Vương Diệp trợn tròn mắt nhìn trần hang tối đen như mực. Cậu không sao ngủ được.
Cậu vốn không phải sinh ra đã ít cảm nhận được đau đớn. Chẳng qua là do từng bị ngược đãi quá nhiều, không biết là do dây thần kinh nào đó đã bị tổn thương, hay vì nguyên nhân tâm lý mà một ngày nọ, cậu bỗng nhận ra mình gần như không còn cảm giác đau nữa. Ngày đó, cậu mừng đến muốn bật khóc.
Cậu từng nghĩ rằng mình đã có thể buông bỏ tất cả, vì dù sao những chuyện ấy cũng đã trôi qua quá nhiều năm.
Thế nhưng khi trọng sinh trở lại, ký ức của cơ thể này lại trùng khớp một cách hoàn hảo với ký ức kiếp trước của cậu. Bao ký ức từng bị lãng quên dần dần ùa về, có chuyện cậu tận mắt trải qua, có chuyện là do cô ruột và hàng xóm kể lại.
Cậu không còn chút ký ức gì về mẹ. Kiếp trước lớn lên rồi, cậu cũng chưa từng gặp lại người phụ nữ ấy. Với bà, cậu chẳng có nổi một lời đánh giá.
Nghe nói mẹ cậu là người từ nơi khác đến, bị cha lão Vương lừa gạt. Khi ấy bà tưởng lão Vương là thiếu gia nhà giàu được đền bù giải tỏa đất, lại thấy ông ta ăn nói nhẹ nhàng, chăm sóc ân cần, nên mới chẳng màng khoảng cách tuổi tác lên tới mười ba tuổi, bỏ quê xa ba ngàn dặm để gả cho ông ta.
Nhưng sự thật thì lão Vương nào có giàu có gì cho cam. Nhà họ Vương đúng là được đền bù giải tỏa, nhưng chỉ được chia có hai căn hộ: một căn lớn rơi vào tay lão Vương, căn nhỏ còn lại cho cô cậu ở.
Lão Vương không chỉ nghèo kiết xác, mà còn đủ thói hư tật xấu: nhậu nhẹt, gái gú, bài bạc, hút hít ngũ độc đầy mình. Khi mẹ cậu phát hiện mình bị lừa, đương nhiên nổi giận đòi ly hôn, còn muốn ông ta bồi thường thiệt hại. Nhưng lão Vương không đồng ý, hai người sống với nhau như gà bay chó sủa.
Nghe nói, chỉ vài ngày sau khi cậu chào đời, lão Vương đã say khướt rồi chạy đến đồn công an, la ó với cảnh sát rằng con trai mình phải được nhập hộ khẩu tên là… “Vương Con Hoang”.
Người trong đồn công an chịu không nổi, dạy dỗ ông ta một trận, sau đó chủ động đặt tên cho cậu là Vương Diệp.
Nhiều người nói rằng mẹ cậu đã phải lòng một thanh niên tuấn tú làm thuê ở nơi khác, ngày nào cũng cãi nhau với lão Vương đòi ly hôn. Nhưng lão Vương sống c.h.ế.t không chịu, thậm chí còn mặt dày đi tìm người thanh niên đó để đòi tiền chuộc vợ.
Quá phẫn uất, mẹ cậu bỏ đi đến cả con trai cũng không cần nữa. Nhân lúc lão Vương đi làm, bà thu dọn hành lý vào một chiếc rương rồi lặng lẽ rời đi.
Khi ấy, Vương Diệp còn chưa đầy hai tuổi.
Và kể từ đó, đứa trẻ bị bỏ lại ấy… đã sống trong một địa ngục trần gian.
Cậu luôn tránh nhớ lại quá khứ, bởi những vết thương cũ khi bị khơi lên chỉ khiến người ta thêm đau đớn chứ chẳng có gì dễ chịu.
Khi cậu lên bảy tuổi, cô cậu là người duy nhất quan tâm đến Vương Diệp. Bà được đưa về từ bệnh viện tâm thần. Từ đó, cuộc sống của cậu mới dần khá lên một chút.
