Tiểu Tướng Quân Chỉ Đeo Bám Thê Tử Mù Của Nàng

Chương 92




Minh Thiều Hoa là thiếu trang chủ được Minh Môn Sơn Trang bồi dưỡng kỹ lưỡng, khả năng quan sát lời nói và sắc mặt của nàng tự nhiên không cần phải nói nhiều. Nàng hiểu rằng Kỳ Ấu An cần sắp xếp một chút để đối phó với những chuyện sẽ xảy ra vào ngày mai, sau khi nói rõ chuyện này, nàng liền thức thời cáo từ.

Nàng vừa rời đi, Kỳ Ấu An lập tức phái người gửi thư đến phủ tướng quân, báo tin Cừu Mị Nhi rất có thể đang ẩn náu trong phủ cho Kỳ Triều Yến.

Đêm qua Kỳ Triều Yến về muộn, vẫn còn đang nghỉ ngơi, nhưng đại tiểu thư chủ động gửi thư, người đưa thư lại thúc giục gấp gáp, quản gia biết rõ chuyện này rất quan trọng, không dám chậm trễ liền đi đến viện của nàng.

Bị đánh thức trong giấc ngủ, sắc mặt Kỳ Triều Yến tuy không được tốt lắm, nhưng cũng không trách mắng hắn.

Nàng xuống giường rửa mặt, rồi nhận lấy thư mở ra, mực trên giấy tuyên thành vẫn còn ẩm ướt, nàng chỉ liếc mắt một cái, sắc mặt liền thay đổi, "Mau phái người đi đón phu nhân về, cứ nói... cứ nói bản tướng quân bị bệnh, nhờ nàng nể tình ngày xưa mà đến thăm ta."

"Đại tướng quân..." Quản gia lắc đầu vẻ khó xử, "Cách này e rằng không được, tính cách của phu nhân ngài cũng hiểu, lần trước ngài bị thương còn phải dùng cớ bệnh nặng mới mời được phu nhân về, phu nhân đã bị lừa một lần rồi..."

Theo hắn thấy, lần này đừng nói là lấy cớ bị bệnh, ngay cả 'gặp mặt lần cuối' cũng chưa chắc đã mời được người đến.

Hắn không nói thẳng, chỉ bày ra vẻ mặt muốn nói lại thôi nhìn Kỳ Triều Yến.

Nhưng bất kể vẻ mặt hắn lo lắng thế nào, trong mắt Kỳ Triều Yến, hắn chỉ là hai mắt trống rỗng, đầu óc trống rỗng chờ mình đưa ra quyết định, nàng nhíu mày đè nén sự bực bội trong lòng nói: "Phu nhân không đến, ngươi cũng đừng về nữa."

Nói xong, nàng vội vàng cầm lấy áo choàng trên giá áo khoác lên, trước khi ra khỏi cửa lại lạnh lùng cảnh cáo quản gia một phen, "Trước giờ ngọ bản tướng quân nhất định phải gặp phu nhân..."

Thư của Kỳ Ấu An gửi đi chưa đầy nửa canh giờ, số binh lính tuần tra bên ngoài phủ đã tăng gấp đôi, hàng chục người áo đen có thân thủ không kém Tiểu Mãn Vân Nhược cũng lặng lẽ lẻn vào phủ, ẩn mình trong các góc khuất để bảo vệ an toàn cho nàng.

Tịch Cảnh Thịnh vẫn mặc áo giáp, sau khi nhận được lệnh liền giả vờ rảnh rỗi, mua một vò rượu từ ven đường mang đến, vừa vặn chạm mặt Ninh Phương đang tức giận đi ra ngoài.

Ký ức về việc bị mấy tên tráng hán từ chối vào cửa ngày đó vẫn còn đó, tránh né đã không kịp, hắn vội vàng chắp tay cung kính nói: "Thuộc hạ bái kiến phu nhân..."

Ninh Phương dừng bước, đè nén sự tức giận bình tĩnh nói: "Miễn đi, đại tướng quân còn muốn giết bà vú đã ở bên ta nhiều năm, ta tính là phu nhân kiểu gì?"

Đằng sau nàng, lưng quản gia vẫn chưa thẳng lên được, nghe vậy lại càng cúi thấp hơn, mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười, "Phu nhân nói quá lời rồi, đại tướng quân chỉ đang lúc nóng giận, phu nhân qua đó nói giúp Triệu mụ mụ vài câu, đại tướng quân nhất định sẽ không chấp nhặt nữa."

Tịch Cảnh Thịnh lần đầu tiên thấy quản gia lớn của phủ tướng quân lại hèn mọn như vậy, theo bản năng giấu vò rượu ra sau lưng.

Ban đầu Ninh Phương không để ý, nhưng thấy hắn làm động tác lén lút như kẻ trộm, đành phải mở miệng: "Ấu An không thể uống rượu, thân thể nàng vẫn chưa khỏe,... sau này hãy để ý một chút, đi đi, ta cho người dẫn ngươi đi."

Nói xong, bà tùy tiện chỉ một tiểu tư dẫn đường cho Tịch Cảnh Thịnh, rồi vội vàng rời đi.

"Đa tạ phu nhân..."

Bóng dáng Ninh Phương đã không còn nhìn thấy, Tịch Cảnh Thịnh mới miễn cưỡng quay đầu lại, trong lòng vẫn còn chút cảm giác được sủng ái mà lo sợ.

Hắn còn tưởng rằng, lần này lại bị đại tướng quân liên lụy đến mức không vào được cửa.

Đến chỗ ở của Kỳ Ấu An, tiểu tư giao hắn cho Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt vào trong hỏi một tiếng, được cho phép mới để hắn vào.

Kỳ Ấu An cố gắng chống đỡ thân thể ngồi dậy, dưới ánh mắt quan tâm nhưng ẩn chứa trách móc của thê tử mình, nàng cười gượng một tiếng, rồi cúi đầu không nói lời nào.

"Nhận lỗi rất nhanh, nhưng không bao giờ sửa đổi, đúng không An An?"

Tống Trạch Lan đã sớm nhìn thấu nàng, cúi mắt nhìn cái đầu đen thui của nàng, không nhịn được đưa tay xoa xoa, "Nàng hành hạ mình như vậy, là không muốn nhanh khỏi bệnh sao?"

Kỳ Ấu An đỏ bừng mặt vì xấu hổ, rất khó xử, "Thê tử ơi, nằm không có khí thế..."

"Thật sao?"

Tống Trạch Lan lại cảm thấy nàng bây giờ cũng chẳng có khí thế gì, hoàn toàn là một tiểu muội muội mềm mại đáng yêu dễ bị bắt nạt.

Nhưng vì thể diện của ai đó, nàng vẫn rất nể mặt mà nâng cằm ai đó lên, đôi mắt dịu dàng quyến luyến chăm chú nhìn một lượt rồi mới nói: "Tiểu tướng quân trông như thế này, quả thực uy vũ hơn nhiều."

Bốn mắt nhìn nhau, Kỳ Ấu An là người đầu tiên quay đi, "Đợi ta khỏe rồi, sẽ càng uy vũ hơn."

Tống Trạch Lan suýt chút nữa không nhịn được cười, nhưng liếc mắt thấy Tịch Cảnh Thịnh đã đi vào, liền không trêu chọc nàng nữa, chỉ lấy một chiếc chăn gấp lại đặt sau lưng nàng, "Mệt thì nằm xuống, đừng cố gắng, ta ra ngoài trước."

"Thê tử, không cần tránh mặt, Tịch huynh đến đúng lúc, cứ để Tịch huynh hộ tống nàng đến phủ tướng quân ở vài ngày, đợi ta giải quyết xong Cừu Mị Nhi sẽ đón nàng về."

"An An..."

