Tiểu Tướng Quân Chỉ Đeo Bám Thê Tử Mù Của Nàng

Chương 8: Quyết tâm cầu hôn




Hoà li có khó gì đâu? 

Chỉ là một tờ giấy viết thôi. 

Tướng quân phủ thiếu nhân tài văn chương, nhưng không thiếu giấy mực. 

Ninh Phương lập tức lấy ra một xấp giấy trắng dày, dí vào mặt Kỳ Triều Yến, "Ngươi viết đi, ta sẽ thu xếp đồ đạc dẫn Ấu An rời đi ngay. Cái tướng quân phủ này muốn cho ai ở thì cho!"

Kỳ Triều Yến tức đến mặt xanh mét, gượng cười lạnh, "Được, nằm đường đừng có cầu xin ta thu nhận."

"Ngươi chết trận cũng đừng mong con gái ta đi nhặt xác." 

Ninh Phương nói xong liền nhắm mắt, vẻ mặt cam chịu muốn đánh muốn mắng tùy ý. 

Kỳ Ấu An cũng thấy lời này quá đáng. 

Nàng định làm người vô hình giữa hai vợ chồng đang nóng giận, nhưng thấy Kỳ Triều Yến giơ tay định tát, vội kéo mẹ ra sau lưng, "Mẫu thân đừng giận, con sẽ đi nhặt xác cho người..."

Cái tát của Kỳ Triều Yến không đánh xuống, nhưng rõ ràng bà vẫn chưa hết giận, lạnh lùng nhìn hai mẫu tử một lúc rồi quay đi. 

Ninh Phương xoa xoa mặt con gái, như chợt nhận ra điều gì, "Nương rút lại lời vừa nói, mẫu thân con cũng không tệ, ít nhất không đánh con."

"..."

Kỳ Ấu An im lặng giây lát, "Nương, rốt cuộc giữa nương và mẫu thân có chuyện gì vậy?"

Nàng nghi ngờ kiếp trước mình vừa điếc vừa mù, hai người mắng chửi nhau đến mức hoà li mà nàng không nhận ra bất ổn? 

"Còn có chuyện gì nữa? Nương chỉ không muốn con nhập ngũ thôi."

Phải nói Ninh Phương tâm rất lớn, vừa cãi nhau với Kỳ Triều Yến xong đã có thể như không có chuyện gì sai người vào dọn dẹp đống hỗn độn. 

Hai nha hoản dẫn tỳ nữ vào dọn dẹp, Triệu  ma ma khuyên: "Phu nhân, người nên kiềm chế chút, lỡ làm tổn thương tướng quân thì chẳng phải lợi cho tiện nhân Tần thị sao?"

Vương ma ma cũng phụ họa: "Đúng vậy, với lại tiểu thư cũng ở đây, người nên để ý chút." 

"Còn để ý gì nữa? Sáng nay Ấu An chẳng thấy hết rồi sao?" Ninh Phương giọng lạnh lùng, ngẩng đầu hỏi Kỳ Ấu An, "Đúng không, Ấu An?" 

"Nương, nương không cần vì chuyện này tranh cãi với mẫu thân. Ra trận thì ra trận vậy. Con võ công cao cường, sau khi phân hóa, mẫu thân cũng không phải đối thủ của con."

"Võ công ba cọc ba đồng của con?" Ninh Phương bật cười, "Được rồi, Ấu An giỏi lắm. Nhưng nương nói trước, con muốn nhập ngũ thì bỏ đi."

"Nương thà hoà li với Kỳ Triều Yến cắt đứt quan hệ, cũng không để con ra trận."

Cách này không được, Kỳ Ấu An mắt linh hoạt, nghĩ ra cách khác. Nàng giả bộ ấm ức, nắm tay áo Ninh Phương làm bộ thảm thiết, "Nương, người ta đều nói con không bằng Kỳ Hạo Vũ, không bằng đứa con của thiếp thất. Con không nuốt nổi cái tức này, con kém cỏi chỗ nào? Nương để con ra trận, con thắng nhiều trận, giết nhiều giặc, lúc đó sẽ không ai dám nói con không bằng hắn."

Ninh Phương không động lòng, xoa đầu con như dỗ trẻ con, "Ấu An ngoan, chúng ta không đi. Ngày mai nương hoà li rồi dẫn con về nhà ngoại ở Thanh Thành, sẽ không ai biết con."

"..."

Kỳ Ấu An không bỏ cuộc, "Nương, nương không muốn nhìn con trở thành đại tướng quân oai phong lẫy lừng làm rạng danh nương sao?" 

"Không muốn."

Ninh Phương nói xong, chống cằm suy nghĩ nghiêm túc, "Nương nghĩ dựa vào mẫu thân của con kiếm tước vị còn nhanh hơn. Thôi nương không hoà li nữa, con gả đi được không? Dù sao con cũng chưa phân hóa."

