Bất thình lình bị Nghiêm trưởng lão phát hiện hành vi sai trái, Lập Thiên cảm thấy trái tim nhỏ như muốn ngừng đập tới nơi, bất tri bất giác thu liễm khí thế huênh hoang, còn đưa ra một câu hỏi bâng quơ chữa thẹn. Chỉ bất quá trước câu hỏi không chủ đích này của hắn, Nghiêm trưởng lão chẳng thèm để tâm chút nào. Lúc này, Nghiêm trưởng lão đang bận nhìn vào đám kim ti phù bản cái thì rách, cái thì cháy bị vứt bừa bãi dưới chân Lập Thiên, tâm tình tệ đi trông thấy. Vừa nãy lão cố nhẫn nhịn là để xem Lập Thiên muốn làm cái gì, còn bây giờ đã biết hắn muốn làm cái gì rồi, cũng không có ý định kìm chế thêm nữa, bất ngờ quát ầm lên:
- Tiểu hỗn đản, mở mắt chó của ngươi ra mà nhìn xem ngươi đã làm ra chuyện tốt gì?
Tiếng quát ầm ầm như sấm nổ doạ cho Lập Thiên hoảng hồn đứng đần ra như trời trồng, mà những học đồ khác cũng khép nép đứng sát về một góc. Lập Thiên lúc này mới bàng hoàng đưa mắt nhìn lại, chợt thấy vô số phù bản đã hư hỏng đang nằm vương vãi khắp nơi thì chỉ đành cười trừ một tiếng, chống chế nói:
- À, ngài muốn nói chuyện này sao, thực ra....
Nghiêm trưởng lão gấp gáp không chịu nổi, lại quát lớn:
- Nói, ai cho ngươi tự ý mang kim ti phù bản ra sử dụng? Hôm nay, nếu không giải thích cho rõ ràng thì ngươi đừng hòng rời khỏi đây.
Lập Thiên bị hỏi nhất thời cứng họng, bần thần một hồi lâu mới đáp:
- Nghiêm trưởng lão, ta, ta... Thực ra không ai cho phép cả, là ta cảm thấy cần dùng đến nên mới tự tiện lấy về một ít mà thôi.
Nói đến đây, Lập Thiên khẽ nuốt một ngụm nước bọt cho bớt sợ hãi, gượng gạo giải thích:
- Ngài xem, sơn phù ta cũng đã vẽ xong rồi, chỉ mất có mười ngày thôi, cũng không khó như ngài nói nha.
Nghiêm trưởng lão trợn mắt nhìn sơn phù trong tay Lập Thiên, đại khái xác định lời hắn nói không sai, sơn phù đích thị đã thành hình. Nếu như không nhìn thấy tình huống hiện tại, rất có khả năng lão đã tán thưởng Lập Thiên một hồi, thậm chí còn động viên hắn cố gắng hơn nữa. Nhưng bây giờ thì khác, chứng kiến phong cách học tập mang dáng vẻ của một phá gia tử trên người Lập Thiên, Nghiêm trưởng lão không tài nào vui nổi, ngược lại càng nghĩ càng tức muốn chết đi được, chỉ muốn dùng một chưởng đánh chết cái tên học đồ bất học vô thuật trước mặt ngay lập tức.
- Sơn phù, sơn phù, sơn phù... Chỉ vì hoàn thành một tấm sơn phù hạ phẩm mà nhà ngươi dám phá hỏng một đống kim ti phù bản của Phù Văn Các ta sao?
Bất ngờ Nghiêm trưởng lão giật lấy sơn phù trên tay Lập Thiên, không nói không rằng ném thẳng nó xuống sàn. Ý tứ của lão đã rất rõ ràng, dù Lập Thiên có thành công chế tạo ra sơn phù hay không thì hậu quả vẫn không khác biệt, đều sẽ phải gánh chịu sự trừng phạt thích đáng.
- Khốn kiếp, khốn kiếp, ta muốn bóp chết cái tên trời đánh thánh đâm nhà ngươi!
Lập Thiên nghe thế thì hồn vía lên mây, vội vàng nhảy ngược trở lại đằng sau thật xa, hai tay làm ra tư thế phòng thủ như sợ Nghiêm trưởng lão sẽ động thủ thật, buồn bực nói:
- Làm gì đến một đống, có ba mươi sáu cái thôi mà.
