Tiểu Tướng Quân Chỉ Đeo Bám Thê Tử Mù Của Nàng

Chương 46



Trên đường hồi phủ, sương mai mờ ảo, vầng dương vừa ló rạng, ánh nắng dìu dịu xuyên qua tầng lá thưa thớt, rải nhẹ lên mặt đất một mảng sáng mờ ấm áp.

Dọc đường, đã thấy không ít hộ nhân gia lục tục thức dậy, khói bếp lượn lờ nơi sân nhỏ, cảnh tượng một mảnh an hòa thanh bình.

Tâm tình tốt, bước chân cũng nhẹ nhàng. Quý nữ họ Kỳ, người đang chìm đắm trong niềm vui khó giấu, chẳng mấy chốc đã về tới cổng phủ.

Khác hẳn ngày thường, bên ngoài phủ lúc này dừng sẵn mấy cỗ xe ngựa, gia nhân qua lại bận rộn chuyển quà lễ chất lên. Triệu mụ mụ đứng một bên chỉ huy, trông vô cùng tất bật.

Kỳ Ấu An bước tới, tò mò hỏi: " Triệu mụ mụ, hôm nay có việc gì vậy? Nương ta định hồi Thanh Thành thăm ông ngoại sao?”

Triệu mụ mụ vừa nghe tiếng nàng liền quay lại, mừng rỡ nói: “Đại tiểu thư, ngài cuối cùng cũng về rồi! Đại tướng quân đang tìm ngài đấy!”

“Mẫu thân đã về rồi ư?” Kỳ Ấu An thoáng trầm xuống. Mẫu thân nàng đã bảy tám hôm không về phủ, lần này vừa về liền sai người đi tìm... e là chẳng có chuyện gì tốt lành.

Nhưng có hỏi cũng uổng công, nếu Triệu mụ mụ biết thì hẳn đã chủ động báo từ sớm rồi.

“Đại tướng quân hồi phủ đêm qua.” Triệu mụ mụ cười tủm tỉm, chỉ tay về phía mấy cỗ xe: “Đại tiểu thư đoán sai rồi. Đây không phải quà đưa về Thanh Thành, mà là đồ mang tới phủ Tống gia. Đại tướng quân đã chấp thuận hôn sự giữa ngài và Tống cô nương, hôm nay chính phu nhân đích thân đến cửa bái phỏng.”

“Ta biết rồi, mụ mụ cứ bận việc đi. Ta lập tức vào tìm mẫu thân.”

Đuôi mày khóe mắt nàng đều hiện rõ ý cười, bước chân càng thêm nhanh. Triệu mụ mụ gọi với theo sau: “Đại tướng quân đang ở viện phu nhân đó—”

Đến nơi, lại không thấy người đâu. Vương ma ma chỉ tay vào trong phòng: “Phu nhân cùng đại tướng quân ở bên trong.”

“…Ta có thể vào không?” Kỳ Ấu An do dự, khẽ gọi: “ Nương hẳn đã dậy rồi chứ?”

Bên trong vang lên giọng nói lạnh nhạt của Ninh phu nhân: “Vào đi.”

Bước qua cửa nội thất, nàng liền ngẩn người—y phục vứt tán loạn khắp nơi như vừa bị trộm ghé thăm. Ngẩng đầu muốn hỏi, lại thấy nương thuận tay ném thêm một bộ nữa ra ngoài.

“Phiền chết đi được! Mặt như người chết, mặc gì cũng chẳng hợp, chẳng có bộ nào vừa ý cả.”

Ninh phu nhân chau mày bực dọc, giọng gọi nàng cũng lộ vẻ cáu kỉnh: “ Kỳ Ấu An, tới đây xem mẫu thân ngươi nên mặc bộ nào? Lát nữa phải diện kiến mẫu tử nhà họ Tống, không thể dọa người ta chạy mất được.”

Kỳ tướng quân, lúc này mặc trung y trắng nhạt, yên lặng ngồi bên giường. Nghe thê tử mắng mình “mặt người chết”, chỉ nhướng nhẹ mày, không nói một lời.

Kỳ Ấu An nhìn bà, ánh mắt dừng lại nơi gương mặt lạnh như sương tuyết kia, cố tình làm bộ rùng mình: “Mẫu thân, con thấy lỗi không nằm ở y phục đâu, là ở người đó ạ.”

Nói đoạn, nàng lặng lẽ chịu đựng ánh nhìn rét buốt như gió đông của mẫu thân: “Ý con là, người tốt nhất đừng đi.”

Ninh phu nhân bật cười: “Người làm mẫu thân đây cũng chẳng thiết tha đi đâu.”

Rồi như nghĩ ra điều gì, liếc mắt về phía vị tướng quân kia: “ Kỳ Triều Yến đi là được, chỉ cần đi qua một vòng, không cần nói nhiều.”

