Tiểu Tướng Quân Chỉ Đeo Bám Thê Tử Mù Của Nàng

Chương 49



Trong quân đội luôn có quân y, mỗi lần Kỳ Ấu An bị thương, đều có những quân y giỏi nhất đến chữa trị cho nàng, thuốc cũng dùng loại tốt nhất, nên cơ thể nàng chẳng có vấn đề gì lớn. 

Sau khi bắt mạch, Tống Trạch Lan thấy lòng nhẹ nhõm. 

Hai người trò chuyện một lúc, rồi Tống Trạch Lan tiếp tục luyện tập cân đo. Nàng có thể nhận biết dược liệu bằng khứu giác và xúc giác, nhưng việc cân đo thì không thể thành thạo ngay được. 

Tay nàng lần lượt lướt qua những vạch chia trên cán cân, môi mỏng khẽ mím, trông vừa chăm chú vừa nghiêm túc. 

Kỳ Ấu An không làm phiền nàng, chỉ ngồi bên cạnh quan sát, chỉ khi nàng mắc lỗi mới lên tiếng nhắc nhở. 

Ban đầu là Tống mẫu đứng bên giám sát, nhưng bà có việc phải ra phía sau một lúc, không ngờ khi quay lại đã chẳng cần bà nữa. 

Nhìn thấy Kỳ Ấu An đứng bên cạnh con gái mình, bà vui mừng khôn xiết, vội bước tới nói: "Ấu An, cuối cùng con cũng về rồi. Sắp đến ngày thành thân rồi, mãi không thấy con về, hôm qua ta còn lo con sẽ lỡ mất ngày trọng đại ấy." 

"Chào bá mẫu," Kỳ Ấu An cười chào, "Bá mssux yên tâm đi, con chỉ mong sớm được thành thân với Tống tỷ tỷ, dù có ở tận chân trời cũng sẽ về kịp, làm sao dám để hỏng chuyện được?" 

Tống Trạch Lan vẫn chăm chú luyện cân đo, như người ngoài cuộc, chỉ có hàng mi dài rậm khẽ run nhẹ như e thẹn. 

Tống mẫu càng hài lòng với thái độ của Kỳ Ấu An, gật đầu liên tục, "Ấu An, dạo này ổn chứ? Có quen với cuộc sống nơi đó không?" 

Ánh mắt bà lướt qua người Kỳ Ấu An, rồi dừng lại trên khuôn mặt cô, "Ta thấy con đen đi nhiều rồi, trước đây là một tiểu cô nương trắng trẻo xinh xắn, bác nhìn qua bao nhiêu công tử tiểu thư, chỉ ưng mỗi mình con." 

Kỳ Ấu An đưa tay sờ lên mặt, cười ngượng ngùng, "Trời nắng quá, không chống nổi." 

Đúng vậy, quần áo bây giờ đã mỏng hơn nhiều. 

Tống mẫu lại cười gật đầu, "Từ giờ trời sẽ càng ngày càng nóng, đến lúc hai đứa thành thân chắc khổ lắm." 

Dĩ nhiên, người khổ nhất là Tống Trạch Lan. 

Ninh Phương thương tức nhi, nên chuẩn bị áo cưới cực kỳ tinh xảo lộng lẫy, tự nhiên là nhiều lớp nhiều tầng, mặc cả ngày chắc sẽ nổi rôm sảy mất. 

Kỳ Ấu An đương nhiên xót thê tử, nhưng cả đời chỉ có một lần này, không thể không thành thân. Nàng nghiêng người thì thầm bên tai Tống Trạch Lan: "Thê tử, vì ta mà chịu khổ một lần này nhé, sau này ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng." 

Tống Trạch Lan thấy lòng mềm lại, an an thật là lương thiện quá, thành thân đâu phải chỉ vì mình nàng ấy? 

Nàng đặt chiếc cân xuống, đôi mắt hiền dịu ánh lên chút nghiêm túc, khẽ nói: "Được, nhưng An An cũng phải vì ta mà chịu khổ một lần này..." 

Tống mẫu nhìn hai người nói chuyện riêng trước mặt mình, vừa buồn cười vừa bất lực, "Lan nhi, có Ấu An ở bên con, ta yên tâm rồi. Trong bếp còn việc, ta đi một lát." 

Nói xong, bà quay người rời đi. 

"Bá mẫu đi cẩn thận..." 