Nghiêm trưởng lão tức điên nói:
- Ngươi vừa nói cái gì? Chỉ có ba mươi sáu tấm thôi ư? Ngươi biết kim ti phù bản và phù mực giá trị thế nào không mà dám nói như thế hả? Tiểu tử thối, hôm nay lão phu không giáo huấn ngươi một trận thì ngươi sẽ không biết trời cao đất dày là gì?!
Lập Thiên bất mãn đáp:
- Ta không biết trời cao đất dày là gì, còn lão thì biết rõ lắm chắc? Già đầu rồi mà không biết nói lý lẽ!
Những tưởng sau khi đưa ra chứng cứ buộc tội Lập Thiên thì bản thân có thể công khai dạy dỗ hắn, nào ngờ mình nói một lời đối phương lại cãi một lời, cuối cùng biến mình thành người không biết giảng đạo lý. Nghiêm trưởng lão giận quá hóa cười, nói:
- Haha haha, ta không biết lý lẽ sao? Được lắm, được lắm, lão phu cho ngươi năm phút để nói lý lẽ. Nếu cái lý xà cùn của ngươi có thể thuyết phục được lão phu, vậy lão phu sẽ bỏ qua cho ngươi lần này. Còn nếu như ngươi nói không ra được, vậy đừng trách lão phu thủ hạ bất lưu tình!
Hết cách, Lập Thiên cũng chẳng còn biện pháp nào khác, bèn dụng tâm nhớ lại quá trình học tập từ đầu đến đuôi một lượt, sau đó từng điểm từng điểm lý giải cho hành vi vừa rồi của mình.
- Chỗ kim ti phù bản là do ta lấy tới, chỗ phù mực kia cũng do ta mang về, tất cả chỉ để việc học họa phù được thuận tiện hơn mà thôi. Ngài xem, ta phát hiện ra phù văn của sơn phù có ba mươi sáu dạng biến hóa, tại mỗi thời điểm và góc độ khác nhau sẽ tạo thành một hình dáng khác nhau, cho nên mới dùng hết chín ngày để vẽ lại ba mươi sáu dạng phù văn này. Chỉ bất quá, bằng vào hiểu biết của ta thì không cách nào nhìn ra trong số ba mươi sáu dạng biến hóa này cái nào mới là phù văn chân chính, cho nên chỉ còn cách phải tiến hành thử nghiệm từng cái một. Kết quả đã chứng minh ta đúng, một tấm trong số đó ta đã dung hội linh khí thành công, kết quả nằm ở ngay đây.
Dứt lời, Lập Thiên cúi người xuống nhặt tấm sơn phù từ dưới đất lên, nói thêm:
- Ban đầu ta cho rằng, nếu gặp may mắn thì chỉ cần dùng đến một vài tấm là có thể tìm ra phù văn chân chính rồi, ai mà biết dùng đến cái thứ ba mươi sáu mới tìm ra được chứ. Đây là sự tình ngoài ý muốn, không phải do ta cố ý, các người không được đổ oan cho ta.
Nghiêm trưởng lão nghe Lập Thiên nói xong thì tức đến thở không ra hơi, lại quát:
- Thử thử cái đầu ngươi ấy, ta bảo ngươi đi nghiên cứu phù văn, không bảo ngươi tới thử nghiệm. Nếu cả tông môn ai cũng làm như ngươi, thử hỏi Phù Văn Các tồn tại được mấy ngày, ngươi tưởng kim ti phù bản là lá mít chắc?
Bị Nghiêm trưởng lão chửi mắng một trận, Lập Thiên giờ đây đã ý thức được vấn đề mấu chốt là gì. Có vẻ như cách làm của hắn trên lý thuyết thì không sai, thế nhưng đem áp dụng vào thực tế lại có phần không phù hợp. Quả thật nếu mọi người đều thử nghiệm như hắn, con số kim ti phù bản hư hao phải nhiều đến mức nào hắn cũng không dám nghĩ nữa. Biết được điểm này nên Lập Thiên cũng không tiện nói gì thêm, chỉ im lặng suy nghĩ nên đối đáp thế nào cho hành động quá trớn của mình. Dù sao làm cũng đã làm rồi, kết quả cũng đã có rồi, có chết cũng không thể nhận sai nha. Cùng lắm là đổ lỗi cho tuổi tác còn nhỏ, trẻ người non dạ, bồng bột nhất thời mà thôi.