Tống Trạch Lan có chút bất lực, nhưng Kỳ Ấu An rất kiên quyết, nắm lấy cổ tay nàng không chịu buông, "Ta cho người gọi nàng về là vì chuyện này, còn mẫu thân nữa, hai người đi ngang qua y quán thì đón người đến phủ tướng quân, hai người an toàn ta mới yên tâm."

Khoảng thời gian này, dù là bôi thuốc hay lau rửa thay quần áo cho Kỳ Ấu An, Tống Trạch Lan đều tự tay làm.

Vì có người ngoài ở đó, Tống Trạch Lan ngại nói ra một số lời, để thể hiện sự kiên quyết của mình, nàng khẽ dùng sức thoát khỏi tay Kỳ Ấu An, "Đừng phí lời nữa, ta không nghe."

"..."

Đây là lần đầu tiên bị mắng, sắc mặt Kỳ Ấu An lập tức sụp đổ, trông có vẻ tủi thân.

"Đừng giả vờ đáng thương, chẳng lẽ quên lời mình vừa nói rồi sao?"

Tống Trạch Lan cười thầm, nhưng trên mặt không biểu lộ, lạnh lùng quay người, bước chân rời đi cũng nhanh hơn nhiều so với ngày thường, khi đi ngang qua Tịch Cảnh Thịnh, nàng khách khí nói xin lỗi.

Tịch Cảnh Thịnh từ trong cảnh xem kịch tỉnh lại, vội vàng cúi người đáp lễ, "Thiếu phu nhân khách khí rồi..."

Chỉ trong chớp mắt, Kỳ Ấu An đã thu lại vẻ ai oán, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Nhưng dù sao cũng có chút ngượng ngùng, nàng nói Tịch Cảnh Thịnh cứ tự nhiên ngồi, sau đó không biết nên nói gì nữa.

Tịch Cảnh Thịnh cũng không thoải mái, trong quân đều nói tiểu tướng quân cưới được một vị đại phu Khôn Trạch dịu dàng như nước, hẳn là sẽ không đi theo vết xe đổ của đại tướng quân, nhưng hôm nay gặp mặt... rõ ràng lại là một người sợ thê tử.

Hai người đều im lặng, yên tĩnh một lúc lâu, cuối cùng Kỳ Ấu An vẫn mặt dày như không có chuyện gì nói: "Tịch huynh, đại tướng quân có sắp xếp gì cho chuyện này không?"

Nói đến chuyện chính, Tịch Cảnh Thịnh cũng nghiêm túc lại, "Có, đại tướng quân đã phái người tăng cường tuần tra rồi, trong phủ cũng đã sắp xếp người ẩn nấp, nếu có động tĩnh gì, họ đều có thể xuất hiện ngay lập tức."

Hắn dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Tiểu tướng quân có thể sắp xếp một chỗ ở trong phủ cho thuộc hạ không? Đại tướng quân lệnh ta ở lại phủ bảo vệ ngài, nếu có thể ở ngay cạnh thì tốt nhất."

Phòng bên cạnh trước đây là nơi Tống mẫu ở, sau này thấy Kỳ Ấu An tỉnh lại, Tống Trạch Lan lại phải đến y quán, nên bà lại chuyển về y quán.

Bây giờ trống không, chỉ cần dọn dẹp đơn giản là có thể ở được, không phải chuyện khó khăn gì, Kỳ Ấu An lập tức đồng ý.

Nàng gọi Tiểu Nguyệt đến, chuẩn bị giao chuyện này cho nàng làm, không ngờ người bước vào lại là một nữ tử xinh đẹp có khuôn mặt xa lạ, dung nhan cực kỳ diễm lệ, gần như khiến người ta vừa nhìn đã không thể rời mắt.

Nàng chậm rãi bước vào, tay bưng khay đựng bánh ngọt và trà, nhưng không có sự cung kính khiêm nhường của một tỳ nữ, ánh mắt quyến rũ như tơ nhìn thẳng vào mặt Kỳ Ấu An, "Nô tỳ không thấy Tiểu Nguyệt muội muội, chắc là trốn đi đâu đó để lười biếng rồi, đại tiểu thư tìm nàng có chuyện gì sao? Nô tỳ có lẽ cũng có thể thay thế..."

Tịch Cảnh Thịnh đã nhìn đến ngây người, ánh mắt nhìn thẳng vào nữ tử đó, nhưng Kỳ Ấu An thì không giống hắn, nhìn khuôn mặt yêu mị này, trong lòng nàng chỉ dâng lên sự ghê tởm vô tận và sát ý điên cuồng.

Nàng siết chặt lòng bàn tay dưới chăn, cười hỏi: "Tại sao trước đây bản tiểu thư chưa từng thấy ngươi, ngươi là nha hoàn mới đến phủ sao? Xinh đẹp quá."

Nghe lời Kỳ Ấu An nói, Tịch Cảnh Thịnh mới chợt tỉnh lại, xấu hổ cúi đầu.

Hắn nhận ra nữ tử này chính là Tam công chúa Tây Việt Cừu Mị Nhi mà Kỳ Ấu An đã nói.

"Nô tỳ mới đến, phu nhân sắp xếp nô tỳ làm việc trong bếp," Nói đến đây, nàng nghẹn ngào một tiếng, trong đôi mắt quyến rũ ẩn hiện nước mắt, "Nô tỳ thân phận thấp hèn, hôm nay mọi người đều tranh nhau nếm thử bánh ngọt còn lại, không có thời gian mang trà đến cho đại tiểu thư, nên mới để nô tỳ đến đây."

Mỗi khi Triệu mụ mụ làm món ngon, bà đều làm thêm một ít, phần còn lại mọi người chia nhau ăn, đây là điều Ninh Phương ngầm cho phép.

Trong phủ tướng quân đều có quy tắc như vậy, Kỳ Ấu An tự nhiên cũng biết.

Nàng càng nghi ngờ Cừu Mị Nhi là không kiềm chế được mà cố tình tìm cơ hội xuất hiện trước mặt mình...

Nhìn Cừu Mị Nhi làm bộ làm tịch, nàng cũng diễn theo, "Đám nô tài hỗn xược này thật là phản trời, cô nương ngươi có bị bắt nạt không? Yên tâm, đợi bản tiểu thư khỏi bệnh sẽ đi trừng trị bọn chúng."

Trên chiến trường chỉ gặp mặt một lần, Cừu Mị Nhi lại cải trang, thay một bộ mặt nạ da người xinh đẹp hơn.

Cừu Niểu Nhi còn không nhận ra nàng, nàng tin chắc Kỳ Ấu An cũng không nhận ra nàng, thấy cá đã cắn câu, liền lại bày ra vẻ nhẫn nhịn yếu đuối cắn môi khẽ lắc đầu, "Không cần đâu, nô tỳ đã quen rồi, nô tỳ trước đây phục vụ trong phủ đại nhân khác, chủ quân thèm muốn sắc đẹp của nô tỳ, chủ mẫu sai người hầu bắt nạt nô tỳ đủ kiểu, thường xuyên không được ăn no mặc ấm, ở phủ đại tiểu thư tuy bị xa lánh, nhưng ít nhất cũng được ăn no mặc ấm, nô tỳ đã rất mãn nguyện rồi."

Nàng đặt khay lên bàn, rồi đáng thương nhìn Kỳ Ấu An, "Đại tiểu thư, nếu không có chuyện gì nô tỳ xin phép ra ngoài."

"Đi đi, sau này nếu có ai bắt nạt ngươi thì cứ đến tìm bản tiểu thư, bản tiểu thư sẽ chống lưng cho ngươi."

Kỳ Ấu An sẽ không giữ nàng lại, đè nén sự sốt ruột vẫy tay, nhưng Cừu Mị Nhi không nhận ra, nàng không lộ vẻ gì nhếch môi, rồi lại giả vờ biết ơn nói lời cảm ơn rồi mới ra ngoài.