Giọng Kỳ Ấu An tràn ngập niềm vui khó tả, một là vì những lời vừa rồi của thê tử nàng, hai là nàng thích được ở riêng với thê tử. Sự tế nhị của Tống mẫu khiến nàng không nhịn được khen: "Bá mẫu thật tốt." 

"Ừm?" Tống Trạch Lan hơi nghi hoặc, "An an, sao đột nhiên nói vậy?" 

Vừa dứt lời, cô nàng cảm nhận hơi ấm phả lên má mình, "...!" 

Kỳ Ấu An giọng đầy đắc ý không giấu nổi: " Thê tử, giờ thì nàng biết tại sao rồi chứ?" 

"...!" 

Có lẽ vì Kỳ Ấu An quá ngạo nghễ nên trời cũng không ưa, chẳng mấy chốc, một chiếc kiệu từ từ dừng trước cửa. 

Khi kiệu hạ xuống, bước ra một nữ tử khí chất phi phàm, dung mạo tuyệt sắc, y phục lộng lẫy, tựa như đóa mẫu đơn quý phái. 

Mai Thanh Ngọc đã đến. 

Nhưng đêm đó quá tối, lại thêm hình ảnh máu me thảm hại của nàng trong rừng sâu khác xa với hiện tại, nên Kỳ Ấu An không nhận ra. Giọng nàng hơi trầm xuống: "Thê tử, có bệnh nhân đến rồi." 

Nàng rất bực, tại sao lại có nhiều càn nguyên quân đến tìm thê tử của nàng khám bệnh như vậy... 

Nàng trở về chỗ ngồi của mình, nữ tử kia cũng bước vào, ánh mắt không liếc nhìn ai, đi thẳng đến trước mặt Tống Trạch Lan, đứng bên kia quầy: " Tống đại phu,  cho ta lấy thuốc, sắp đến kỳ dị cảm rồi." 

Dù là kỳ mưa móc của khôn trạch hay kỳ dị cảm của càn nguyên, đều có thuốc đặc trị, nhưng so với việc dùng thuốc theo từng người thì tác hại với cơ thể sẽ giảm đi nhiều, nên vẫn có rất nhiều người tìm đại phu kê đơn trong giai đoạn đặc biệt này. 

Hiện tại Mai Thanh Ngọc chính là trường hợp như vậy, nhưng tình huống của nàng còn phức tạp hơn người khác... 

Tống Trạch Lan biết thân phận khôn trạch của nàng, khẽ gật đầu: "Tuổi?" 

Vốn là câu trả lời rất đơn giản, nhưng khi ánh mắt nàng lướt qua Kỳ Ấu An, nữ tử kia chậm rãi nói: "Hai... mươi lăm, cho thuốc nhẹ thôi, thân thể ta quý giá lắm." 

Kỳ Ấu An lần đầu nghe một càn nguyên quân tự nhận mình quý giá, "...!" 

Nhưng nữ tử này trông không giống hai mươi lăm, trẻ hơn nhiều. 

Thông minh như Tống Trạch Lan cũng giật mình một lúc mới nhận ra tuổi nàng nói cũng không đúng: "Được, đưa tay ra cho ta xem." 

Bàn khám bệnh đã bị Kỳ Ấu An chiếm dụng, Tống Trạch Lan đành bắt mạch ngay trên quầy. 

Mai Thanh Ngọc hứng thú nhìn nàng bắt mạch cho mình: " Tống đại phu, y thuật của ngươi thật sự rất giỏi." 

Tống Trạch Lan thần sắc bình thản, khóe môi nở nụ cười nhẹ: "Quá khen rồi, đây chỉ là chuyện nhỏ, hầu như đại phu nào cũng làm được." 

Mai Thanh Ngọc rõ ràng không ám chỉ điều này: "...Ừ." 

Sau khi xem mạch, Tống Trạch Lan đã nắm rõ tình hình: "An An..." 

Kỳ Ấu An thấy nàng quay người hướng về phía tủ thuốc dán đầy các loại dược liệu, biết ngay nàng lại nhờ mình giám sát việc cân đo, lập tức đáp: "Vâng, ta đến ngay." 

Lời "cảm ơn" của Tống Trạch Lan vừa đến cửa miệng đã bị nuốt lại, vành tai trắng như ngọc bỗng ửng hồng: "Ừm." 

Trong lúc cân thuốc, dù sự chú ý của Kỳ Ấu An dồn vào cán cân của thê tử, nàng vẫn cảm nhận được ánh mắt thoáng qua của nữ tử kia đổ dồn lên mình, trong lòng không khỏi nghi ngờ: Chẳng lẽ người này thích thê tử mình? 