Lập Thiên càng không biết rằng, mặc dù ngoài miệng Nghiêm trưởng lão nói như vậy nhưng trong bụng thì không thực sự nghĩ như vậy, bởi vì cách làm của Lập Thiên đúng là có đạo lý của nó. Về nguyên tắc cách làm ấy không sai, chỉ bất quá lại thiếu thực tế, không phù hợp với đối tượng mới nhập học phù đạo như hắn. Lý do rất đơn giản, kim ti phù bản và phù mực đều là tài liệu quý giá, dù là đại tông như Ứng Thiên Tông cũng không dư giả đến mức để đệ tử đem đi lãng phí. Nếu mỗi một đệ tử đều dùng cách làm như Lập Thiên để học họa phù, cộng gộp cả trăm học viên theo học phù đạo ở Phù Văn Các mỗi năm thì có thể biết con số lãng phí lớn đến thế nào.
Riêng đối với cao nhân có thâm niên trong ngành phù đạo như Nghiêm trưởng lão mà nói, đôi khi chính bản thân lão cũng phải dùng đến phương pháp thử nghiệm như Lập Thiên để tìm ra phù văn chính xác. Bất quá loại phù văn để lão phải làm điều đó không nhiều, mà ở tông môn cũng rất ít người làm được việc đó. Còn đối tượng như Lập Thiên thì lại khác, người vì nổi hứng nhất thời tham gia học họa phù sau đó cảm thấy không ăn thua rồi bỏ cuộc giữa chừng nhiều vô số kể. Nếu người nào cũng làm như Lập Thiên, phá hủy một đống tài bảo xong lại nghỉ học giữa chừng thì chỉ e trải qua vài ba năm Phù Văn Các cũng đóng cửa được rồi.
Cẩn thận suy nghĩ, Nghiêm trưởng lão vẫn không cho rằng lý do của Lập Thiên thuyết phục được mình, chẳng qua trạng thái nộ khí xung thiên như ban đầu thì đã không còn, đổi lại là sự đắn đo cân nhắc nên xử lý Lập Thiên thế nào cho thoả đáng. Đáng tiếc, Nghiêm trưởng lão không vội nhưng những người khác thì rất vội. Đám học đồ Phù Văn Các thấy lão chần chừ không động thủ thì bụng dạ nôn nao, có người còn không kìm được khẩn trương mà cất cao giọng nói:
- Nghiêm trưởng lão, người tuyệt đối đừng nghe lời tiểu tử kia nói. Hắn ta là kẻ bất học vô thuật, đã không đọc sách còn bày đặt ra vẻ văn hay chữ tốt. Mười ngày qua hắn học ở đây chưa từng mở miệng xin chỉ giáo lấy một câu, cũng chẳng thấy hắn mượn kinh thư về nghiên cứu, làm sao có khả năng thành công vẽ ra sơn phù. Đệ tử cho rằng tiểu tử này chắc chắn đang dở trò quỷ, lấy thành quả của người khác làm của mình, chủ yếu muốn dùng danh phận chiến tu đệ tử cấp hai để ra oai với tất cả mọi người mà thôi. Dù sao hắn cũng là người được chưởng môn đặc biệt cất nhắc, khó tránh nhiễm phải loại tâm tính tự cao tự đại, hơn nữa chúng đệ tử còn chính mắt trông thấy tiểu tử kia bốc từng nắm kim ti phù bản ra mà không thèm đọc nội quy lấy một cái, chứng tỏ trong mắt hắn vốn chẳng xem Phù Văn Các ra gì, tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng.
Rút cuộc thì tên học đồ bị Lập Thiên gây ức chế mấy ngày qua cũng đã lên tiếng tố cáo. Nhưng hắn ta mới nói xong thì lập tức nhận được một cái trừng mắt của Nghiêm trưởng lão, sau đó là một câu hỏi đầy lạnh lùng từ miệng của lão:
- Các ngươi đều tận mắt trông thấy sao?