“Ngươi tưởng ta muốn đi chắc?” Kỳ tướng quân mặt không đổi sắc. “ Kỳ Ấu An, bản tướng đây là vì ngươi mà dọn hậu hoạn. Tốt nhất là ngươi sau này bớt chuyện thị phi lại.”

“Hả? Con gây chuyện gì đâu?” Kỳ Ấu An ngơ ngác.

Ninh phu nhân bên cạnh cười cười bênh con: “Là làm việc tốt, cứu người...”

Chưa dứt lời, liền bị ánh mắt lạnh lùng của Kỳ  tướng quân ngăn lại: “Ta chẳng đã nói rõ cho nàng biết người nó cứu là ai rồi sao?”

Ninh phu nhân lập tức im lặng, chỉ liếc sang con gái bằng ánh mắt "tự lo lấy thân".

“…Người con cứu là ai vậy mẫu thân?”

Kỳ Ấu An ngờ ngợ. Cứu người thôi mà, sao lại thành ra thế? Lại còn phải đích thân diện kiến Tống tỷ tỷ  để "giải vây"?

Chẳng lẽ… nàng cứu phải tử địch của Tống cô nương?

Kỳ tướng quân sắc mặt càng khó coi: “Người ngươi cứu chính là đương kim điện hạ ngũ công chúa, ngũ điện hạ Mai Thanh Ngọc.”

“Hoàng thượng con cháu đông đúc, mười mấy vị đã trưởng thành, ai nấy đều ôm mộng lớn. Ngũ điện hạ lần này đột ngột tới đây, chỉ sợ là vì binh quyền.”

“Nếu ngươi đã phân hóa thành một càn nguyên thì thôi, thiên tử cũng chỉ mưu cầu liên kết. Nhưng ngươi lại chưa phân hóa, nếu nàng ta cầu thánh chỉ cưới ngươi, chẳng phải hai mươi vạn đại quân của bản tướng cùng Kỳ gia quân đều trở thành của hồi môn sao?”

Kỳ Ấu An lập tức hiểu ra, khí lạnh nơi đáy mắt còn sắc hơn mẫu thân: “Ai cũng đừng hòng chia rẽ con với Tống tỷ tỷ.  Nếu nàng dám có ý đồ xấu, đừng trách ta thủ đoạn tàn nhẫn.”

Nói xong còn làm động tác cắt cổ, khiến Kỳ tướng quân giật nhẹ khóe miệng: “Bản tướng cũng chẳng to gan như ngươi.”

“Sợ gì chứ? Nơi này chẳng phải là địa bàn của mẫu thân sao?” Nàng cười vô hại, ánh mắt lại lạnh như dao. Đã có thể cứu Mai Thanh Ngọc, thì cũng đủ sức giết nàng ta.

Ninh phu nhân liếc sang con gái rồi lại liếc sang nữ tướng quân, bất đắc dĩ lắc đầu: “Con à, mẫu thân con chỉ muốn sống bình yên về già thôi, có được không?”

Kỳ Ấu An cười toe toét. Dựa vào thế lực ở Nam cảnh của mẫu thân nàng, một công chúa chết đi… cũng chỉ là âm thầm lặng lẽ mà chết, chẳng dấy lên nổi cơn sóng nhỏ.

Kiếp trước không phải cũng từng chết một vị rồi sao?

Ý nghĩ lướt qua khiến nàng khựng lại—chẳng lẽ người chết kiếp trước chính là Mai Thanh Ngọc?

Nghĩ đến đây, trong lòng bỗng dâng lên linh cảm mãnh liệt. Nếu hôm đó nàng không kịp thời ra tay, dù công chúa có trốn được vào rừng sâu, cuối cùng cũng sẽ mất máu mà chết.

Rừng sâu hoang vắng, huyết nhục lồ lộ, dã thú rình rập, chỉ sợ thi thể cũng chẳng còn nguyên.

Lúc nàng còn đang thất thần, Kỳ tướng quân đã tiện tay nhặt lấy một bộ y phục khoác lên: “Gặp mặt mẫu tử nhà họ Tống xong, theo ta đến doanh trại rèn luyện một phen.”

Lần này, Ninh phu nhân không còn tranh cãi nữa, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Kỳ Ấu An hơi không quen:“Mẫu thân…”

Ninh phu nhân dường như đoán được nàng định nói gì, nhẹ giọng: “Nếu gả cho người trong hoàng thất, e rằng cả đời ta cũng khó gặp lại con. Nhưng nếu con nhập quân ngũ, mẫu thân ngươi sẽ liều hết mọi cách để bảo đảm hôn sự với Tống gia thành toàn, cho dù hoàng đế ban chỉ cưới gả cũng sẽ ngăn cản.”

Kỳ Ấu An không nói thêm gì, chỉ là trong lòng nổi lên một chút yên tâm.

