Có chút điều chỉnh: thiếp thất của Kỳ Triều Yến là khôn trạch nam tính, sửa lại cách gọi Kỳ Hạo Vũ với Tần Hoạt là phụ thân
Đêm khuya.
Màn đêm dày đặc, từng đám mây đen vô tình che lấp ánh trăng, chỉ còn vài ngôi sao lấp lánh nơi chân trời, nhưng cũng chẳng đáng kể.
Tướng quân phủ rộng lớn chìm trong tĩnh lặng, từng căn phòng đèn đã tắt, mọi người đều đã yên giấc.
Tần thị cũng vậy, nhưng giữa giấc ngủ say bị đánh thức bởi tiếng cửa bị đẩy mạnh.
Ông ta giật mình ngồi dậy, liếc nhìn bóng người cao lớn tiến vào, hoảng hốt hỏi: "Ai? Ngươi muốn gì?"
"Phụ thân," Kỳ Hạo Vũ khẽ cười, dừng bước, quay sang ngồi xuống bàn, "Ngoài con ra còn ai nữa?"
"Là Vũ nhi à, đêm khuya thế này con đến làm gì? Phụ thân tưởng tiện nhân ở Phương Lan viện đến hại ta!"
Tần Hoạt thở phào nhẹ nhõm, khoác áo ra khỏi giường, nhưng ngửi thấy mùi rượu nồng nặc pha lẫn hương phấn trên người con, không khỏi nhíu mày, "Vũ nhi, con lại đến chỗ đó rồi sao? Con biết đấy, tướng quân không thích con đến nơi ấy, nếu bị phát hiện..."
"Ha, Kỳ Triều Yến bắt được thám tử Nam Man, việc cần xử lý nhiều vô kể, chắc mười ngày nửa tháng không về, lấy đâu thời gian quản con?"
Kỳ Hạo Vũ cười lạnh, vẻ mặt không ổn, Tần thị đóng cửa lại, hỏi khẽ: "Vũ nhi, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không biết Kỳ Triều Yến điên cái gì, hôm nay đột nhiên bảo con đến quân Bình Tây nương nhờ bằng hữu của bà ta, dù có bằng hữu bà ta chiếu cố, sao bằng ở đây con như cá gặp nước?"
Tần Hoạt mò mẫm thắp đèn, nhìn rõ khuôn mặt con trai âm trầm đầy sát khí, thận trọng nói: "Có phải bà ấy muốn con đi rèn luyện không?"
"Tuyệt đối không! Bà ta chắc chắn đề phòng con, nhiều tướng lĩnh trong quân khen ngợi con, thuộc hạ cũng tín phục, bà ta sợ con đe dọa địa vị của bà ta nên mới nghĩ cách điều con đi."
"Không phải đâu, Vũ nhi tuy dũng mãnh thiên tài, nhưng đại tướng quân cũng là anh hùng hiếm có trăm năm, năm xưa chỉ dẫn ngàn người đã phá vây, đoạt lại mười ba thành từ tay Nam Man, địa vị trong Kỳ gia quân của bà ta không phải con có thể vượt qua trong chốc lát, phụ thân đoán là vì cái đồ bỏ đi kia..."
Tần Hoạt chưa nói hết, đã bị Kỳ Hạo Vũ cười lạnh ngắt lời, "Đồ bỏ đi không đáng lo, phụ thân không biết nó sắp bị gả đi sao? Lại còn gả cho một kẻ mù! Thật đáng cười."
"Thật sao?"
Tần Hoạt không tin lắm, dù biết người ở Phương Lan viện không muốn con gái vô dụng nhập ngũ, nhưng cách tránh chiến trường nhiều vô kể, có cần phải gả con đi không?
Lại còn gả cho kẻ mù...
"Còn giả sao được? Hôm nay mới định, Lý Kim Hoa làm mối, lão bà này đã vội vàng đến nịnh con rồi, tối nay đến Hồng Ngọc quán chính là tiền của nàng ta đưa."
Lão mối Lý Kim Hoa vốn vô lợi không dậy sớm, chủ động thân thiết, chẳng phải là nghĩ sau khi đồ bỏ đi gả đi, con sẽ là chủ nhân tương lai của tướng quân phủ sao?
Kỳ Hạo Vũ cười khinh bỉ, ngón tay gõ nhịp lên mặt bàn, "Phụ thân, vì đại kế của chúng ta, phụ thân phải nghĩ cách giữ con lại, con vất vả mới đứng vững trong quân, nếu đi thì công toi rồi."