Đám môn đồ đệ tử Phù Văn Các đồng loạt gật đầu, thừa nhận đó là sự thật. Mà Nghiêm trưởng lão nhìn thấy cảnh này thì lửa giận đã dịu bớt bất chợt bùng cháy trở lại, đột ngột gầm lên:
- Khốn kiếp, nếu tất cả các ngươi đều trông thấy, tại sao không lên tiếng ngăn cản?
Đám học đồ những tưởng đã thành công đẩy mũi nhọn lên người Lập Thiên, nào ngờ Nghiêm trưởng lão giận cá chém thớt, chĩa mũi dùi sang người bọn họ, khiến cho cả đám nhất thời á khẩu, người nào người nấy mặt đen như đít nồi, ấp a ấp úng không nói nên lời. Nghiêm trưởng lão hằm hằm liếc nhìn cả đám học đồ nửa ngày lúc sau mới quay sang chỗ Lập Thiên, trầm giọng hỏi:
- Tiểu tử, ta sớm đã căn dặn ngươi không được tùy ý động đến chỗ kim ti phù bản, tại sao ngươi không nghe lời?
Lập Thiên không phục, đáp:
- Ngài nói vậy là sai rồi, tài liệu học tập dĩ nhiên nên dùng vào việc học tập. Nếu ta cần dùng, hà cớ gì không thể động đến chúng chứ. Huống hồ chưởng môn cũng đã nói, chiến tu đệ tử được phép theo học ở bất kỳ nơi nào mà không phải trả học phí hay chi phí thực hành. Chẳng lẽ ngay cả lời của chưởng môn cũng không được tính hay sao?
Nghe xong lời ấy, Nghiêm trưởng lão bị chọc cho nghẹn họng, hồi lâu không nói được gì. Lão cũng không thể tin nổi, tên này đã sai rành rành ra đấy, ấy vậy một mực không chịu nhận sai, còn cứ hễ mở miệng ra là dùng chưởng môn đến uy hiếp mình, đúng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Dù vậy những lời ấy cũng không hẳn là không có chút tác dụng nào, bởi vì Nghiêm trưởng lão nghe xong thì mới nhớ ra Lập Thiên là thân truyền đệ tử chưởng môn, tuy chưa làm lễ thu nạp nhưng nhiều khả năng chỉ chờ cơ hội thích hợp để công bố mà thôi, cho nên đành phải nén lại cơn giận trong lòng. Lão đã sống ngần này tuổi, đương nhiên không thể không rõ đạo lý đánh chó phải ngó mặt chủ. Lão là các chủ Phù Văn Các, tất nhiên không cần nể mặt tên tiểu tử này, thế nhưng không thể không cho chưởng môn một cái thể diện được.
- Động một cái là chưởng môn này chưởng môn nọ. Được lắm tiểu tử, hôm nay lão phu dẫn ngươi đi gặp chưởng môn nhân nói lý một phen, để xem ngươi còn cứng miệng được bao lâu.
Nghe xong lời này, Lập Thiên bất ngờ bị doạ cho mặt mày tái mét, tóc tai dựng đứng cả lên. Nói gì thì nói, chính mình gia nhập tông môn chưa đầy một năm mà đã diện kiến chưởng môn tới mấy bận rồi, nếu chỉ vì việc học hành mà cũng bị người ta lôi lên điện gặp chưởng môn tố cáo nữa, vậy thì cái chức vị thân truyền đệ tử, cái ngọc bài kia xem chừng không giữ được nữa rồi.
- Cái gì, đi gặp chưởng môn nhân? Không, ta không đi đâu, có chết cũng không đi!
Lập Thiên sợ quá, dĩ nhiên nào có thể ngồi im chờ người ta bắt đi được, thế là không nói không rằng, loáng cái đã thi triển Viễn Li Thuật biến mất khỏi phòng.
- Tiểu tử thối, đã gây chuyện còn muốn bỏ của chạy lấy người sao? Đừng có nằm mơ!