Lão Vương biết việc ngược đãi trẻ em là phạm pháp, từng vài lần bị tạm giam nên không còn dám trắng trợn ra tay với hắn nữa. Nhưng mỗi lần say xỉn, ông ta lại mất kiểm soát, để lộ bản tính tàn bạo.
Nam Cung Tư Uyển
Một lần sau khi ra khỏi nơi tạm giam, lão lại chửi bới, đánh đập hai cô cháu.
Cô cậu, vốn mang bệnh tâm thần, vì thương cậu mà nhất thời xúc động, ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t lão Vương.
Sau khi sự việc xảy ra, cô cậu đã đến tự thú và gánh hết trách nhiệm về mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trước đó, cô từng có tiền án do làm bị thương chồng cũ. Lần này lại tiếp tục làm hại người khác, thậm chí là g.i.ế.c người tuy được xác định gây án trong trạng thái kích động mạnh và có thể thông cảm về mặt tình cảm nhưng vẫn chỉ được xử nhẹ. Cuối cùng, cô vẫn bị đưa trở lại bệnh viện tâm thần, ít nhất phải chờ đến khi Vương Diệp trưởng thành và có thể ký đơn xin giám hộ thì mới có thể rời viện.
Sau này, khi vừa tròn 18 tuổi, Vương Diệp đã đưa cô ra ngoài, thuê nhà sống cùng cô.
Chỉ cần không bị kích thích, cô sống chẳng khác gì người bình thường.
Khi có tiền, cậu mua một căn nhà cho cô ở, còn thuê người chăm sóc cô.
Trước khi chết, cậu để lại hơn nửa tài sản cho cô, thuê một văn phòng luật sư lo mọi thủ tục lâu dài cho cô.
Cậu chỉ mong cái c.h.ế.t của mình sẽ không khiến cô bị sốc thêm một lần nào nữa...
Nhưng trong kiếp này, khi được quay về thời điểm đó, cậu tuyệt đối sẽ không để cô mình phải dính m.á.u nữa. Kẻ cầm thú đó không xứng đáng để cô phải mang tội g.i.ế.c người vì y!
Vương Diệp trở mình, suy nghĩ xem có nên đăng xuất khỏi trò chơi để xem tình hình bên ngoài không.
Cậu vào đây đột ngột, chưa kịp nói với cô mình điều gì. Cậu sợ cô lo lắng, suy nghĩ lung tung.
Hơn nữa, vị trí đăng nhập là trong phòng bệnh của bệnh viện nếu đột nhiên biến mất, chắc chắn sẽ khiến người khác hoảng sợ.
Vấn đề là, cậu không biết mình đã vào đây bằng cách nào, cũng chẳng biết liệu có thể trở lại hay không. Nếu có thể quay về chỉ để gửi một lời nhắn, rồi lập tức trở lại, thì tốt biết bao.
“Nhớ nhà hả?” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên cạnh, là Lôi Mộc.
Vương Diệp trở mình, nhìn Lôi Mộc nói: “Em đang nghĩ đến cô em. Em lo cho cô.”
“Chờ anh khỏe lại, anh sẽ đưa ngươi về nhà.” Lôi Mộc vỗ nhẹ lên lưng cậu bé.
“Nhà em rất xa, xa đến mức nếu em trở về thì chưa chắc có thể quay lại, cũng chưa chắc còn được gặp anh nữa.” Vương Diệp lẩm bẩm.
Lôi Mộc đáp: “Cho dù có xa đến đâu, chỉ cần em muốn về, anh nhất định sẽ đưa em đi. Nếu về nhà rồi mà không muốn ở lại, anh cũng có thể đưa em đến bất cứ nơi nào em muốn.”
Vương Diệp ôm lấy Lôi Mộc, xúc động nói: “Mộc Mộc, anh thật tốt, sau này di sản của ba ba đều để lại cho con!”
Lôi Mộc bật cười trước câu nói trẻ con đó: “Được rồi, anh nhớ rồi, tiểu ba ba. Anh sẽ cố sống lâu hơn em.”
Vương Diệp mỉm cười mãn nguyện.
Tác giả có lời muốn nói:
Vương Diệp: Không cẩn thận lại vô tình ngầu quá, chuyện này không thể trách ta được ~