Nữ tướng quân giỏi liệu xa, lần này chủ động đến phủ Tống, kỳ thực cũng là vì sau này muốn chống lại thánh chỉ, mượn cớ danh chính ngôn thuận.

Dẫu không cần dùng đến, cũng coi như tỏ rõ thành ý với Tống gia.

Kỳ Ấu An lập tức gật đầu, nhưng vẫn có điều muốn thưa: “Mẫu thân, y quán của Tống tỷ tỷ còn thiếu chút dược liệu. Lần trước đi Thanh Thành vội vàng chưa kịp mua. Con muốn nhờ thương nhân mang đến, nhưng trong túi lại không có tiền…”

Kỳ tướng quân cau mày: “Ngươi không có tiền thì bản tướng có chắc?”

Ngược lại, Ninh phu nhân—người nắm quyền tài chính trong phủ—liền phất tay: “Ta có. Lát nữa dặn quản gia đi lo liệu.”

Sau bữa sáng, ba người cùng đến y quán.

Ninh phu nhân vừa lên xe ngựa, Kỳ Triều Yến cũng định bước lên thì bị bà đưa tay cản lại: “Cưỡi ngựa đi, xe này nhỏ, không chứa nổi ngươi.”

Người qua đường không khỏi quay đầu hóng chuyện, Kỳ tướng quân hạ giọng lạnh lùng: “Chẳng phải nàng vừa mới cầu ta nói năng tử tế ở phủ Tống? Nếu nàng nuốt lời, bản tướng cũng không đảm bảo giữ lễ đâu.”

Ninh phu nhân trừng mắt lửa giận: "Cưỡi ngựa! Đừng để ta phải lặp lại lần hai.”

“Cưỡi thì cưỡi.” Kỳ Triều Yến hừ lạnh, dứt khoát quay đi.

Kỳ Ấu An cũng cưỡi ngựa theo, nhưng nửa đường liền nhảy xuống giao ngựa cho hộ vệ, lặng lẽ chui vào xe của nương.

Ninh phu nhân đang nhắm mắt nghỉ ngơi, suýt bị hù giật mình: “Tiểu quỷ, ngươi làm gì vậy?”

“Nương,, con còn tưởng hai người làm hòa rồi cơ.”

Nàng sán lại gần, cười cợt hỏi nhỏ: “Hòa chưa vậy? Trong phủ thì hòa khí, ra ngoài liền lại cãi nhau.”

“Ngươi nói lúc ta chọn đồ cho nàng mặc?” Ninh phu nhân lườm nàng: “Nếu không vì ngươi, nàng có bước được qua cửa này không?”

“Đêm qua còn định bảo nàng ký thư hòa li, kết quả là nàng xé luôn thư của ta, tức đến mức ta suýt thổ huyết, còn hòa cái gì mà hòa?”

Nói đến đây lại nổi giận, tiện tay nện nàng một cái: “Suốt ngày chỉ biết gây họa cho ta.”

Kỳ Ấu An rụt cổ: “…Chắc tại  nương dạy con giỏi.”

Nếu nàng cũng tầm thường vô dụng, lòng dạ nhỏ nhen, làm gì dám cứu lấy một rắc rối?

“Cút!” Lần này không đánh, nhưng một cước đá nàng ra góc xe.

Xe ngựa lắc lư, dần dần đến gần y quán.

Hôm nay nghi thức có phần trang trọng hơn trước, Triệu mụ mụ sớm đã phái người đến báo trước. Khi đến nơi, mẫu tử Tống gia đã đứng đợi ngoài cửa.

Sau vài câu khách khí nơi cổng, Kỳ Ấu An tiến lên dìu Tống Trạch Lan: “ Thê tử, ta không ở lại được. Lát nữa phải theo mẫu thân vào quân doanh, dù có quay về cũng là tối muộn.”

Tống Trạch Lan bất ngờ, nàng vốn tưởng sau khi thành thân nàng ấy mới vào quân.

Giọng nàng nhẹ nhàng: “Được.”

Kỳ Ấu An lại không giấu nổi không nỡ: “Ta rảnh là sẽ đến thăm nàng, nàng nhớ ăn đúng bữa, nghỉ ngơi đúng giờ...”

Hạ nhân đưa đồ vào hậu viện, Kỳ Ấu An liền kéo Tống Trạch Lan theo giám sát, tránh xa mẫu thân mình, cảm thấy không khí quanh thân liền nhẹ nhõm hơn nhiều.

Chỉ khổ cho Tống mẫu, lần đầu diện kiến vị nữ tướng lạnh lẽo như băng kia, ngay cả khi nàng ngồi yên cũng khiến người ta run sợ.

Ninh phu nhân vốn dĩ không định để Kỳ tướng quân vào cửa, chỉ vì thể diện mới miễn cưỡng tiếp đón.

Chừng qua một chén trà, bà liền lên tiếng: “Tiễn khách.”

Tự nhiên, Kỳ Ấu An cũng bị lôi đi theo.