Khoảnh khắc nàng quay lưng đi, ánh mắt Kỳ Ấu An đã lạnh đi, "Tịch huynh, ngươi để ý tỳ nữ này rồi sao?"

Tịch Cảnh Thịnh bị nàng nói lớn tiếng dọa giật mình, vẻ mặt ngượng ngùng định giải thích, thì thấy Kỳ Ấu An đang nháy mắt với hắn, vội vàng đổi lời nói: "Là... là, vậy mà lại bị đại tiểu thư nhìn ra rồi..."

"Thu lại tâm tư đi, đây là tỳ nữ trong phủ ta..."

Kỳ Ấu An lại nói thêm vài lời ám chỉ mình có hứng thú với Cừu Mị Nhi, rồi mới chuyển chủ đề, tùy tiện nói chuyện về những cuốn sách nàng đã đọc mấy ngày nay.

Tịch Cảnh Thịnh lắng nghe động tĩnh bên ngoài, miệng thì thỉnh thoảng phụ họa, mãi đến khi chắc chắn người đã đi rồi, hắn mới đứng dậy nghiêm nghị nói: "Tiểu tướng quân, có chắc chắn là nàng ta không? Có cần thuộc hạ bây giờ dẫn binh bắt nàng ta không? Đại tướng quân nói sau khi bắt được thì cho nàng ta gặp mặt trước, sau đó giao cho ngài tùy ý xử lý."

"Chắc chắn rồi, nhưng trước tiên đừng hành động hấp tấp," Kỳ Ấu An không ngờ Kỳ Triều Yến vẫn không từ bỏ ý định gặp Cừu Mị Nhi, trong giọng nói nàng xen lẫn vài phần sâu sắc khó nhận ra, và lưng nàng cũng theo bản năng thẳng lên, "Yêu nữ không dễ đối phó như vậy, trong phủ có nhiều người như vậy, làm liên lụy người vô tội thì không ổn."

Tịch Cảnh Thịnh không biết Kỳ Ấu An sợ đêm dài lắm mộng, chỉ muốn ra tay lấy mạng Cừu Mị Nhi, nên cũng không nghĩ nhiều, "Tiểu tướng quân nói rất đúng, không biết tiểu tướng quân có ý kiến hay nào không?"

"Trước tiên cứ để nàng ta thả lỏng cảnh giác đi, thủ đoạn của nàng ta chúng ta vẫn chưa hiểu rõ lắm, tạm thời cứ để nàng ta dưới mắt chúng ta, cũng tiện thể thăm dò mục đích nàng ta ẩn nấp ở đây. Còn Tịch huynh, ngươi nhất định phải chú ý kỹ, tuyệt đối không được để nàng ta liên lạc với người bên ngoài."

Mặc dù Cừu Mị Nhi nguy hiểm khó lường, nhưng Kỳ Ấu An tự tin rằng nếu không có người ngoài giúp đỡ, với thân thể hiện tại của nàng cũng có thể giết Cừu Mị Nhi khi nàng ta không đề phòng.

Nàng đã nghĩ ra cách giết Cừu Mị Nhi...

"Ngài yên tâm," Tịch Cảnh Thịnh gật đầu, vẻ mặt thận trọng, hắn đoán Kỳ Ấu An muốn tự mình tiếp cận Cừu Mị Nhi, do dự một chút rồi nói: "Tiểu tướng quân, ngài hãy cẩn thận hơn, thuộc hạ ở ngay cạnh, nếu tình hình không ổn, ngài cứ gõ vào ván giường hoặc làm gì đó gây ra tiếng động, thuộc hạ sẽ lập tức đến giải vây."

Trong lòng Kỳ Ấu An đang tràn ngập sát ý, lạnh lẽo vô cùng, nghe vậy cúi đầu nhìn ván giường bên cạnh, cả người đều không ổn, "Thính lực của ngươi tốt đến vậy sao?"

Trước đó Tống mẫu ở phòng bên cạnh, Kỳ Ấu An còn không dám quá phóng túng. Nếu thính lực của hắn ta thực sự tốt như vậy, e rằng ngay cả những lời thì thầm cũng không thể nói được.

Tịch Cảnh Thịnh suy nghĩ nghiêm túc một chút, "Khi ngài ở riêng với yêu nữ đó, thuộc hạ sẽ canh gác bên ngoài cửa. Chỉ cần không đóng cửa, thuộc hạ hẳn là có thể nghe thấy."

"Được rồi..."

Kỳ Ấu An thở phào nhẹ nhõm, là nàng đã nghĩ quá nhiều.

Tiểu Nguyệt không đi quá lâu, nàng trở lại ngay sau khi hai người bàn bạc xong.

Kỳ Ấu An gọi nàng ấy vào, "Tiểu Nguyệt, ngươi đi đâu vậy?"

"Nhà xí, bụng đột nhiên đau chết đi được," Tiểu Nguyệt xoa xoa bụng, không vui lắm, "Nô tỳ cũng không ăn phải đồ hỏng."

Nàng dường như vẫn chưa hồi phục, nhìn kỹ sắc mặt trắng hơn nhiều so với bình thường, Kỳ Ấu An theo bản năng nhíu mày, nghi ngờ chín phần mười là Cừu Mị Nhi đã động tay động chân, "Thiếu phu nhân đâu, để nàng xem cho ngươi đi."

Tiểu Nguyệt mừng rỡ, nhưng sau đó lại nhanh chóng lắc đầu, "Không cần đâu, một chút bệnh vặt thôi, không làm phiền thiếu phu nhân nữa, thiếu phu nhân đang bận biên soạn thực đơn cho mẫu thân nô tỳ mà."

Kỳ Ấu An có chút bất ngờ, cười nói: "Không ngờ đã lâu như vậy mà thê tử ta vẫn còn nhớ."

"Đó là lẽ tự nhiên, thiếu phu nhân đối xử với chúng nô tỳ chúng ta rất chân thành."

Tiểu Nguyệt rất thích Tống Trạch Lan, tính tình hòa nhã không khắc nghiệt với họ, cũng không cần họ phải hầu hạ nhiều, đa số thời gian chỉ cần họ giúp chạy việc vặt mà thôi.

Kỳ Ấu An cảm thấy vinh dự, đôi mắt cong cong cười rất vui vẻ, "Để thiếu phu nhân xem cho ngươi đi, nếu không sao thì đi dọn dẹp phòng bên cạnh, Tịch đại nhân muốn ở lại."

"Nô tỳ thực sự không sao," Tiểu Nguyệt tùy tiện khom người, rồi đi ra ngoài dọn dẹp phòng.

Phòng không thể dọn dẹp xong ngay lập tức, Kỳ Ấu An lại sai người làm vài món nhắm, để cùng với rượu mà Tịch Cảnh Thịnh mang đến.

Mấy ngày nay Kỳ Ấu An chỉ có thể ăn đồ thanh đạm, rượu càng không thể đụng vào, Tống Trạch Lan lo lắng nàng không kiềm chế được miệng, biết tin liền vội vàng chạy đến.

Nhưng nàng đã nghĩ quá nhiều, chỉ có Tịch Cảnh Thịnh ngồi bên bàn tự rót tự uống, Kỳ Ấu An cầm một bát cháo trắng trong tay, thỉnh thoảng mới nhấp một ngụm.

Và khi nàng vừa bước vào, Kỳ Ấu An lập tức chú ý đến nàng, " Thê tử, nàng không bận nữa à?"

Tịch Cảnh Thịnh lập tức đặt ly rượu xuống và đứng dậy, "Thiếu phu nhân..."

Sự tự giác của Kỳ Ấu An khiến Tống Trạch Lan khá hài lòng, khóe môi nàng nở nụ cười nhẹ quen thuộc, ánh mắt lướt qua Kỳ Ấu An, rồi dừng lại trên khuôn mặt Tịch Cảnh Thịnh, "Làm phiền nhã hứng của ngài rồi, ta đến xem An An, trước đó quên dặn nàng ấy không được uống rượu."