Bà thấy rất khả thi, hạ giọng nói tiếp, "Ấu An, dù sau này con phân hóa thành Càn Nguyên cũng phải giả làm Khôn Trạch, tuyệt đối không để mẫu thân con phát hiện."

"..."

Kỳ Ấu An cảm thấy không thể ở lại được nữa, chắp tay cáo lui, "Nương, con xin phép."

"Ấu An thấy thế nào? Đồng ý thì ngày mai nương tìm người mai mối cho con..."

Ninh Phương càng nói, Kỳ Ấu An càng chạy nhanh, ba bước làm một, cuối cùng chạy như bay, biến mất khỏi Phương Hoa viện. 

Hôm nay quả thực rất mệt. 

Kỳ Ấu An tắm rửa rồi đi ngủ. 

Dường như chỉ có Tống mẫu là mất ngủ, vì hôn sự của con gái trằn trọc đến sáng, trời chưa sáng đã ra quét sân. 

Kỳ Ấu An cũng dậy cùng giờ, trời chưa sáng đã ra sân luyện võ. 

Nàng giống Kỳ Triều Yến, vũ khí sở trường là trường thương, ngọn thương hồng anh múa lên oai phong lẫm liệt, các thế đâm, chọc, điểm, quét, hất như mây trôi nước chảy, khí thế một người chặn vạn quân. 

Khoảng giờ Thìn, Kỳ Ấu An đi tắm nước lạnh, thay quần áo sạch sẽ rồi đến y quán. 

Mấy phụ nhân hôm qua cũng vừa đến, chưa kịp làm việc đã thấy nàng. 

Tống Trạch Lan không ra, họ cười đùa đẩy Kỳ Ấu An đến trước mặt Tống mẫu. 

Kỳ Ấu An rất ngại, mặt đỏ bừng. 

Tống mẫu liên tục dùng tạp dề lau tay, tính tình vốn nhu mì, nửa đời trước nghe theo chồng, nửa đời sau nương tựa con gái, chưa từng trải đại sự, lúc này trong lòng cũng ngại ngùng không kém, "Tiểu tướng quân đến rồi." 

Kỳ Ấu An rất ngạc nhiên, hôm qua Lý mối đâu có vào được cửa, sao Tống mẫu thay đổi thái độ nhanh thế? 

Nhưng lúc này không phải lúc suy nghĩ lung tung, Kỳ Ấu An mím môi nén niềm vui, vội đưa món điểm tâm mua trên đường cho Tống mẫu, "Tống bá mẫu đã ăn sáng chưa? Đây là đồ vãn bối mua cho người."

"Cái này... ngươi đưa cho Lan nhi đi, hai đứa cùng ăn. Ta ăn rồi."

Tống mẫu lại đưa lại, tay chỉ phòng Tống Trạch Lan. 

Kỳ Ấu An mặt nóng như lửa đốt, theo lực đẩy của bà, bước từng bước loạng choạng đến cửa phòng Tống Trạch Lan. 

Mấy phụ nhân lớn tuổi cũng rất tinh ý, cùng Tống mẫu cười nói rời khỏi hậu viện. 

Đợi mọi người đi hết, Kỳ Ấu An mới giơ tay gõ cửa, "Tống tỷ tỷ, mở cửa đi, ta mang đồ ăn sáng đến cho tỷ." 

Nàng quá căng thẳng, không phát hiện Tống Trạch Lan đang tựa cửa sổ mở. 

Ánh sáng ban mai rọi lên khuôn mặt, toát lên vẻ an nhiên dịu dàng khó tả. 

Mãi đến khi Kỳ Ấu An sốt ruột nhìn quanh tìm cách, mới thấy bóng nàng. 

"Tống tỷ tỷ, sao tỷ không trả lời ta?" Kỳ Ấu An vừa chạy vừa nhảy đến, đưa đồ ăn sáng qua cửa sổ, "Tống tỷ tỷ, tỷ ăn nóng đi, còn ấm này." 

Theo tiếng động, Tống Trạch Lan ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt hạnh nhân trong vắt khẽ cong, "Đa tạ tiểu tướng quân, ta ăn rồi."

Đôi mắt nàng rất đẹp, chỉ khi nhìn kỹ mới phát hiện không có thần thái như người thường. 

Nhìn vào đôi mắt ấy, Kỳ Ấu An lại thấy đau lòng. Kiếp trước nàng bỏ đi, không biết mắt nàng đã chữa khỏi chưa. 

Có lẻ vì Kỳ Ấu An im lặng quá lâu, hoặc cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, Tống Trạch Lan hơi khó chịu, đưa tay vuốt tóc mai, "Xin lỗi, ts không có ý định thành thân, tiểu tướng quân đừng phí thời gian nữa. Trong nước Đại Trạch có vô số giai nhân, tiểu tướng quân không cần vội. Nếu có duyên, một ngày nào đó sẽ gặp được ý trung nhân, cùng nhau đến đầu bạc."

