Dường như Túc Bảo đã chuẩn bị sẵn, bé vung tay lên, một chiếc la bàn bát quái như trăng tròn bay ra, đồng thời lưới Phược Linh cũng nhanh chóng bắn ra.
La bàn bát quái trấn áp hai khuôn mặt, lưới trói buộc linh hồn bắt được một kẻ vừa chạy sang bên trái trong số chúng.
Còn có một kẻ rất gian xảo từ trượt trên mặt đất, chuẩn bị lao ra ngoài cửa.
“Chạy đâu cho thoát!”
Túc Bảo hét lớn, lao tới và giẫm lên cái mặt kia.
“A!”
Cái mặt kia hét lên một tiếng, thoáng chốc đã bị giẫm cho co lại thành một quả bóng.
Túc Bảo hừ một tiếng, hai tay chống nạnh, từ trên cao nhìn xuống nó, nói: “Chạy đi! Có giỏi thì mày chạy tiếp đi!”
Tô Tử Du, Tô Tử Tích, Hân Hân mắt chữ A mồm chữ O.
Đây… đây là em gái của bọn họ ư?
?▽?
Ba đứa nhóc Tô Tử Du, Tô Tử Tích và Hân Hân nhìn Túc Bảo, mắt nhóc nào cũng sáng lấp lánh.
Ngưỡng mộ quá!
Chỉ thấy gương mặt kia bị Túc Bảo giẫm dưới chân, dù vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra, phát ra một tiếng thét chói tai.