"Ta đâu phải là kẻ ngốc..."

Kỳ Ấu An lẩm bẩm nhỏ, Tống Trạch Lan mắt mang ý cười lại nhìn nàng , "Kiêng khem nhiều ngày như vậy rồi, ta lo nàng sẽ thèm."

"..."

Kỳ Ấu An hiểu ra, hóa ra thê tử nàng đến để giám sát, nàng giả vờ bất lực, nhưng khóe môi không khỏi cong lên, "Vậy thì nàng cứ nhìn chằm chằm vào ta đi."

"Không, ta đi đây."

Tống Trạch Lan khẽ lắc đầu, nếu nàng ở lại, không chỉ Tịch Cảnh Thịnh sẽ cảm thấy gò bó, mà bản thân nàng cũng không thoải mái, thấy Kỳ Ấu An ngoan ngoãn nàng đã yên tâm rồi.

Kỳ Ấu An nhìn bóng lưng nàng quay đi, chần chừ một lát rồi vẫn gọi lại, "Thê tử, nàng chắc chắn không đến phủ tướng quân ở vài ngày sao? Nàng ở lại phủ có thể... có thể bị ta chọc tức chết mất..."

"An An?"

Tống Trạch Lan quay người đối mặt với ánh mắt nàng, vừa nghi hoặc vừa buồn cười và bất lực, "Nếu nàng cố ý chọc tức ta, đừng trách ta mời gia pháp ra trừng trị nàng."

Kỳ Ấu An đang định nói chuyện chính sự, nghe vậy liền bị lạc đề, trong đầu đầy tò mò, "Thê tử, nhà mình có gia pháp không?"

"Có, mấy hôm trước nàng đến phủ Ngũ hoàng nữ giúp ta trả lại lễ vật, đêm đó nương liền đưa gia bảo đến sân nhà mình."

Nói đến đây, Tống Trạch Lan dường như nhớ ra điều gì, khuôn mặt trắng nõn như ngọc hơi ửng hồng, dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Nương bảo ta tìm cơ hội dùng nó cho nàng."

"..."

Liên hệ gia bảo với gia pháp, Kỳ Ấu An sau này mới hiểu ra, khó khăn mở miệng: "Không lẽ là cây roi dài đỏ rực đánh Kỳ Triều Yến đó sao?"

Theo một tiếng "ừm" nhẹ nhàng bình tĩnh, Kỳ Ấu An cảm thấy tuyệt vọng sâu sắc, bất lực và hối hận khôn nguôi, Tống tỷ tỷ dịu dàng của nàng biết bao, sắp bị nương nàng làm hư rồi.

Nếu sớm nghĩ ra, dù có lăn lộn ăn vạ, cũng phải dập tắt ý nghĩ của nương nàng.

Tịch Cảnh Thịnh như người ngoài cuộc kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Kỳ Ấu An, rồi lại nhìn Tống Trạch Lan bình tĩnh lạ thường, trong lòng phức tạp không nói nên lời, hắn nằm mơ cũng không ngờ vị đại tướng quân uy phong lẫm liệt không thể xâm phạm lại bị phu nhân tướng quân dùng roi quất... Xem ra không chỉ một lần.

Nhưng cuối cùng vẫn không nói ra lời nào, thậm chí còn im lặng hơn.

Nhưng Kỳ Ấu An không thể coi hắn không tồn tại, đột nhiên gọi hắn, "Tịch huynh, giúp ta một việc, lát nữa huynh uống đủ rồi thì đến nhà bếp, trước mặt mọi người nói rằng sau này ai dám bắt nạt yêu nữ đó, đại tiểu thư sẽ bán người đó ra khỏi phủ."

Lời này vừa ra, Tịch Cảnh Thịnh giật mình, hắn ngượng ngùng nhìn Tống Trạch Lan sắc mặt như thường, mang theo vài phần lo lắng khó nhận ra nói: "Tiểu tướng quân, chuyện này hay là bàn bạc lại? Hay là lấy danh nghĩa của ta?"

Kỳ Ấu An do dự, vẫn từ chối, "Nàng ta muốn tiếp cận là ta..."

Trước mặt thê tử nàng, nàng không thể cứng rắn được, nói xong, liền nhanh chóng lén nhìn Tống Trạch Lan, Tống Trạch Lan tự nhiên nhìn thấy hành động nhỏ của nàng, nhưng cũng không động sắc.

Từ khuôn mặt dịu dàng bình tĩnh đó, Kỳ Ấu An không nhìn ra điều gì, càng như vậy nàng càng không có đáy lòng, nhưng điều cần nói vẫn phải nói, "Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, nếu huynh bằng lòng... đợi sau khi mọi chuyện lắng xuống thì nói là huynh nhìn trúng yêu nữ đó mượn danh nghĩa của ta là được."

Nàng đang tính toán cái quỷ gì, Tống Trạch Lan lập tức đoán ra.

Tịch Cảnh Thịnh giơ tay gãi gãi sau gáy, hắn cũng ít nhiều hiểu một chút, nhưng nhìn thấy Kỳ Ấu An là chủ tử tương lai, kiên quyết gánh vác trách nhiệm, "Cũng được, ta chưa cưới thê tử, nếu không phải nàng ta là gián điệp, ta cũng bằng lòng cưới nàng ta làm thê tử."

"Ta biết ngay mà, lúc đó huynh nhìn đến chảy cả nước dãi, đâu như ta, nhìn nàng ta thêm một cái là không nhịn được rút đao rồi."

"...Thuộc hạ xin cáo lui, không làm chậm trễ thiếu phu nhân dùng gia pháp."

Tịch Cảnh Thịnh vốn cũng như ngồi trên đống lửa, thấy nàng công khai kéo bè kéo cánh như vậy, liền thuận thế đứng dậy chuồn đi.

Hắn giả vờ say rượu tìm một gia đinh đưa hắn đến nhà bếp, còn Tống Trạch Lan sau khi hắn đi, liền đi bộ đến trước giường Kỳ Ấu An.

Không dùng gia pháp, đều vì Kỳ Ấu An nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cánh tay nàng đáng thương cầu xin, "Thê tử, ta sai rồi, nhưng ta tuyệt đối không có ý giấu nàng, bảo nàng đến phủ tướng quân ở vài ngày chỉ là muốn nàng mắt không thấy tâm không phiền, bớt tức giận thôi."

"Nếu nàng cố ý giấu ta, thì thật sự phải chịu gia pháp rồi."

Tống Trạch Lan bị nàng chọc cười, sau đó lại khẽ thở dài, "Tức chết ta thì ta cũng chịu, ai bảo ta không đủ độ lượng lại cứ muốn ở lại xem thê chủ và người khác liếc mắt đưa tình, phải không?"

Đây là lần đầu tiên Tống Trạch Lan gọi nàng là thê chủ, trêu chọc nhiều hơn, khiến Kỳ Ấu An đỏ bừng mặt, vừa xấu hổ vừa vội vàng giải thích: "Nói... nói bậy, là ta không đủ mạnh mẽ mới đành phải dùng hạ sách này chịu đựng, nhưng thê tử à ta hứa với nàng, tuyệt đối không có lần sau, nàng có thể đánh ta mắng ta, nhưng tuyệt đối đừng sinh hiềm khích với ta."

Sự căng thẳng trong mắt nàng gần như tràn ra, Tống Trạch Lan mặt không biểu cảm, nhưng tâm trạng lại tốt lạ thường, ngón tay thon dài trắng nõn khẽ nâng cằm nàng, trong ánh mắt không thể tin được của nàng, cúi xuống hôn lên môi nàng.

Chạm một cái liền rời đi, nhưng trái tim Kỳ Ấu An lại đập thình thịch không ngừng, đây là lần đầu tiên thê tử nàng chủ động, dường như còn có chút ý trêu chọc, là một cảm giác hoàn toàn khác so với trước đây, rất mới lạ, rất thích...

