Vệ Phồn không khỏi suy nghĩ lung tung. Liệu có phải Oanh Oanh căn bản không hiểu những chuyện này? Có khi nào tất cả chỉ là sự trùng hợp, anh trai cô sẽ không gặp chuyện gì cả?
Nhưng ngay khi lá bùa bình tâm Oanh Oanh đưa chạm vào tay, những suy nghĩ hoang mang tối qua bỗng chốc tan biến.
Cô cảm nhận rất rõ ràng—tâm trạng của mình dần bình tĩnh lại.
Lá bùa này có tác dụng thật.
Vậy có nghĩa là Oanh Oanh không hề lừa gạt. Cô ấy thực sự có bản lĩnh xem tướng, vẽ bùa.
Oanh Oanh vỗ nhẹ lên vai Vệ Phồn, không nói thêm gì nữa.
Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ thi, hầu hết học sinh đều về nhà sau khi thi xong. Vệ Phồn không về ngay, cô đi đến đội của Vệ Lăng để thăm anh trai trước.
Vệ Lăng thấy em gái hai ngày liên tiếp đến tìm mình thì không khỏi bật cười, trêu chọc:
"Phồn Phồn sao thế? Nhớ anh à?"
Vệ Phồn không đùa theo như mọi khi mà hỏi thẳng:
"Anh, hôm qua em đưa anh bùa bình an, anh có mang theo không?"
Vệ Lăng không trả lời ngay mà thò tay vào túi, lôi ra lá bùa, đập xuống bàn một cái rồi cười:
"Phồn Phồn yên tâm, đây là bùa bình an em cầu cho anh mà, tất nhiên anh sẽ mang theo bên mình rồi! Mà em đói chưa? Đi ăn bát mì với anh không?"
Thấy anh trai vẫn giữ lá bùa bên mình, trong lòng Vệ Phồn cũng yên tâm hơn một chút.
Sau đó, hai anh em cùng đi ăn mì. Ăn xong, Vệ Phồn mới về nhà.
Lúc về đến nhà, cô thấy cả cha mẹ đều có mặt. Cha cô—Vệ Tiến Thăng—đang ngồi trên ghế, cầm tờ báo đọc. Thấy con gái bước vào, ông nhíu mày, giọng nghiêm khắc:
"Sao lại về nhà nữa rồi? Con gái con đứa, học sinh thì phải tập trung học hành. Cho con ở trường nội trú là để rèn luyện tính tự lập, thế mà cứ ba ngày hai bữa lại chạy về."
Vệ Phồn đứng giữa phòng khách, siết c.h.ặ.t t.a.y nhưng không nói gì.
Mẹ cô—Đường Quân Phượng—từ bếp đi ra, nhẹ nhàng xoa dịu:
"Đừng để ý đến cha con, ông ấy chỉ nói vậy thôi. Chứ trưa nay ăn cơm còn hỏi không biết tối nay Phồn Phồn có về không đấy."
Trong suốt bữa cơm, cô hầu như không nói gì. Đường Quân Phượng thấy lạ, không nhịn được hỏi:
"Phồn Phồn, sao vậy con? Ở trường có ai bắt nạt con à?"
Vệ Tiến Thăng lập tức bác bỏ:
"Nó cao lớn thế kia, hồi nhỏ còn theo tôi học hai chiêu võ, ai dám bắt nạt nó? Con cái nhà họ Vệ không thể để người ta ức h.i.ế.p được! Nếu có ai dám động tay động chân với con, cứ xắn tay áo lên mà đánh! Đánh không lại thì về nói với cha!"