Nghiêm trưởng lão thấy Lập Thiên muốn chạy trốn thì nổi giận đùng đùng, Viễn Li Thuật tức tốc triển khai, bám sát theo sau. Vừa ra khỏi phòng, lão đã thấy Lập Thiên chạy được nửa đường, còn một đoạn nữa là ra đến cửa, khinh thường hét lớn:
- Tiểu quỷ, ngươi cho rằng Phù Văn Các của ta là cái chợ, kẻ nào muốn vào thì vào, muốn ra thì ra sao? Hôm nay lão phu không dạy cho ngươi một bài học, Phù Văn Các cũng không phải là Phù Văn Các.
Dứt lời, tay Nghiêm trưởng lão bắt quyết, linh lực toàn thân dậy sóng, linh quang chói lòa còn sáng hơn mặt trời ban trưa. Cùng với thần niệm tuôn trào, toàn bộ không gian và vật chất bên trong Phù Văn Các bỗng nhiên phát sinh dị động. Lập Thiên đang hì hục bỏ chạy bất chợt cảm thấy sóng lưng lạnh toát, cảm giác không gian quanh thân có sự biến đổi, chỉ bất quá không biết biến đổi như thế nào, có tạo thành nguy hiểm gì cho bản thân hay không, cho nên vẫn không có ý tứ dừng lại.
Đáng tiếc, câu hỏi đến đã nhanh thì câu trả lời đến còn nhanh hơn. Đến khi Lập Thiên chạy ra đến cửa, những tưởng bản thân đã thành công đào thoát ra ngoài thì bất ngờ trước mặt xuất hiện một bức phù đồ thật lớn, vừa hay chặn đứng đường đi của hắn. Bởi vì tốc độ phi hành quá nhanh, Lập Thiên căn bản không dừng lại kịp, cứ thế húc thẳng vào vách ngăn, sau đó bị lực lượng phong ấn cực mạnh chấn cho bay ngược trở lại, ngã nhào trên mặt đất, đau đến hoa mắt chóng mặt.
- Con bà nó, chỉ thiếu một chút nữa!
Lúc này Lập Thiên mới chú ý đến màn không gian phía trước cửa đang bị một chữ "Phong" to đùng che chắn, rõ ràng là một loại phù trận cấp cao, uy lực không thể xem thường. Dựa vào khí tức phô bày ra, Lập Thiên chắc nịch rằng bằng tu vi của hắn hiện nay có dùng cách nào đi nữa cũng không thể phá hủy được phong ấn này. Rất nhanh, Nghiêm trưởng lão và đám học đồ cũng đã đuổi theo tới. Bất lực, Lập Thiên chỉ đành tìm hướng khác chạy đi. Hắn ngó nghiêng xung quanh một lúc, thấy phía hậu viện cũng có vài cánh cổng phụ, bèn phi thân chạy đi thử vận may xem sao.
Thế nhưng Nghiêm trưởng lão làm sao để cho hắn có cơ hội đó, bàn tay khô gầy điểm nhẹ một cái, bất chợt không gian xung quanh xuất hiện vô số phù văn hình chữ "Trấn" tạo thành hình lập phương bao phủ Lập Thiên vào bên trong. Trước mắt mọi người, thân hình Lập Thiên đang độn không biến mất bỗng nhiên bị phù trận làm cho bại lộ, sau đó có vô số hàng rào không gian trong vắt được định trụ bằng phù văn từ bốn phương tám hướng bay tới, nhanh chóng tạo thành một khối lập phương kín kẽ đến mức ruồi muỗi bay không lọt, dễ dàng bao vây hắn vào bên trong.
Ầm, ầm, ầm... Tiếp sau đó, từng tiếng nổ vang cất lên, bên trong phù trận, Lập Thiên liên tục giãy dụa, dùng toàn lực đánh loạn ra xung quanh, lực lượng càng lúc càng tăng, chỉ bất quá công kích của hắn giống như gãi ngứa phong ấn vậy, căn bản không làm gì được phù trận mà còn khiến tu vi hao tổn nghiêm trọng, mồ hôi mồ kê chảy ra đầy trán. Đám học đồ Phù Văn Các thấy cảnh này thì tâm tình ngưng trọng, giờ mới ý thức được thực lực của chiến tu đệ tử cấp hai quả nhiên danh bất hư truyền, không thể xem thường. Ngược lại Nghiêm trưởng lão chẳng chút động tâm, cứ trơ mắt đứng nhìn, càng nhìn càng tỏ ra khinh bỉ, đoạn nói:
- Tiểu tử, đừng giãy dụa vô ích. Đã vào Phù Văn Các của ta, chân truyền đệ tử đến đây cũng không ra được, một tiểu tử vắt mũi chưa sạch như ngươi còn dám ngông cuồng.