"..."

Kiếp trước không vội, để người trong lòng suốt hai năm, đến tay còn chưa nắm được, kết quả thì sao? 

Mỹ nhân lấy người khác, lại còn là người nàng ghét nhất. 

Không vội lần này, tám phần cũng không được. 

Kỳ Ấu An vẫn nghĩ cưỡng đoạt là thích hợp nhất, nhưng người trước mặt là người nàng yêu, nàng không muốn làm nàng buồn, "Tống tỷ tỷ, chúng ta có thể đính ước trước, đợi khi nào tỷ muốn thì tổ chức lễ thành thân."

Tống Trạch Lan khẽ gật đầu, "Mạn phép hỏi, trước đây tiểu tướng quân có quen biết ta không?"

Chẳng lẽ Tống tỷ tỷ cũng trùng sinh? 

Trong chốc lát, Kỳ Ấu An cảm thấy máu trong người sôi lên, nàng kìm nén xúc động, "Tống tỷ tỷ, tỷ... tại sao lại hỏi vậy?"

Tống Trạch Lan hơi nhíu mày, có chút phiền muộn, "Không thì tại sao tiểu tướng quân nhất định phải lấy ta? Chẳng lẽ ta giống người tiểu tướng quân yêu?"

Quen biết Tống Trạch Lan hai năm, Kỳ Ấu An chưa từng phát hiện người tỷ tỷ mê y thuật này lại có thể nghĩ ra ý tưởng kỳ lạ như vậy, ngay cả tình tiết "người thay thế" chỉ có trong thoại bản cũng nghĩ ra. 

"Tống tỷ tỷ sao lại suy đoán lung tung? Ta thích tỷ muốn cưới tỷ, lý do này chưa đủ sao?"

Bí mật trùng sinh... nàng không biết, Kỳ Ấu An cũng không định nói ra. 

"Mắt ta không nhìn thấy, tiểu tướng quân xứng đáng người tốt hơn."

Tống Trạch Lan nói xong, khẽ cúi đầu, rời khỏi cửa sổ. 

Lại một gáo nước lạnh dội vào đầu. 

Kỳ Ấu An không muốn rời đi, nàng cảm thấy tim chết đi sống lại, "Tống Trạch Lan, tỷ thật sự vì mắt không nhìn thấy nên không muốn gả cho ta sao? Nếu vậy, ta không ngại, ta nguyện làm đôi mắt của tỷ."

"Nếu là lý do khác, ta lập tức dẫn người bắt tỷ về phủ, hủy thanh bạch của tỷ, khiến tỷ chỉ có thể lấy ta, làm Khôn Trạch của ta, sinh con cho ta. Ngoài ta không ai dám lấy tỷ, ai dám lấy ta giết người đó!"

"Tỷ đừng hòng lấy người khác!"

Kỳ Ấu An càng nói càng tức, đến cuối giọng đã đầy sát khí, hung dữ như chó sói con. 

"Ngươi..."

Người trong phòng dường như không ngờ nàng nói lời này, mắt mở to, gương mặt trắng nõn dịu dàng hiện lên chút kinh ngạc bối rối, mãi sau mới bình tĩnh lại, khẽ cười, "Tiểu nữ tin tiểu tướng quân sẽ không làm chuyện này."

"Tỷ không nghĩ tới nhiều chuyện lắm."

Kỳ Ấu An thấy nàng đã ngồi xuống giường, đoán không mở cửa, liền chống tay nhảy qua cửa sổ vào. 

Nàng đến trước mặt Tống Trạch Lan, khoảng cách gần trong gang tấc, "Tống tỷ tỷ, gả haykhông gả?"

Trong phòng thoang thoảng mùi đắng nhẹ, ban đầu không nhận ra, dần dần thấm vào lòng người, oán niệm tích tụ kiếp trước kiếp này tạm thời lắng xuống. 

Tống Trạch Lan cúi đầu không nói, điềm tĩnh dịu dàng, nhưng lại có sức hút chết người dù vô tình. 

"Gả hay không gả?"

Kỳ Ấu An hạ giọng, hỏi lại lần nữa. 

Dù kiếp trước người trước mặt lấy người khác khiến nàng đau khổ, nhưng giờ phút này tâm thần vẫn bị thu hút, vẫn rung động. 

Ánh mắt Kỳ Ấu An đầy si mê tình ý, nhưng người nàng yêu không nhìn thấy. 

"Không gả, nào có gặp vài lần đã ép người ta thành thân?"

Tống Trạch Lan bề ngoài dịu dàng nhưng nội tâm kiên định, lại một lần nữa cự tuyệt Kỳ Ấu An... 

---