Việc này không tiện con từ chối, nếu con mở lời, không kể Kỳ Triều Yến sẽ mắng, còn có thể hủy hình tượng tốt đẹp bao năm trước mặt bà ta, khiến bà ta nghi ngờ, vậy thì đáng tiếc quá.
Tần Hoạt trầm tư, không lên tiếng ngay, Kỳ Hạo Vũ đợi một lúc, sắc mặt không vui, "Phụ thân, biên giới Tây Việt cách đây ngàn dặm, lẽ nào phụ thân nỡ lòng ngày ngày không gặp con?"
"Phụ thân đương nhiên không nỡ," Tần Hoạt ra vẻ khó xử, "Chỉ là mấy hôm trước tiện nhân Phương Lan viện lại cãi nhau với tướng quân, theo thông lệ, mỗi lần nàng gây chuyện, đại tướng quân sẽ ba năm tháng không bước chân vào sân này..."
Ông chưa nói hết, đã bị Kỳ Hạo Vũ bực dọc ngắt lời, "Phụ thân không biết nghĩ cách sao? Con sẽ trì hoãn vài ngày, đợi Kỳ Triều Yến về, phụ nhân tìm cách gặp, nhất định phải thuyết phục bà ta để con ở lại."
Nói xong, Kỳ Hạo Vũ đứng dậy định đi, Tần Hoạt chợt nghĩ ra cách, vui mừng gọi con lại, "Vũ nhi, phụ thân mong có cháu đã lâu, tiểu thiếp của con có thai rồi, đứa bé đến đúng lúc, không thì lấy lý do này?"
Ông tự giải thích: "Đại tướng quân luôn áy náy với tiện nhân Phương Lan viện, nếu con nói lo cho mẫu tử họ muốn ở lại chăm sóc, bà ta nhất định đồng ý."
"Con không muốn!" Kỳ Hạo Vũ tức giận, hận nói: "Thân phận ả là gì mà dám sinh con đầu lòng của con?"
"Tiện nhân giả tạo này, không phải lúc nào cũng ghét con giở mặt sao? Không ngờ con nói đùa, ả lại tin thật."
Kỳ Hạo Vũ như kẻ điên, bỗng cười lạnh lẽo, "Đứa bé này không thể giữ, nữ nhi nhà thợ săn sao xứng làm phu nhân của con? Con không ngờ ả dám sinh con cho con, chỉ là phụ thân thúc giục khiến nên con mới giữ ả lại, hiện tại đi tìm ả chỉ thêm phiền phức."
Tần Hoạt hiếm khi phản đối con, lần này lại kiên quyết khác thường, "Vũ nhi, giữ đứa bé đi, con không nhỏ nữa, nên có con nối dõi, sau này cưới thê tử quyền quý rồi giết ả cũng chưa muộn..."
...
Hôm sau, Kỳ Ấu An lại dậy sớm.
Nàng theo thói quen luyện võ trong sân, luyện hơn một canh giờ, gia nhân lục tục dậy làm việc, nàng mới về phòng.
Mồ hôi nhễ nhại, nàng tắm nước lạnh, thay quần áo sạch sẽ đến Phương Lan viện thỉnh an nương.
Kiếp trước nàng chưa từng thỉnh an lần nào, kiếp này cũng là lần đầu.
Nghe nàng đến, người hầu của Ninh Phương kinh ngạc, bản thân Ninh Phương bị đánh thức càng tức cười, dụi mắt ngái ngủ nói với Triệu mụ mụ: "Không có chuyện gì nó tự dưng đến, sáng sớm thế này, chắc là thúc ta mời thầy bói tính ngày cưới."
Triệu mụ mụ hiểu ý, "Lão nô sai người đi mời ngay."
"Ừ."
Ninh Phương lại nằm xuống, giọng điệu đầy chán ghét: "Bảo nó cút đi, nói với nó sau này không việc đừng sáng sớm đến quấy rầy ta, làm phiền giấc mộng."
Kỳ Ấu An ở ngoài nghe rõ lời nương, không biết nói gì, nàng thực sự chỉ đơn thuần đến thỉnh an bày tỏ hiếu thuận, bù đắp thiếu sót kiếp trước, không để nương nuôi con gái uổng công nữa.
Nhưng hình ảnh nàng không việc không tìm nương đã ăn sâu, Triệu mụ mụ cũng nghĩ như Ninh Phương, từ phòng trong ra truyền lại nguyên văn lời bà.
"..."
Nghiệp thỉnh an, chết yểu từ đây...
Kỳ Ấu An bị đuổi ra vội vàng ăn vài miếng, bảo Nhị Cẩu dắt ngựa ra, nàng muốn đi tìm Tống tỷ tỷ.
Một đêm không gặp, nhớ vô cùng.
Hai nhà cách nhau không xa, Kỳ Ấu An vẫn phi ngựa như bay, bụi cuốn sau lưng gần như không thấy bóng nàng.
Ngựa của nàng tên Hắc Lộ, dáng đẹp cao lớn, phi nước đại nhanh như gió, tựa chim bằng cất cánh, bộ lông đen bóng dưới ánh mặt trời lấp lánh, rất đẹp.
Hắc Lộ là chiến mã Kỳ Triều Yến tinh tuyển, mấy năm trước tặng Kỳ Ấu An làm sinh nhật.
Kỳ Ấu An rất thích, thường trộm cỏ thượng hạng từ máng ngựa mẹ cho Hắc Lộ ăn, khiến nó béo múp.
Hắc Lộ cũng là đồ háu ăn, Kỳ Ấu An cho ăn vài lần, nhanh chóng thân thiết, một người một ngựa cấu kết, không ít lần phá hoại ngựa quý của Kỳ Triều Yến.
Có thời gian, vì việc tốt của đứa con gái bất hiếu, ngựa của Kỳ Triều Yến đều gầy đi...
Chỉ một khắc, ngựa hí vang, dừng gấp trước cửa y quán.
Mấy ngày nay Tống Trạch Lan bắt đầu khám bệnh, nên cửa luôn mở.
Kỳ Ấu An nhìn vào trong, không thấy Tống tỷ tỷ ở đại đường, đoán nàng đang nghỉ sau bình phong.
Nàng vui vẻ vỗ đầu Hắc Lộ, nhảy xuống, "Ngươi ngoan ngoãn đợi ta, về cho ngươi ăn ngon."
Hắc Lộ vẫy đuôi, không thèm nhìn, quay đầu tìm đồ ăn.
Kỳ Ấu An buộc nó dưới gốc cây, định vào trong.
Bước chân nhẹ nhàng, nhưng khi bước vào đại đường, toàn thân cứng đờ.
Nàng không ngờ lại thấy Kỳ Hạo Vũ ở đây.
Nhìn hắn cười cười từ sau bình phong đi ra, Kỳ Ấu An cảm thấy mình sắp điên!
Thì ra kiếp trước nàng bị bưng bít, tưởng Tống Trạch Lan và Kỳ Hạo Vũ không quen biết, không ngờ hai người đã quen nhau từ lâu.
Nghĩa là, chỉ có nàng mới thấy họ thành hôn đột ngột sao?
Kỳ Ấu An đột nhiên cảm thấy kiếp trước mình sống như trò hề, muốn cười, nhưng không cười nổi.
"Đại tỷ?"
Kỳ Hạo Vũ như mới thấy nàng đứng cứng ở cửa, cười ôn hòa, "Đại tỷ, để tạt qua thăm Tống cô nương, Tống cô nương là cô nương tốt..."
"Cút!"
Kỳ Ấu An lạnh lùng nhìn hắn, đôi mắt đen như mực tràn đầy sát ý, Kỳ Hạo Vũ nói thêm vài câu, nàng thực sự sẽ không nhịn được giết hắn!
Một kẻ đạo đức giả trọn vẹn, lưu luyến chốn hoa lệ cưỡng ép Khôn Trạch, hắn có tư cách gì được Tống Trạch Lan để mắt?
Ánh mắt nàng quá hung ác lạnh lùng, chỉ có kẻ giết người máu lạnh mới khiến người ta khiếp sợ như vậy, rợn tóc gáy.
Đối mặt ánh mắt ấy, Kỳ Hạo Vũ đồng tử co rút, đầu óc trống rỗng, "Đại tỷ..."
Sao ánh mắt này lại xuất hiện trên kẻ vô dụng?
Nếu trước đây nàng giấu diếm... đích nữ duy nhất cần giấu diếm sao?
Kỳ Hạo Vũ nghi ngờ mình nghĩ quá, chắc chắn là đồ bỏ đi quá thích kẻ mù nên mới thế, càng tốt, đợi kẻ mù thành người của mình, không phải khiến nó điên sao?
