Tìm Lại Bản Thân

Chương 11



Tôi bật cười: 

 

"Nếu câu này được anh nói ra từ hai năm trước, có khi tôi đã ôm lấy anh mà khóc rồi." 

 

"Nhưng bây giờ…" – Tôi chỉ tay về phía cửa: 

 

"Anh đi đi, chuyện này không liên quan gì đến anh cả." 

 

"Lâm Dư…" – Anh ta cố nén cảm xúc, chỉ vào chính mình: 

 

"Không mua được vé máy bay, tàu cao tốc thì không có chuyến thẳng. Anh đã gọi cho em rất nhiều cuộc, em không nghe máy. Cuối cùng anh lái xe mười mấy tiếng mới về được đây, vậy mà bây giờ em lại đuổi anh đi?" 

 

Trên người anh ta, chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, vẻ mặt mệt mỏi, cằm lởm chởm râu chưa cạo. 

 

Tôi thản nhiên đáp: 

 

"Tôi đâu có cầu xin anh đến tìm tôi." 

 

Bùi Chí sững người, trên mặt hiện rõ vẻ tổn thương. 

 

Anh ta cố gắng giảng hòa: 

 

"Dù em không vui cũng đừng làm ầm lên lúc này." 

 

"Ai làm ầm với anh chứ? Tôi là người trưởng thành, không phải trẻ con." – Tôi lạnh lùng đáp lại, lần thứ hai đuổi anh ta: 

 

"Đi đi, đã ly hôn rồi thì đừng đến làm phiền tôi nữa." 

 

Bùi Chí giận quá hóa cười: 

 

"Mỗi lần phải dỗ em, tôi lại cảm thấy mình thật hèn hạ!" 

 

"Lâm Dư, tôi không thể lúc nào cũng chủ động cúi đầu trước em được!" 

 

"Tôi chưa bao giờ yêu cầu anh phải cúi đầu trước tôi, dù chỉ một lần!" 

 

Những ký ức cũ ùa về, khiến tôi mất kiểm soát, giọng nói trở nên kích động: 

 

"Anh không muốn đi đúng không? Vậy để tôi hỏi anh, anh định đòi lại công bằng cho tôi kiểu gì?" 

 

Anh ta định mở miệng, nhưng tôi đã cắt ngang: 

 

"Năm đó mẹ anh nói, nếu không còn cách nào khác thì để Tống Đường Hiến xin lỗi tôi." 

 

"Nếu mọi người thật sự tin rằng ông ta vô tội, thì tại sao lại phải để ông ta xin lỗi?" 

 

"Nếu đã nghĩ đến chuyện xin lỗi, tại sao lại không cho tôi tiếp tục theo đuổi sự thật đến cùng?" 

 

Ánh mắt Bùi Chí lóe lên sự bối rối trong khoảnh khắc: 

 

"Khi đó không có đủ bằng chứng, tiếp tục điều tra cũng không mang lại lợi ích gì cho em..." 

 

"Lợi ích cái con mẹ anh ấy!" – Tôi gào lên, vung tay tát mạnh anh ta một cái: 

 

"Đồ hèn nhát! Đồ vô dụng! Vợ mình bị người ta ức hiếp, mà anh không dám mở miệng phản kháng lấy một lời!" 

 

Anh ta vừa né tránh vừa cố gắng giữ lấy tôi: 

 

"Em bình tĩnh lại đi!" 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nhưng nỗi oán giận và tủi nhục tích tụ suốt bao năm qua cuối cùng cũng bùng nổ: 

 

"Các người tưởng tôi không có cha mẹ, không ai chống lưng cho tôi thì có thể mặc sức bắt nạt đúng không?" 

 

Nước mắt tôi trào ra như suối. 

 

Tôi vùng ra khỏi tay anh ta, túm lấy cổ áo Bùi Chí, tát thêm một cái nữa: 

 

"Giờ mới định đòi công bằng cho tôi? Anh làm gì suốt thời gian qua hả? Anh đã ở đâu?" 

 

Bùi Chí lảo đảo né tránh, nhưng vẫn phải nhận lấy cú tát thứ ba. 

 

Tôi nhìn thẳng vào anh ta, giọng nói tràn đầy căm phẫn: 

 

"Anh có biết tại sao tôi không muốn anh chạm vào người tôi không?" 

 

"Bởi vì mỗi lần anh chạm vào tôi, tôi đều cảm thấy ghê tởm, như thể đang bị Tống Đường Hiến xâm hại thêm một lần nữa!" 

 

Cảm xúc quá mức kích động, tôi thở dốc, lảo đảo lùi lại, phải vịn vào tường mới đứng vững được. 

 

Bùi Chí đưa hai tay ra, định đỡ lấy tôi nhưng lại dừng lại giữa chừng rồi rút tay về. 

 

Anh ta nhắm chặt mắt, giơ tay đập mạnh xuống bàn, gầm lên: 

 

"Anh không phủ nhận những gì em nói, nhưng em cũng không thể phủi sạch tất cả những gì anh đã làm!" 

 

"Anh phải lo sự nghiệp, lo cho em, còn phải chăm sóc cha mẹ anh nữa!" 

 

Nhất Phiến Băng Tâm

"Những năm qua anh cũng có nỗi khổ của mình, nhưng em chưa bao giờ chịu thấu hiểu!" 

 

Tôi hét lớn: 

 

"Vậy nên anh xem thường việc tôi bị ức hiếp? Vậy nên anh có thể công khai ngoại tình sao?" 

 

Anh ta im lặng trong giây lát rồi nói: 

 

"Anh và Vị Lộ không có gì cả, chỉ là bây giờ cô ta có giá trị thương mại..." 

 

"Cút đi!" – Tôi lau nước mắt, chỉ tay ra cửa: 

 

"Nếu anh không đi, tôi sẽ báo cảnh sát." 

 

Sau một hồi do dự, cuối cùng Bùi Chí cũng xoay người rời đi. 

 

Trước khi đóng cửa, tôi lạnh lùng nói: 

 

"Anh ngày xưa không khiến tôi cảm thấy ghê tởm như bây giờ." 

 

Từ trước đến nay, dù là gia đình họ Bùi hay Bùi Chí, ai nấy đều nghĩ rằng họ đã làm đủ, đã đối xử với tôi quá tốt, đã hy sinh quá nhiều vì tôi. 

 

"Không có gia đình nào có thể bao dung với một cô con dâu như tôi." 

 

"Không có người chồng nào như Bùi Chí có thể vô oán vô hối mà ở bên cạnh tôi." 

 

Nhưng từ khoảnh khắc họ xem tôi như gánh nặng, chúng tôi đã không còn đứng trên cùng một vạch xuất phát nữa. 

 

Không ai tôn trọng tôi. 

 

Ngay cả đứa con của tôi, cũng không còn coi trọng tôi.