Oanh Oanh cười khẽ, đôi mắt lấp lánh như có sóng nước gợn nhẹ. Cô nhìn hắn ta, giọng nói mang theo chút trêu chọc:
"Anh là bạn trai của Trần Linh Bảo, đúng không?"
Cô biết rõ lý do hắn ta xuất hiện ở đây.
Kiếp này, hắn ta lại vì Trần Linh Bảo mà đến lừa cô hiến thận cho ả ta.
Cặp đôi này... đúng là rác rưởi.
Cố Thừa Cẩm thoáng sững sờ, không ngờ cô lại biết chuyện này. Hắn ta có chút bối rối, lúng túng mở miệng:
"Anh không có ý gì khác..."
Nhưng chưa kịp nói hết câu, ánh mắt Oanh Oanh bỗng trở nên sắc lạnh, nụ cười trên môi cũng dần biến mất.
Cô nhìn thẳng vào hắn ta, chậm rãi nói:
"Để tôi đoán thử xem... có phải Trần Linh Bảo nói với anh rằng, có một cô em gái ngốc bỗng nhiên trở nên thông minh? Rồi lại nói với anh rằng, thực ra cô em gái ngốc này không phải con ruột của mẹ cô ta, mà là do một người phụ nữ khác quyến rũ cha cô ta sinh ra? Sau đó, người phụ nữ kia không muốn nuôi con nên đã ném cô bé này vào nhà họ Trần?"
Cố Thừa Cẩm không lên tiếng, sắc mặt cứng đờ.
Nhưng Oanh Oanh vẫn chưa dừng lại.
"Có phải cô ta còn nói với anh rằng, gia đình họ đối xử rất tốt với cô em gái ngốc này, nhưng cô ta lại là một kẻ vong ơn bội nghĩa, đến khi cô ta bị bệnh cũng không chịu hiến thận cứu mạng không?"
"Có phải... cô ta nhờ bạn trai của mình đến quyến rũ cô em gái ngốc này, dụ dỗ để cô ta đồng ý hiến thận?"
Lời nói của cô như từng nhát d.a.o sắc bén, cắt qua từng chút một lớp mặt nạ của Cố Thừa Cẩm.
Sắc mặt hắn ta đỏ bừng, như thể bị vạch trần hoàn toàn.
Hắn ta cứng họng, khó xử đến mức không biết phải đáp lại thế nào.
"Không, không phải... Anh..." Hắn ta hạ giọng, miễn cưỡng nói một câu xin lỗi: "Xin lỗi..."
Oanh Oanh bật cười, nhưng trong nụ cười ấy lại chẳng có chút ấm áp nào.
Cô cất giọng lạnh nhạt:
"Sao? Mạng của cô ta là mạng, còn mạng của tôi thì không đáng giá sao? Chỉ cần cô ta nói gì là anh tin ngay? Cô ta nói mẹ tôi quyến rũ cha cô ta là thật sao? Sao anh không nghĩ đến khả năng cha mẹ cô ta không muốn để con gái lớn của mình hiến thận, cho nên cố tình ra ngoài tìm một người phụ nữ khác để sinh con, sau đó lại nhẫn tâm cướp đứa trẻ ấy về?"
Cô dừng lại một chút, nhìn hắn ta đầy khinh thường:
"Anh và bạn gái anh đúng là một đôi rác rưởi. Tôi chỉ hy vọng hai người sẽ khóa chặt với nhau cả đời, đừng bao giờ đi hại người khác nữa."
Lời lẽ sắc bén, không chừa lại cho hắn ta một chút mặt mũi nào.
Mặt Cố Thừa Cẩm đỏ bừng, như thể có thể nhỏ ra máu.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn ta bị một cô gái mắng thẳng mặt như vậy.
Thế nhưng, hắn ta lại không thể phản bác.
Vì hắn ta biết, cô nói không sai.
Hắn ta thực sự đã sai rồi.
Hắn ta cúi đầu, lặp lại một câu xin lỗi nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy: