Gió bên ngoài càng thổi càng mạnh, dần rơi vài hạt mưa.
Đợi Kỳ Ấu An ăn xong chuẩn bị về, mưa nhỏ đã thành mưa như trút nước.
Đêm mưa càng thêm tối đen, đen kịt, dường như ánh sáng cũng không xuyên qua được.
Đèn lồng dưới mái hiên bị gió thổi lảo đảo, dù chưa tắt nhưng ánh sáng yếu ớt trông rất thảm hại.
Nếu không phải Kỳ Triều Yến về, Ninh Phương sao cũng không để Kỳ Ấu An dầm mưa về.
Bà khoác áo dày cho Kỳ Ấu An, lại tìm ô sai người đưa nàng về, dù vậy khi về đến viện, người nàng vẫn ướt sũng.
Đặc biệt là ống quần, ướt nhẹp, có thể vắt ra mấy cân nước.
May là người hầu đã chuẩn bị nước nóng, Kỳ Ấu An không khó chịu lâu, tìm quần áo ngủ sạch đi tắm.
Ninh Phương cũng không rảnh, sau khi nàng đi bà sai nhà bếp nấu canh gừng, khi nàng tắm xong canh đã xong.
Kỳ Ấu An bịt mũi uống canh gừng, bụng ấm áp, chuẩn bị lên giường ngủ.
Đột nhiên nhớ đến đôi nhạn ở hậu viện nhà thê tử đang dầm mưa, nếu để chúng dầm mưa một đêm, sợ không chết cũng thập tử nhất sinh.
Đây là vật may mắn tượng trưng kết tóc dài lâu của nàng và Tống Trạch Lan, sao có thể không quan tâm?
Kỳ Ấu An vội vàng mặc quần áo, tìm áo tơi khoác lên người, trèo tường ra khỏi phủ, một mạch chạy đến y quán.
Thường giờ này mọi người đã ngủ, trời mưa tối sớm, lại không có việc gì làm, để tiết kiệm dầu họ ngủ sớm hơn.
Hôm nay nếu không dùng cơm muộn, Kỳ Ấu An cũng đã ngủ từ lâu.
Nhìn y quán tối om không ánh đèn, nàng đoán thê tử và Tống mẫu cũng đã ngủ, do dự một lúc vẫn quyết định trèo tường.
Tường ướt lạnh và trơn, Kỳ Ấu An trượt tay mấy lần mới trèo lên, vừa định nhảy xuống thì thấy bóng người cầm ô trong sân, đang cúi xuống đất tìm kiếm gì đó, dáng người mảnh khảnh, dường như là thê tử nàng.
Trong tiếng mưa ồn ào, Tống Trạch Lan mơ hồ nghe thấy động tĩnh, nghĩ đến tên vô lại Kỳ Ấu An nói hôm qua, không khỏi cảnh giác: "Ai?"
Kỳ Ấu An nhìn quanh, không thấy người thứ hai trong sân, vội hạ giọng: "Thê tử ,là ta..."
"An An?"
Tống Trạch Lan sững lại, chậm rãi đi về phía nguồn âm thanh: "Mưa to thế, nàng đến làm gì?"
Kỳ Ấu An từ trên tường nhảy xuống, vài bước đến trước mặt nàng: "Ta lo hai con nhạn bị mưa chết, đến dời chỗ che mưa cho chúng."
"Ta vừa dời chúng vào đại đường, giờ định lấy bát thức ăn vào."
Tống Trạch Lan khẽ mím môi, có chút ngại ngùng, dù nàng tự lực cánh sinh, nhưng cuối cùng vẫn là người mù, cái bát nhỏ có lẽ bị mưa cuốn đi, nàng tìm hồi lâu không thấy.
Lúc nãy cởi dây dưới gốc cây cũng vất vả, dù che ô, nửa người nàng vẫn ướt sũng, áo lót trắng dính sát vào người, trông rất gầy.
Ban ngày mặc nhiều, Kỳ Ấu An chưa thấy nàng gầy thế, đau lòng không thôi, thê tử của nàng sợ từ kinh đô đến đây đã chịu không ít khổ cực.
Tống Trạch Lan không biết có người đang quyết tâm nuôi nàng béo, chỉ quan tâm: "An An, hay nàng đừng về, mưa to lại khuya, một mình nữ tử trên đường không an toàn."
Ở đây chỉ có hai phòng ngủ, nhưng có thể tạm ngủ trên giường nhỏ trong đại đường, Kỳ Ấu An vui vẻ đồng ý: "Thê tử, ta đưa nàng về phòng trước."
Cái bát nàng nhìn thấy ngay, lát nữa đi ngủ mang theo là được.
"Cùng đi, an trí chúng trước," Tống Trạch Lan khẽ lắc đầu, đưa ô về phía nàng: "Trong phòng ta có quần áo sạch, nếu không ngại nàng có thể thay đồ của ta."
"!!!"
Chuyến đi này không uổng! Kỳ Ấu An rất phấn khích, suýt hét lên, nhưng giả vờ bình tĩnh nắm tay thê tử, ổn định đáp: "Ừm."
Tay hai người đều hơi lạnh, nhưng có hơi ấm trong lòng.
Không cần Tống Trạch Lan nói, Kỳ Ấu An chủ động nhặt bát, cùng nàng đến đại đường.
Tống Trạch Lan ngủ sớm, bị tiếng nhạn và mưa đánh thức, nên khi nàng ra ngoài hai con nhạn đã dầm mưa một lúc.
Lúc này chúng đang vỗ cánh rũ nước, trông vừa thương vừa buồn cười.
"Khi trời tạnh ta sẽ làm cho chúng cái lều che mưa."