"An An, đây là gia pháp của ta, vì nàng nhìn thấy Cừu Mị Nhi không chảy nước dãi."

Giọng điệu của Tống Trạch Lan vẫn nhẹ nhàng và chậm rãi như thường, không nghe ra chút trêu chọc nào, khiến Kỳ Ấu An ngây người, phản ứng lại đã vui mừng khôn xiết, khóe môi cong vút không thể nào hạ xuống được, "Thê tử, hai hôm trước ta nói với Kỳ Triều Yến không muốn Mai Thanh Ngọc xuất hiện trước mặt ta, bà ấy nói Mai Thanh Ngọc ở bên Bình Nhai Sơn, sau này sẽ không đến làm phiền chúng ta nữa."

Nói xong, nàng liền đầy mong đợi nhìn Tống Trạch Lan xin công nhận và khen thưởng, Tống Trạch Lan hiểu rõ tâm tư của nàng, đối mặt với đôi mắt sáng long lanh của nàng, lại cười lắc đầu, "An An, cái này không được, đây là công lao của ta."

"À?"

Kỳ Ấu An ngây người, Tống Trạch Lan tốt bụng nhắc nhở: "Sau khi ta kể cho đại tướng quân chuyện kiếp trước, đại tướng quân rất tức giận, đại tướng quân dù không gần gũi, nhưng nàng dù sao cũng là con gái của bà ấy, kiếp trước hoàng thượng làm như vậy chẳng khác nào không nhớ đến công lao của Kỳ gia và bà ấy, không chút tình cảm nào, còn Mai Thanh Ngọc... là con gái của hoàng thượng, Bình Nhai Sơn cũng thuộc tiền tuyến, đủ loại hiểm nguy gian khổ..."

Không phải là một nơi tốt để đi.

Đêm đó Kỳ Triều Yến đã bày tỏ quyết tâm tạo phản, từng lời từng chữ đều thể hiện sự bất mãn với hoàng đế, điều này Kỳ Ấu An cũng biết.

Nàng không có lý do gì để không tin suy đoán của thê tử nàng, "Đồ khốn nạn, bà ta cứ nói là nương mắng Mai Thanh Ngọc hại ta, bà ta mới đuổi Mai Thanh Ngọc đi."

Cũng trách không được nàng khuyên một hồi, cũng không khiến Kỳ Triều Yến thay đổi ý định, hóa ra không khuyên đúng trọng tâm hoàn toàn là phí lời.

Nhìn người đáng thương, Tống Trạch Lan lại thêm một nhát dao: "Ngày nàng bị thương nương đã mắng té tát đại tướng quân và Mai Thanh Ngọc một trận rồi."

Mà Kỳ Ấu An đã nằm gần nửa tháng rồi, nàng mệt mỏi trong lòng, "Bà ta mới đuổi Mai Thanh Ngọc đến Bình Nhai Sơn chưa được mấy ngày..."

Trước đây tình trạng sức khỏe của Kỳ Ấu An không được tốt, Tống Trạch Lan bận rộn chăm sóc nàng, cũng là gần đây mới kể chuyện kiếp trước cho Kỳ Triều Yến.

Sự thật đã bày ra trước mắt, Kỳ Ấu An không đến nỗi đau lòng, chỉ có cảm giác bất lực như đấm vào bông, "Tại sao Kỳ Triều Yến không phải  hài tử ta chứ? Để ta đánh một trận cho hả giận cũng được."

Vẻ mặt nàng thở dài ngao ngán, lại khiến Tống Trạch Lan bật cười, nụ cười rất dịu dàng, còn xen lẫn chút cưng chiều, "Được rồi, nàng hãy ghi nhớ bài học này, sau này đừng để hài tử của chúng ta cũng nảy sinh ý nghĩ như vậy."

"Tuyệt đối không thể," Kỳ Ấu An lập tức trở nên nghiêm túc, "Ta chỉ bảo vệ nàng và con, thê tử nếu nàng không tin thì ta có thể thề với trời, sau này hài tử giao cho nàng dạy dỗ, ta tuyệt đối không can thiệp, cũng không để Kỳ Triều Yến và nương can thiệp luôn thì sao?"

Nàng vừa giơ tay lên, còn chưa kịp nói lời thề đã bị Tống Trạch Lan kéo xuống.

Lòng bàn tay hơi lạnh nắm lấy cổ tay nàng nhét vào dưới chăn mỏng, thuận thế còn trách móc liếc nàng một cái, "An An, nàng đừng làm loạn, ta sao lại không hiểu nàng? Chẳng qua là thấy buồn cười, nghĩ sau này nàng cũng là người làm mẫu thân nên thuận tiện trêu chọc vài câu, nàng còn thật sao? Chưa nói bây giờ còn chưa có bóng dáng gì, dù có, cũng không thể một mực cưng chiều nuông chiều, đáng đánh vẫn phải đánh."

Kỳ Ấu An nghe vậy, lại vui vẻ, trong lòng ngọt ngào, Tống Trạch Lan dịch chăn dựa sau lưng nàng ra, nàng cũng thuận thế ngoan ngoãn nằm xuống, đôi mắt ấm áp sáng ngời nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của thê tử nàng, "Ta không đánh, nàng đánh."

"Không nỡ sao?"

Khóe môi Tống Trạch Lan lại cong lên nụ cười, không đợi Kỳ Ấu An mở miệng, liền lại cực kỳ tự nhiên gật đầu, "Được, ta đánh..."

Tịch Cảnh Thịnh đi vào buổi chiều, đến tối tin đồn đã lan truyền, trong phủ hầu như không ai không biết đại tiểu thư nhà mình mắt mù nhìn trúng nha hoàn mới đến trong nhà bếp.

Cả buổi chiều, Kỳ Ấu An không ngừng hắt hơi, vết thương đang lành trên ngực cũng bị kéo theo đau nhức âm ỉ, Tống Trạch Lan bắt cho nàng một ít thuốc, nhưng nàng lại nói là có người nói xấu nàng ở sau lưng mới như vậy.

Đang mặc cả không chịu uống thuốc, đột nhiên Tiểu Nguyệt ở bên ngoài tức giận cầu kiến, nàng còn dẫn theo vài người, đều mang vẻ mặt hung hăng đến hỏi tội.

Triệu đại nương* cũng ở trong đó, hạ giọng hận sắt không thành thép nói: "Đại tiểu thư thật là hồ đồ quá, không thể để ngài ấy làm bậy, đặc biệt là phu nhân không có ở phủ, chúng ta càng nên trông chừng ngài ấy, tuyệt đối không thể để ngài ấy phạm sai lầm lớn làm lạnh lòng thiếu phu nhân."

* (Triệu đại nương là mẫu thân Tiểu Nguyệt, làm việc ở phủ riêng của Ninh Phương. Triệu mụ mụ làm việc ở phủ tướng quân là mẹ nuôi của Triệu Tuyết Sinh, có con gái gả đi xa)

Mấy người đều gật đầu, đồng lòng nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, dường như chỉ chờ một tiếng ra lệnh, liền xông vào thu dọn Kỳ Ấu An.

Kỳ Ấu An lại hoàn toàn không biết, ngược lại trong lòng vui mừng, nàng giả vờ lo lắng đưa bát thuốc trả lại tay Tống Trạch Lan, "Thê tử, thuốc lát nữa hãy uống, trước tiên để Tiểu Nguyệt vào hỏi xem xảy ra chuyện gì đi, nha đầu này giọng điệu hung hăng như vậy, không biết ai chọc giận nàng ấy."

"An An, đừng tưởng ta không biết nàng nghĩ gì, thuốc sớm muộn gì cũng phải uống."

Tống Trạch Lan bất lực liếc nàng một cái, đặt bát thuốc lên bàn nhỏ bên cạnh, lại thuận tay chỉnh lại góc chăn cho nàng, rồi mới đứng dậy nói ra ngoài: "Tiểu Nguyệt, ngươi vào đi."