Hơn nữa, nàng cảm thấy giọng điệu của nàng ta khi nói chuyện với thê tử nàng rất kỳ lạ, thân mật quen thuộc, không giống như lần đầu gặp mặt. 

Nghĩ đến việc mình hai tháng không đến... Kỳ Ấu An không khỏi cảnh giác, liên tục gọi "thê tử" trước mặt Tống Trạch Lan, ngay cả khi cân xong thuốc cũng không quên thêm câu: "Thê tử, nàng vất vả rồi." 

Khi đưa gói thuốc đã đóng xong cho Mai Thanh Ngọc, nàng cũng không kiềm chế: "Đây là thuốc thê tử ta kê cho ngươi, giữ cẩn thận nhé." 

Mai Thanh Ngọc nhận lấy, khóe miệng nhếch lên đầy ý vị, nàng nhìn Tống Trạch Lan, giọng lạnh lùng: " Tống đại phu, chẳng lẽ vì mắt không nhìn thấy nên không sợ gì, không cần chọn dung mạo sao?" 

Đây chẳng phải đang gián tiếp chê Kỳ Ấu An xấu sao? 

Nụ cười trên môi Tống Trạch Lan biến mất, Kỳ Ấu An nén giận: "Thê tử, đây là bằng hữu của nàng à?" 

Nếu không phải, nàng sẽ không khách khí. 

"...Bệnh nhân." 

Tống Trạch Lan lắc đầu, nữ nhân này đến khá thường xuyên, trong tháng này cứ hai ba ngày lại đến, có lúc là để lấy thuốc, nhưng phần lớn là tán gẫu, cũng coi như tâm đầu ý hợp, nhưng giờ xem ra, dù thế nào cũng không thể thành bằng hữu được. 

Triệu mụ mụ xắn tay áo, quay vào bếp cầm lấy cây cán bột, định chạy ra ngoài tranh luận với Mai Thanh Ngọc. 

Vị kia dù sao cũng là hoàng nữ, hơn nữa Kỳ Ấu An cũng không phải người hẹp hòi không cho người khác chửi, chỉ là vì Mai Thanh Ngọc nói trước mặt thê tử nàng, nhất thời không bỏ qua được. 

Dù nàng muốn giết Mai Thanh Ngọc cũng không phải vì lý do này. 

Kỳ Ấu An cũng không nũng nịu nữa, vội ngăn Triệu mụ mụ lại: "Thôi thôi, để nàng ta nói vài câu cũng chẳng mất miếng thịt nào..." 

Khuyên bảo hết lời, Kỳ Ấu An cùng Tống mẫu mới ngăn được bà. 

Chỉ là khi biết đó là nữ nhân thường xuyên đến đây, Tống mẫu cũng không nhịn được lẩm bẩm: "Nhìn nàng ta cũng tử tế, sao miệng lại không biết nói năng gì cả." 

"Đúng vậy! Trước mặt thiếu phu nhân nhà ta thì giả bộ rất tốt..." 

Triệu mụ mụ vừa nói được một câu, đã thấy Tống Trạch Lan khẽ ho một tiếng, "Hình như nàng ta đang đến..." 

Mọi người quay đầu, quả nhiên thấy Mai Thanh Ngọc. 

Mai Thanh Ngọc trông không để ý lắm, vẫy tay: "Mọi người cứ tiếp tục, chuyện này đúng là ta đùa quá đà, hai ngày nữa ta sẽ bày tiệc trong phủ, mời mọi người đến, lúc đó ta sẽ tự phạt ba chén rượu tạ lỗi, thế nào?" 

Nàng nhìn Kỳ Ấu An, Kỳ Ấu An hơi ngượng: "Không cần đâu." 

Tại sao giờ nàng lại cảm thấy mình có lỗi? 

"Xấu thì xấu, muốn nói thì nói đi, miệng là của ngươi." 

Kỳ Ấu An bước vào phòng Tống Trạch Lan. 

Tống mẫu và Triệu mụ mụ nhìn nhau, cùng vào bếp, chỉ còn lại Tống Trạch Lan. 

Trong tiềm thức, mọi người đều mặc định Tống Trạch Lan quen với Mai Thanh Ngọc, nhưng lúc này nàng cũng không biết nói gì, chỉ khẽ cười: "Nếu chỉ là trò đùa, thì theo An An, bỏ qua đi." 