Kỳ Ấu An cười đặt bát trước mặt chúng, thêm nước, thóc thì không thêm nữa, phải ra hậu viện lấy, nàng không muốn chạy thêm.
Tống Trạch Lan đứng bên đợi, nghe vậy cũng khẽ cười: "Ừm, nếu nàng không ngại ta là gánh nặng, lúc đó ta sẽ phụ nàng."
"Ta sao dám ngại chứ?" Kỳ Ấu An cười ngốc nghếch: "Thê tử, lúc đó nàng ngồi đó là được, chuyện nhỏ không cần phiền nàng, ta tự làm được."
Chỉ cần Tống Trạch Lan ngồi bên cạnh, nàng sẽ có động lực.
Tống Trạch Lan mặt ửng hồng, quay người trước: "Đừng nói nữa, mau về thay quần áo ướt, kẻo cảm."
Sự quan tâm của thê tử khiến Kỳ Du Ấu rất thích, nàng không khỏi lâng lâng: "Vâng, thê tử đại nhân."
Giọng to quá, Tống Trạch Lan giật mình tim đập thình thịch, tỉnh lại đã ngại: "... An An, khẽ thôi, mẫu thân ngủ rồi."
Kỳ Ấ An lập tức im miệng, không thể đánh thức Tống mẫu, nếu không cho nàng ở lại thì toi.
Nàng vội vàng cởi áo tơi nhẹ nhàng đặt xuống đất, rồi đến lấy ô từ tay Tống Trạch Lan, hạ giọng: "Thê tử, ta sẽ rất khẽ, không làm Tống bá mẫu thức giấc."
"Ừm..."
Hai người cùng che một ô, bước chậm, qua trước phòng Tống mẫu, Kỳ Ấ An còn nín thở, may là trong phòng không động tĩnh.
Đến phòng Tống Trạch Lan, bên trong không đèn, cũng không có nến đèn dầu, vào trong Kỳ Ấu An như mù, không nhìn thấy gì.
Nàng đứng sững, không biết đi đâu, may là người bên cạnh nhận ra tình cảnh khó xử, ngón tay mát lạnh nắm lấy tay nàng, mảnh mai nhưng có cảm giác an tâm lạ kỳ: "An An, nàng lên giường trước, lát ta đưa quần áo cho nàng."
Trước mắt tối đen, mở to mắt cũng không thấy, Kỳ Ấu An dù muốn ra vẻ mạnh mẽ cũng không có khả năng, ngoan ngoãn đáp: "Vâng."
Giọng nàng mềm mại trong trẻo, như đám mây trên trời.
Tống Trạch Lan trong đầu không khỏi vẽ ra hình ảnh tiểu tướng quân ngoan ngoãn đáng yêu, lòng mềm lại: "An An, nàng thường ngủ phía trong hay ngoài?"
"Hả?"
Trong chớp mắt, Kỳ Ấu An cảm thấy không thể suy nghĩ, máu trong người như sôi sục dồn lên đầu, mặt đỏ bừng, cổ họng khô rát: "Ngủ... chung giường?"
Tống tỷ tỷ không bảo nàng ngủ đại đường... mà ngủ cùng phòng cùng giường với nàng?
"Ừm, tạm một đêm thôi, không có chỗ khác."
Tống Trạch Lan giọng điềm đạm, như thường lệ ôn nhu hòa ái.
Nhưng nội tâm nàng không bình tĩnh như bề ngoài, tai ngọc đã nhuốm màu hồng nhạt.
Hôm nay là ngày đầu kỳ mưa móc của nàng, dù uống thuốc ức chế tình nhiệt, nhưng giữ người qua đêm không phải lựa chọn sáng suốt, nhất là người này còn luôn miệng nói là 'thê tử trong mộng' đã sinh hai con gái cho nàng, nếu động chân động tay...
Tống Trạch Lan không dám nghĩ tiếp, chỉ có thể an ủi bản thân người này chưa phân hóa...
Kỳ Ấu An muốn đồng ý ngay, nhưng lại sợ thê tử nghĩ mình táo bạo, hơi kiềm chế một chút: "Thê tử à, như vậy có tốt không? Hay ta ngồi trên bàn một đêm vậy."
"... Không sao."
Nghe giọng nàng không giấu nổi vui sướng, Tống Trạch Lan buồn cười, nếu thật sự để nàng ngồi bàn một đêm, trong lòng không biết ấm ức thế nào.
Như sợ nàng đổi ý, tiểu tướng quân trả lời rất nhanh: "Vậy ta ngủ phía ngoài, nàng nếu dậy đêm ta cũng sẽ đi cùng."
Giọng nũng nịu ngọt ngào bên tai khiến Tống Trạch Lan vô thức siết chặt tay nàng, rồi đột nhiên buông ra: "Ừm, ta đi lấy quần áo."
Kỳ Ấu An lại không muốn rời xa nàng dù một giây, nắm vạt áo nàng từ phía sau, từng bước theo nàng đến tủ quần áo.
Quần áo Tống Trạch Lan đều phân loại rõ ràng, nàng nhanh chóng lấy ra bộ trung y đưa cho Kỳ Ấu An: "An An, nàng có thể thay trên giường, buông rèm là được."
Nàng ra ngoài vội, bộ áo lót mỏng ướt hơn cả Kỳ Âud An, lúc nãy nắm vạt áo nàng đã phát hiện.
"Thê tử, nàng thay trước đi, ta sẽ không nhìn trộm."
"Nàng thay trước..."
Tống Trạch Lan chưa nói xong, đã bị Kỳ Ấu An vô lại đe dọa: "Nghe lời ta, không ta sẽ thay giúp nàng."
"..."