Nàng lên tiếng không sao, bên ngoài một đám người khí thế lập tức tiêu tan, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng vẫn là Triệu đại nương thì thầm với Tiểu Nguyệt: "Hài nhi, chuyện này không thể để thiếu phu nhân biết được, con tự mình nghĩ một cái cớ mà vào đi, chúng ta về trước, đợi đến khi nào chỉ có đại tiểu thư một mình thì chúng ta lại đến khuyên nàng ấy."

"Mẫu thân, người vẫn nên vào cùng con đi, trong phủ nhiều người thích buôn chuyện như vậy, làm sao có thể giấu được thiếu phu nhân? Giấu được hôm nay, còn giấu được ngày mai sao?"

Tiểu Nguyệt không chịu, nắm chặt tay áo bà không chịu buông, Triệu đại nương vừa vội vừa tức, lại không thể thoát ra, tức đến muốn tát nàng, "Được được được, nha đầu chết tiệt con buông ra trước đi, kéo kéo lôi lôi không có chút quy tắc nào, vạn nhất bị thiếu phu nhân nhìn thấy thì ra thể thống gì?"

"Thiếu phu nhân sẽ không để ý những thứ này..."

Tiểu Nguyệt vẫn cứng miệng, nhưng tay thì thành thật buông ra, Triệu đại nương được tự do trừng mắt nhìn nàng một cái, rồi mới mở miệng bảo mọi người về, còn mình thì chỉnh lại quần áo hơi lộn xộn, theo Tiểu Nguyệt cùng vào.

Triệu đại nương là người già theo Ninh Phương mấy chục năm, bản thân nấu ăn cũng ngon, món ăn và bánh ngọt làm ra cũng rất hợp khẩu vị của Tống Trạch Lan.

Ninh Phương yêu ai yêu cả đường đi, để bà ấy càng tận tâm tận lực làm đồ ăn cho tức nhi mình, tháng trước liền tăng lương cho bà ấy, lại để bà ấy làm quản sự lớn trong nhà bếp, mọi động tĩnh trong nhà bếp, đều không thoát khỏi mắt bà ấy.

Kỳ Ấu An nhìn thấy Tiểu Nguyệt còn chưa nghĩ nhiều, nhìn thấy bà ấy lập tức phản ứng lại là chuyện gì, Triệu đại nương tuyệt đối là đến để bênh vực thê tử nàng.

Thành thật là tuyệt đối không thể thành thật, nhưng không nói sự thật cho Triệu đại nương, lại sợ bà ấy đến phủ tướng quân mời nương mình về.

Nhất thời không nghĩ ra đối sách, Kỳ Ấu An chỉ có thể giữ im lặng.

Mà hai mẫu tử này sau khi thỉnh an cũng không nói một lời, cả hai đều nghĩ Tống Trạch Lan ở thư phòng, tình hình hiện tại có thay đổi, nhất thời chưa nghĩ ra nên mở lời thế nào.

Tống Trạch Lan nhìn ra các nàng có lời muốn nói, sắc mặt càng ôn hòa, " Triệu đại nương, có phải gặp phải chuyện khó khăn gì không? Không ngại nói ra, chúng ta có thể giúp được nhất định sẽ giúp."

Triệu đại nương vẻ mặt rối rắm muốn nói lại thôi, nhìn khuôn mặt ôn hòa của Tống Trạch Lan một lúc lâu, vẫn kiên trì ý nghĩ ban đầu, giấu chuyện này không nhắc đến.

Đại tiểu thư chỉ là trông có vẻ có ý với con hồ ly tinh đó, chưa làm ra chuyện gì thực chất, đã có thể lặng lẽ bóp chết mầm mống này, hà cớ gì bây giờ lại nói ra làm thiếu phu nhân thêm khó chịu?

Bà trong lòng tính toán đại tiểu thư không nghe lời khuyên thì sẽ đi tìm phu nhân làm chủ, vừa lắc đầu vừa cười ha hả như thường lệ nói: "Không có gì, đây không phải là phủ chúng ta có khách đến sao, phu nhân không có ở đây, ta đến hỏi ý kiến của ngài, nếu chiêu đãi vị quân gia đó, ta sẽ sắp xếp người ra ngoài mua sắm ít nguyên liệu về."Triệu đại nương đã nói như vậy, là con gái của bà, Tiểu Nguyệt dù không muốn cũng gật đầu phụ họa.

Sự bất thường của họ Tống Trạch Lan nhìn thấy rõ, làm sao có thể tin lời giải thích này?

Tống Trạch Lan nghi ngờ là do mình có mặt, chần chừ một lát rồi nói: " Đã là bằng hữu của An An, các người cứ bàn bạc với An An đi, ta ra ngoài đi dạo một lát, lát nữa sẽ về."

Trong phủ có Cừu Mị Nhi là mối nguy tiềm ẩn, Kỳ Ấu An làm sao yên tâm để nàng ra ngoài vào buổi tối, vội vàng nói: "Thê tử, nàng đi lại trong phòng vài vòng là được rồi, trời tối rồi đừng ra ngoài nữa."

"Giả tạo..." Tiểu Nguyệt lẩm bẩm nhỏ tiếng, vừa đúng lúc chỉ có mình nàng nói chuyện, Kỳ Ấu An nghe rõ mồn một, càng thêm chắc chắn mục đích họ đến đây, "Có chuyện gì thì mai nói, các ngươi về trước đi."

Điều này đúng ý Triệu đại nương, bà ta như sợ Kỳ Ấu An đổi ý, vội vàng kéo Tiểu Nguyệt đi ngay, "Vậy chúng ta không làm phiền ngài và thiếu phu nhân nữa."

Kỳ Ấu An gật đầu, còn Tống Trạch Lan thì cảm thấy rất áy náy, "Triệu đại nương, sáng mai ta sẽ đến y quán..."

"Thê tử, không cần tránh mặt..." Kỳ Ấu An có chút bất lực, nhíu mày suy nghĩ một lát, thở dài nói: "Thôi được rồi, Tiểu Nguyệt ngươi ở lại, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Tiểu Nguyệt không nói gì, nàng đang giận dỗi Kỳ Ấu An, còn Triệu đại nương thì lo lắng nàng lỡ lời nói hớ trước mặt Tống Trạch Lan, trước khi ra ngoài không quên nhỏ giọng nhắc nhở: "Con nha đầu chết tiệt, con đừng có nói linh tinh, chọc giận thiếu phu nhân và đại tiểu thư, xem ta xử lý con thế nào."

"Biết rồi biết rồi..."

Tiểu Nguyệt bĩu môi, rất không tình nguyện, nhưng Triệu đại nương không quan tâm nhiều như vậy, chỉ cần nàng đồng ý là được.

Đợi trong phòng chỉ còn lại ba người, Kỳ Ấu An ho khan một tiếng, "Nói đi, tìm ta có chuyện gì, mẫu thân ngươi đã đi rồi, cứ yên tâm mà nói."

Nàng đang ám chỉ, nhưng Tiểu Nguyệt lại không hợp tác, cúi đầu không nói gì.

Kỳ Ấu An kiên nhẫn đợi một lát, khuyên nhủ: "Tiểu Nguyệt, có phải ngươi nghe được lời đồn đại gì đó đến để bênh vực thiếu phu nhân không?"

Nghe thấy lời này, Tiểu Nguyệt cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, có chút bất ngờ, "Đại tiểu thư, ý của người là giả sao..."

Nếu bây giờ thừa nhận là giả, chẳng phải công sức để Tịch Cảnh Thịnh diễn vở kịch đó sẽ uổng phí sao?