"An An?" Tống Trạch Lan nghe tình hình không ổn, mò mẫm đi ra.
Nàng là người Kỳ Ấu An để trong tim, nàng không muốn nổi giận với nàng, nhưng nhịn hoài, trong lòng vẫn tức, "Tống Trạch Lan đừng quên thân phận hiện tại của mình, sau này tránh xa hắn ra, nàng là người của ta!"
"...Ta biết," Tống Trạch Lan nụ cười tắt lịm, sững sờ một lúc mới chậm rãi nói: "An An, đừng giận, ta đoán nàng hiểu lầm rồi. Vị Kỳ công tử này đến tìm ta chữa bệnh, ta với hắn không có quan hệ gì."
Dù nàng có nói dối hay không, chỉ cần nàng chịu giải thích, đều khiến Kỳ Ấu An dễ chịu hơn.
Sắc mặt Kỳ Ấu An vừa dịu xuống, đã thấy Kỳ Hạo Vũ lo lắng đứng chắn trước Tống Trạch Lan, lập tức không vui.
"Đại tỷ, đừng mắng Tống cô nương nữa, là lỗi của đệ, đệ chỉ bất nhẫn nên đến thăm Tống cô nương, Tống cô nương mù đã đủ khổ rồi, đại tỷ buông tha cho nàng ấy đi. Hôn nhân không phải trò đùa, đại tỷ sao có thể vì nhất thời hứng thú mà hủy cả đời Tống cô nương?"
Kỳ Hạo Vũ tưởng tốt, nhưng câu nào cũng vu oan Kỳ Ấu An, khiến Tống Trạch Lan nhíu mày, lúc nãy trong này hắn đã cố ý nhắc đại tỷ ngỗ nghịch phụ bạc khiến người ta thấy không ổn.
Không biết... phá hôn sự của họ có lợi gì cho hắn?
Nàng chưa mở lời, Kỳ Ấu An đã không nhịn được.
Kỳ Ấu An nghe không nổi lời này, nhất là từ miệng Kỳ Hạo Vũ - kẻ cưới Tống Trạch Lan kiếp trước!
Ánh mắt lạnh lẽo liếc xuống dưới hạ bộ Kỳ Hạo Vũ, Kỳ Ấu An không có vẻ đùa, "Gả cho ta là hủy cả đời, gả cho ngươi thì không sao? Dựa vào ngươi là Càn nguyên? Nếu một ngày ngươi đi đường bị thiến thì sao?"
"Đại tỷ, ngươi... sao có thể độc ác thế?"
Kỳ Hạo Vũ vô thức lùi hai bước, nhanh chóng lại làm bộ đau lòng, "Đại tỷ, đệ là nhi tử Càn Nguyên duy nhất của mẫu thân, dù tỷ ghen tị cũng không thể khiến mẫu thân tuyệt tự chứ?"
"Tống cô nương, nàng nhất định phải làm chứng cho ta, việc này ta phải báo với mẫu thân, đại tỷ thật quá đáng..."
Hắn quay người định kéo Tống Trạch Lan than thở, nhưng tay chưa chạm, đã bị Kỳ Ấu An ném ngay một nén bạc trúng sau gáy, đau đến nỗi rên lên, đưa tay sờ, lòng bàn tay dính máu.
Hắn sững sờ, đồ bỏ đi này dám đánh hắn?
Kỳ Ấu An lạnh lùng nhìn biểu hiện không tin của hắn, từng bước tiến lại, "Ngươi muốn nói gì với mẫu thân? Nói ngươi trước mặt ta xúc phạm người của ta?"
Tống Trạch Lan mù, không thấy Kỳ Hạo Vũ với tay, cũng không thấy Kỳ Ấu An đánh người.
Chỉ nghe tiếng vật cứng rơi, không hiểu chuyện gì, nhưng chút hoang mang trong lòng nhanh chóng lắng xuống, nàng thận trọng nói: "Kỳ công tử, nếu ngài nói với đại tướng quân, xin cho ta cùng đi, ta cũng có vài lời muốn nói."
"An An chỉ nhất thời nóng giận nói bậy thôi, còn ngài, rõ ràng biết ta với đại tỷ ngài đã đính hôn, ta cũng chưa từng nói không muốn thành hôn, vậy mà ngài lại cố ý nói lời gây hiểu lầm khiến An An tức giận, thật khó hiểu..."