên trên——
“Xong rồi! Giường nước em cần đây!” Tô Tử Du kiêu ngạo nói. Sau đó, cậu bồi thêm một câu: “Không thể đựng nước quá đầy, nếu không túi nước sẽ nở ra như bong bóng, không ai có thể nằm lên đâu.”
Hai mắt Túc Bảo sáng lấp lánh: “Anh ơi anh thật lợi hại, anh hiểu nhiều thứ thật đó!”
Nghe lời khen, ‘cái đuôi’ của Tô Tử Du cũng cong vút lên, cậu nói: “Đương nhiên!”
Hai đứa trẻ hào hứng đá giày, leo lên giường lăn lộn.