Nói rồi Nghiêm trưởng lão dơ bàn tay ra trước, miệng đọc chú pháp, linh khí từ trong bàn tay không ngừng tuôn ra. Chỉ trong chốc lát, năm đầu ngón tay như tạo thành liên kết với phù trận bao phủ Lập Thiên, trạng thái hoà hợp làm một.
- Tiểu quỷ, không cho ngươi một chút giáo huấn, ngươi sẽ cho rằng trên dưới tông môn không ai làm gì được ngươi, trước nếm thử thủ đoạn này của ta đi.
Dứt lời, bỗng nhiên năm ngón tay của Nghiêm trưởng lão bắt đầu siết chặt, mà cùng với động tác này, khối lập phương do phù văn dựng nên cũng dần thu hẹp lại, bắt đầu áp sát vào người Lập Thiên. Ở bên trong phù trận, Lập Thiên bắt đầu cảm thấy từng cỗ lực lượng cực mạnh đang chèn ép bản thân đến ná thở. Hắn cố dùng sức phản kháng, chỉ có điều lực lượng bản thân sao mà yếu ớt, căn bản không cách nào chống lại lực chèn ép đang tăng lên với tốc độ và cường độ lớn đến mức không tưởng.
- Đúng vậy, trưởng lão, cần phải giáo huấn tiểu tử kia một trận ra trò, Phù Văn Các chúng ta căn bản không thể chấp nhận loại người không biết tôn ti trật tự như hắn được.
Một tên môn đồ Phù Văn Các nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa, muốn mượn tay Nghiêm trưởng lão trừng trị Lập Thiên cho bõ ghét. Chẳng ngờ lời mới thốt ra khỏi họng thì đã ăn ngay một quả mắng vào mặt.
- Câm miệng!
Nghiêm trưởng lão nhìn tên kia với vẻ đầy tức giận, ước chừng chỉ cần hắn ta nói thêm một lời nào nữa thì sẽ đánh cho một chưởng trời giáng. Tên kia thấy thế thì sợ quá, cúi đầu lùi lại thật xa, nép sát sau lưng đồng môn, cố tránh đi ánh mắt dữ dằn của lão. Nghiêm trưởng lão bình tĩnh đứng nhìn Lập Thiên phản kháng, dáng vẻ đã không còn lòm khòm như trước mà thẳng lưng ưỡn ngực, thái độ mang một loại ngạo khí bễ nghễ chúng sinh, kiểu như ở Phù Văn Các ta chính là vua vậy. Cộng với tu vi đã ở Diệt Thần sơ kỳ, mỗi loại cảm xúc trong lòng như hoá thành lực lượng thực chất, ép cho những người xung quanh cũng cảm thấy khó thở.
Bên trong phù trận, Lập Thiên bị áp chế đủ thứ, thể lực, khí lực, toàn bộ đều bị đè ép đến mức tối đa. Đáng buồn thay, lâm vào hiểm cảnh hắn mới phát hiện ra, ở trong phù trận Loạn Đả Cân Kinh dường như không có tác dụng gì. Có vẻ như phù trận này không phải tấn công người ta bằng nội thương mà là trấn áp tu vi sau đó dùng ngoại lực ép người đến chết thì phải. Nếu mọi chuyện đúng là thế thật, như vậy hắn càng phản kháng thì càng chịu thua thiệt, căn bản chẳng giải quyết được vấn đề gì, còn khiến cho tu vi khô kiệt, nhục thân đau đớn. Tâm tư Lập Thiên xoay chuyển mấy vòng, sau khi cân nhắc lợi hại rất nhanh đã đưa ra quyết định cuối cùng.
- Thôi được rồi, ta chịu thua là được chứ gì. Gặp chưởng môn thì gặp chưởng môn, ta đi cùng ngài là được.