Mai Thanh Ngọc gật đầu: "Ta còn việc, đi trước đây, hôm khác sẽ đến lại, cáo từ." 

"Vâng, để ta tiễn." 

Tống Trạch Lan tiễn nàng ra cửa. 

Mai Thanh Ngọc lên kiệu, nhưng lại kéo rèm kiệu lên, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Tống Trạch Lan quay vào nhà, trong mắt ẩn chứa sự thâm thúy khó lường. 

Tống Trạch Lan quay lại phòng khám uống ngụm trà đã nguội, rồi mới đi tìm Kỳ Ấu An. 

Nàng đẩy cửa vào, tay khép cửa lại như vô tình, nhưng vành tai lại ửng hồng, trắng mịn pha chút hồng phấn, rất đẹp. 

"An An..." 

Tống Trạch Lan vừa mở miệng, đã bị đè lên giường, Kỳ Ấu An chằm chằm nhìn vào mắt nàng: "Thê tử, nàng ta có thích nàng không?" 

Đôi mắt ấy mờ đục, không có chút thần thái nào, nhưng nàng lại rất thích. 

Trong chốc lát trời đất quay cuồng, Tống Trạch Lan cả người choáng váng, nhất thời quên mất mình vừa định nói gì, cũng quên cả giãy giụa, mơ hồ gọi tên nàng: "An An..." 

Đôi môi mỏng phả hơi thở như hoa lan, hé mở nhẹ nhàng, ánh lên sắc hồng mờ ảo, tựa đóa hồng kiều diễm đang khoe sắc, Kỳ Ấu An nén cảm xúc muốn hôn xuống, tiếp tục ép hỏi: " Thê tử, nàng ta có thường xuyên đến tìm nàng không?" 

"...!" 

Tống Trạch Lan cuối cùng cũng tỉnh lại đôi chút, ổn định nhịp tim hỗn loạn, khẽ gật đầu: "Tháng này nàng ấy đến thường xuyên, nhưng tuyệt đối không phải thích ta, An An đừng nghĩ nhiều, nàng ấy cũng từ kinh thành đến, hẳn là quen biết ta, nhưng ta không có ấn tượng gì với nàng ấy cả." 

Ở trong tư thế đáng xấu hổ này, Tống Trạch Lan không nhịn được quay đầu đi: "An An, buông ta ra, nhỡ đâu mẫu thân vào..." 

Bóng ma từ lần trước vẫn còn ám ảnh, Kỳ Ấu An vội vàng buông cổ tay nàng ra, đỡ nàng ngồi dậy, khí thế cũng theo đó mà tan biến. 

Nàng không thể cứng rắn được nữa, giọng nũng nịu: "Thê tử, thân phận thật của nàng ta là Ngũ điện hạ Mai Thanh Ngọc, trong hậu viện có cả đám thê thiếp con cái..." 

"Thật sao?" 

Tống Trạch Lan không ngờ nữ tử kia lại là khôn trạch giả dạng càn nguyên, biết được bí mật lớn như vậy, với nàng tuyệt đối không phải chuyện tốt. 

Không biết có nên nói với An An không... 

Kỳ Ấu An lại tưởng nàng không tin Mai Thanh Ngọc là kẻ đào hoa, sốt ruột: "Đương nhiên, thê tử, ta lừa nàng làm gì? Nàng xem hoàng đế còn có tam cung lục viện thất thập nhị phi, nàng ta chắc chắn cũng không ít." 

Tống Trạch Lan tỉnh táo lại, nghe được bảy tám phần lời nàng, đoán ra ý đồ của nàng, khóe môi nhẹ nhàng cong lên: "Vậy Sở Tử Xuyên thì sao, cũng thê thiếp đầy nhà?" 

Kỳ Ấu An căn bản không quen Sở Tử Xuyên, thân phận của Mai Thanh Ngọc cũng là do Kỳ Triều Yến nói cho nàng, nhưng nàng nói như thật: "Chắc chắn rồi, hắn lớn tuổi như vậy, lại là càn nguyên... À, hắn đi chưa?" 

"...Đi rồi." 

Tống Trạch Lan quen biết Sở Tử Xuyên, là đích trưởng tử của phú thương kinh thành, từ nhỏ thể chất yếu ớt, ngay cả thông phòng cũng không có. 

Một bàn tay trắng như ngọc thong thả đưa lên vuốt ve má nàng, nhịn được không bóp vào: "Vậy ra ta chỉ có thể lấy An An thôi..."