Nhưng Kỳ Ấu An cũng không dám nói là thật, chỉ ngắt lời Tiểu Nguyệt tiếp tục nói, "Tiểu Nguyệt, ta không quan tâm người khác nghĩ gì, chẳng lẽ ngươi cũng nghĩ như vậy sao? Trong lòng ta, Tiểu Nguyệt ngươi luôn rất thông minh."

Nàng không những không để ý đến sự vô lễ của Tiểu Nguyệt, ngược lại còn khen ngợi Tiểu Nguyệt, khiến Tiểu Nguyệt rất xấu hổ, mặt lập tức đỏ bừng.

"Xin lỗi đại tiểu thư, đều tại Tịch quân gia khiến nô tỳ hiểu lầm, nô tỳ không nên nghi ngờ tấm lòng của đại tiểu thư đối với thiếu phu nhân."

Kỳ Ấu An chột dạ chỉ trong chốc lát, rồi thản nhiên gật đầu, "Cũng không trách ngươi, ta đã giao ngươi cho thiếu phu nhân, thiếu phu nhân là chủ tử duy nhất của ngươi, ngươi vốn dĩ phải một lòng một dạ vì nàng mà suy nghĩ, cùng mất cùng vinh, chủ tử của ngươi địa vị vững chắc, các ngươi theo nàng mới có ngày tháng tốt đẹp phải không?"

Tiểu Nguyệt lại gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, Kỳ Ấu An rất hài lòng, lại tiếp tục lừa gạt: "Tiểu Nguyệt, lần này ngươi làm rất tốt, khuyết điểm duy nhất là chuyện này không thể làm ầm ĩ đến trước mặt ta, vạn nhất ta bị sắc đẹp mê hoặc giúp người khác trừng phạt ngươi thì sao? Quá đáng hơn một chút thuận thế lạnh nhạt thiếu phu nhân của ngươi, chẳng phải ngươi đã hại thiếu phu nhân của mình rồi sao?"

"À?" Tiểu Nguyệt có chút mơ hồ, "Người không phải chỉ có thiếu phu nhân trong lòng sao? Tại sao lại giúp những kẻ hồ ly tinh không biết xấu hổ đó?"

Tống đại phu trông có vẻ dịu dàng, trầm tĩnh, thân thiện và vô hại, nhưng bên trong cũng có vài ý xấu, sau khi hiểu rõ tình hình trước mắt, nàng liền hứng thú nhìn Kỳ Ấu An, khóe môi khẽ nhếch, rõ ràng là đang xem kịch hay.

Kỳ Ấu An nhận ra ánh mắt của nàng, không nhịn được đưa một ánh mắt oán trách, "Thê tử..."

Tống Trạch Lan lại cười không giảm mà liếc mắt đi, nói với Tiểu Nguyệt: "Tiểu thư của ngươi không phải đã nói là bị sắc đẹp mê hoặc sao, nàng ấy cảm thấy ta nhan sắc không bằng hồ ly tinh làm mê hoặc lòng người, đương nhiên là thiên vị hồ ly tinh rồi."

Trong khoảnh khắc, Kỳ Ấu An đầy rẫy dấu hỏi, Tống tỷ tỷ giải vây cho mình như vậy sao?

Thấy Tiểu Nguyệt lại cảnh giác nghi ngờ, mặt lộ vẻ không thiện cảm, nàng vội vàng kêu oan: "Thê tử ơi, ta đâu có ý đó? Nàng đừng hiểu sai."

Tống Trạch Lan cười mà không nói, trong mắt ẩn chứa sự tinh ranh, bốn mắt nhìn nhau, Kỳ Ấu An cảm thấy ba câu hai lời không thể giải thích rõ, cần phải dùng vũ lực, mà động thủ, đương nhiên không tiện trước mặt Tiểu Nguyệt.

Nàng khá sốt ruột nói: "Tiểu Nguyệt ngươi đừng quản nhiều như vậy, ngươi chỉ cần biết chuyện này tự mình giải quyết riêng là được rồi, ngươi là đại nha hoàn bên cạnh thiếu phu nhân, trong phủ ai mà không kính trọng ngươi ba phần? Trừng trị một hạ nhân còn không đơn giản sao, tát miệng phạt quỳ rút bím tóc đánh ván... chỉ cần không làm chết người là được, còn về kẻ trà trộn kia, đã biết thân phận của nàng ta rồi, đương nhiên cũng không thể để nàng ta ở trong phủ thoải mái được phải không? Có thể lấy cớ nàng ta tâm địa bất chính muốn quyến rũ đại tiểu thư mà phát động mọi người hành hạ nàng ta một phen, sau này bắt giữ nàng ta cũng dễ dàng hơn, đúng không?"

Ý của Kỳ Ấu An đã quá rõ ràng, Tiểu Nguyệt hoàn toàn hiểu ra, sự phấn khích tràn ngập trong mắt, nhưng dù sao cũng có lời nói của Tịch Cảnh Thịnh trước mặt mọi người trong bếp, nàng vẫn còn chút cẩn thận, "Vậy nô tỳ trừng phạt nàng ta chỉ cần không làm chết người, người không thể trách nô tỳ."

"Đừng để ta biết là được," Kỳ Ấu An cười gian xảo, vô lại cực kỳ, "Ngươi xem ta gần đây vẫn nằm liệt giường không ra ngoài, dù ta có lòng bao che cho nàng ta đến mấy, cũng vô năng vi lực thôi."

Tiểu Nguyệt gật đầu lia lịa, chạy vội ra ngoài, "Nô tỳ đi ngay đây..."

Nàng vừa đi, Tống Trạch Lan liền lo lắng nói: "An An, vạn nhất nàng ta bị chọc giận mà ngấm ngầm ra tay độc ác với Tiểu Nguyệt thì sao?"

Điểm này Kỳ Ấu An đã nghĩ đến, "Thê tử nàng không cần lo lắng, nàng ta đã ẩn nấp trong phủ nhiều ngày như vậy mà không gây chuyện, nhất định là có mục đích, mục đích chưa đạt được, nàng ta sẽ không lộ diện."

"Vậy cũng phải nhắc nhở Tiểu Nguyệt, Cừu Mị Nhi không phải người bình thường, nếu phát hiện có gì không ổn thì phải dừng tay kịp thời."

"Thê tử nói đúng..."

Hai người lại gọi Tiểu Nguyệt quay lại, dặn dò một hồi mới cho nàng về.

Trong phòng lại chỉ còn lại hai người, giữa lông mày Tống Trạch Lan vẫn còn vài phần lo lắng mơ hồ, nàng cảm thấy làm như vậy là thừa thãi, lại nghi ngờ Kỳ Ấu An có chuyện giấu mình, nhưng cuối cùng cũng không hỏi thêm.

Nàng bưng bát thuốc lên, mới phát hiện chỉ trong chốc lát thuốc đã gần nguội, liền không nghĩ gì khác nữa, hơi thúc giục nói: "An An, nàng mau uống thuốc đi, đừng chần chừ nữa."

Kỳ Ấu An ngửi thấy mùi liền muốn tránh, nhưng vì muốn khổ trước ngọt sau, ngoan ngoãn nhận lấy uống một hơi cạn sạch.

Sạch sẽ không còn một chút cặn thuốc nào.

Tống Trạch Lan lấy bát không từ tay nàng, rồi lập tức đưa cho nàng một bát nước trắng đã chuẩn bị sẵn, vị đắng chát đầy miệng khiến Kỳ Ấu nhíu chặt mày, cho đến khi súc miệng hết lần này đến lần khác để làm loãng vị đắng, sắc mặt mới giãn ra, "Thê tử, vừa rồi ta nói nhiều như vậy với Tiểu Nguyệt, đều là vì nàng, vậy mà nàng lại đứng một bên xem kịch hay, như vậy có hợp lý không?"

Trò vặt vãnh thay canh không đổi thuốc này, tám phần mười lại là mượn cớ để thân mật, từ khi thành thân đến nay Tống Trạch Lan không biết đã trải qua bao nhiêu lần rồi, nàng thậm chí còn không ngẩng mắt lên, chỉ dùng khăn tay cẩn thận lau vết thuốc dính trên môi nàng, vừa lơ đãng đáp: "Thật sự chỉ vì ta sao? Chẳng lẽ không phải vì muốn Tiểu Nguyệt làm khó Cừu Mị Nhi?"

Nói đến đây, Tống Trạch Lan dường như nghĩ đến điều gì đó, động tác lau tay dừng lại, cuối cùng cũng ngẩng mắt nhìn nàng, "Nàng vô lại này hủy hoại danh tiếng của ta, cuối cùng lại còn trách ta đứng một bên xem kịch hay, không đánh nàng đã là ta nhân từ rồi."

Nàng mang dáng vẻ hưng sư vấn tội, nhưng vành tai lại lặng lẽ đỏ lên.

Không đợi Kỳ Ấu An nói gì, nàng liền muốn đứng dậy, "Không được, ta phải ngăn Tiểu Nguyệt lại, ai lại vì một kẻ vô lại mà tranh giành ghen tuông..."

Lời nàng chưa dứt, Kỳ Ấu An đã hoảng hốt, vội vàng nắm lấy cổ tay nàng, kéo vào lòng, "Đừng đi thê tử, khó khăn lắm mới đuổi được Tiểu Nguyệt đi."

"An An..."

Hành động hấp tấp này, khiến Tống Trạch Lan sợ hãi đến mức toát mồ hôi lạnh sau lưng.

May mà nàng phản ứng đủ nhanh, cũng đủ bình tĩnh, vội vàng đưa tay chống vào thành giường, dùng sức chống đỡ cơ thể không ngã vào lòng Kỳ Ấu An, nhưng cũng suýt nữa thì không được, nếu chậm hơn ba hai hơi thở, nhất định sẽ khiến Kỳ Ấu An phải chịu khổ rồi.

Dù vậy, nàng vẫn còn sợ hãi, hít một hơi thật sâu mới bình phục nhịp tim đập mạnh trong lồng ngực, "An An, nàng mau buông ta ra, ta không đi nữa là được."

"Nói lời giữ lời, tối nay ngủ cùng nhau nhé?"

Mắt Kỳ Ấu An sáng bừng, đôi mắt trong veo ấm áp cong cong, tựa như vầng trăng khuyết say đắm trên bầu trời.

Tống Trạch Lan nhìn thấy sự phấn khích và mong đợi tràn đầy trong mắt nàng, duy nhất không có chút sợ hãi nào, không khỏi thở dài, "Nàng đó, nằm nhiều ngày như vậy mà vẫn chưa chán sao?"

"Sao lại thế được? Ta sắp phát điên rồi."

Nụ cười trên mặt Kỳ Ấu An chợt nhạt đi, nàng vốn không phải là người có thể tĩnh tâm, làm sao có thể thích nằm mãi được?

Nhưng ngay sau đó, nàng lại cười, thậm chí cười có chút đáng ghét, "Tống tỷ tỷ, thê tử tốt của ta, ta tin nàng chắc chắn sẽ không nỡ để ta bị thương."

Lời này không sai, nhưng Tống Trạch Lan nhìn nàng không sợ hãi, không e dè, dường như đã chắc chắn nắm được mình, liền không muốn chiều nàng, nghiêm mặt giả vờ nghiêm túc nói: "Buông tay ra, nếu có lần sau, ta sẽ mặc kệ mà đè xuống, đau quá nàng mới nhớ đời."

Tống Trạch Lan trời sinh tính tình dịu dàng, dung mạo cũng thiên về mềm mại, nghiêm túc lên cũng khó mà trấn áp được Kỳ Ấu An mặt dày, đôi tay nàng vòng quanh eo Tống Trạch Lan không những không buông ra, ngược lại còn siết chặt hơn, không chỉ ánh mắt phóng túng, mà giọng điệu cũng đặc biệt nhẹ nhàng, "Tống tỷ tỷ, chị nàng vô tình, tiếc là ai bảo nàng là thê tử ta chứ, nỗi đau thê tử ban cho, dù có đau chết ta cũng cam lòng."

"Thật sao?"

Tống Trạch Lan nhất thời không nhịn được bật cười, mình sợ đè vào vết thương của nàng, nàng thì hay rồi, có chỗ dựa mà không sợ hãi, từng bước ép sát, cổ tay tê dại đã không thể chịu đựng được lâu nữa, liền nhắc nhở lần cuối: "Ta đếm đến ba, mau buông ta ra, nếu không lát nữa nàng sẽ khóc đấy."

"Ta không tin..."

Kỳ Ấu An chưa nói hết, nàng đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Kỳ Ấu An, nhàn nhạt đón lấy ánh mắt đắc ý của nàng, "Ta không chịu nổi, nàng không tin thì thôi."

Lời nàng chưa dứt, ánh mắt Kỳ Ấu An đã đầy vẻ ngạc nhiên, ngay sau đó liền buông tay, động tác nhanh nhẹn, giống như bị bỏng vào móng vuốt, Tống Trạch Lan không lộ vẻ gì nhếch khóe môi, thẳng lưng xoa xoa cổ tay, "Không còn sớm nữa, ngủ đi."

"Thê tử, nàng không đi chứ?"

Sự áy náy của Kỳ Ấu An khiến nàng trông rất chột dạ, ánh mắt lảng tránh thậm chí không nhìn Tống Trạch Lan, nhưng Tống Trạch Lan lại thu hết những hành động nhỏ của nàng vào mắt, nhìn nàng một lát, mỉm cười nhẹ nhàng ừ một tiếng, "Không dám đi, sợ nàng xuống giường đuổi theo ta."

"...Có ý nghĩ đó," Kỳ Ấu An khẽ ho một tiếng, nắm chặt góc chăn nhỏ giọng nói: "Nhưng thê tử nàng yên tâm, ta cũng không dám đâu."

Nàng rũ mắt, hàng mi đen dày càng thêm dài và mềm mại, trông ngoan ngoãn không giống Càn Nguyên, vẻ ngoài cực kỳ lừa dối vẫn khiến Tống Trạch Lan mắc bẫy, "Nàng biết nặng nhẹ là tốt rồi, đừng tưởng mình là phẩm cấp thượng đẳng mà muốn làm gì thì làm, bây giờ không yêu quý thân thể, sau này bệnh cũ đeo bám tay không nhấc được vai không gánh được, hối hận thì đã muộn."

Từ xưa đến nay chinh chiến, hiểm nguy vạn phần, từ chiến trường may mắn sống sót đến khi cởi giáp về quê, ai mà không dựa vào bản lĩnh cứng rắn? Thân thể cường tráng, chẳng phải là thêm một phần thắng sao?

Hiện tại coi như yên ổn, nhưng Tống Trạch Lan biết rõ dã tâm của Tây Việt và Nam Man, đã trải qua nạn mất nước sau bảy tám năm, nàng rất lo lắng cho Kỳ Ấu An định sẵn phải ra chiến trường.

Nàng sợ xui xẻo kiêng kỵ không nói đến sự tàn khốc của chiến trường, nhưng Kỳ Ấu An đoán được, ngẩng đầu nghiêm túc nói: "Sẽ không đâu, ta còn muốn cùng nàng bạc đầu giai lão mà, bảy tám mươi tuổi vẫn có thể ôm được nàng."

Đón lấy ánh mắt trịnh trọng của nàng, Tống Trạch Lan cũng hiểu, đây là lời hứa nàng dành cho mình, khi mắt ngập nước, nàng quay người thổi tắt ngọn đèn ấm áp trong phòng, "Được..."

----------

Editor: hai chương này 18k từ luôn ạ ;;-;; Tin vui: chúng ta đi được một nửa bộ truyện này rồi =>>>Tui buồn: chúng ta còn một nửa bộ truyện nữa mới hoàn thành:)))))