Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn

Chương 109: Chân Chính Khôn Ngoan



Tại Huyền Long thành, Hàn thành chủ đang cùng mấy thân vệ dưới trướng đi khảo sát dân tình đồng thời kiểm tra công việc sửa chữa tường thành phía đông bị hư hỏng. Mặc dù mặt trời sắp lên đến đỉnh đầu nhưng người nào người nấy vẫn làm việc hết sức nhiệt tình, giống như đang xây dựng ngôi nhà của chính mình vậy.

Là một vị thành chủ có tấm lòng thương dân như con, tính tình của Hàn thành chủ hết sức bình dị dễ gần. Thông thường mỗi khi đi xử lý công vụ gặp đúng giờ cơm nước thì ông sẽ ở lại dùng bữa cùng mọi người, nhân tiện hàn huyên tâm sự hỏi thăm sức khỏe, tiến độ công việc và các vấn đề khó khăn đang gặp phải để kịp thời giải quyết.

Hôm nay cũng giống mọi hôm, sau khi đi thị sát khu vực nội thành một lượt, đến khi tới được thành đông thì vừa hay đã đến giờ cơm trưa. Khi được vị tướng quân trấn giữ cửa đông hỏi đến thì Hàn thành chủ không ngại nói sẽ ở lại ăn trưa cùng với mọi người. Nghe được lời này, không chỉ tướng lĩnh mà cả các binh sĩ và công nhân đều cảm thấy vui mừng quá đỗi, nhanh nhẹn đi rửa ráy tay chân chuẩn bị cho bữa trưa sắp tới.

Bữa trưa trên công trường diễn ra sao mà chóng vánh và đơn sơ đến mức lạ lùng. Cơm canh nấu xong được chia làm nhiều phần giống nhau rồi mang đến tận nơi phát cho từng người, công nhân tay bưng hộp cơm tay cầm đũa tùy tiện tìm một góc nào đó ngồi xuống ăn ngon lành, thi thoảng còn kể chuyện cười cho nhau nghe, khiến cho bữa ăn trưa càng giống với một bữa tiệc ăn mừng chiến thắng hơn.

Hàn thành chủ được mọi người bố trí dùng bữa trên một chiếc bàn gỗ nhỏ thô kệch nhưng vẫn cảm thấy vô cùng thoải mái. Bởi vì nhìn qua tình huống ở đây, dường như chiếc bàn nhỏ này đã là thứ tốt nhất có thể mang ra rồi. Chỉ bất quá quan sát mọi người ăn uống hồi lâu thì không có chuyện gì, thế nhưng khi ông vừa cầm đũa lên định gắp thức ăn thì bất ngờ có một tên thị vệ từ xa chạy đến, vừa chạy vừa hô lớn:

- Cấp báo, cấp báo!

Nghe thấy thanh âm này, Hàn thành chủ chỉ đành bỏ đũa xuống bàn, ngẩng mặt nhìn lên. Đằng xa, tên thị vệ lần lượt xuyên qua hàng rào hộ vệ tay đao tay kiếm cật lực chạy tới phía ông, loáng cái đã đến bên cạnh bàn ăn, một chân quỳ xuống, mặt hơi cúi thấp, hai tay đưa phong thư lên đỉnh đầu, nói:

- Bẩm thành chủ, phía Ứng Thiên Tông có thư gửi đến.

Hàn thành chủ khẽ ừ một tiếng, chậm rãi cầm lấy lá thư từ tay tên thị vệ, nhẹ nhàng bóc mở rồi chăm chú đọc. Đọc được một đoạn, sắc mặt Hàn thành chủ bỗng dưng trở nên ngưng trọng, trầm ngâm không nói. Không biết suy nghĩ điều gì, chỉ mấy phút sau Hàn thành chủ đã đứng dậy khỏi bàn, hướng chỗ các binh sĩ và nhân công nói:

- Mọi người cứ thong thả dùng bữa, ta có chút chuyện, không thể cùng ăn với mọi người rồi.

Một vị binh sĩ trẻ tuổi thấy thức ăn trên bàn chưa hao cái nào mà người đã muốn rời đi, không đành lòng nói:

- Thành chủ, nhưng ngài vẫn chưa ăn gì cơ mà? Sao không ăn một chút lót dạ rồi hẵng đi.

Hàn thành chủ mỉm cười xua tay, nói:

- Không sao, mọi người cứ ăn đi, có cơ hội ta sẽ đến dùng bữa hàn huyên cùng mọi người sau vậy.

Dứt lời không giải thích gì thêm mà quay đầu đi thẳng trước sự ngơ ngác của tất cả mọi người. Tên thị vệ thấy thế thì tự động hiểu ý, vội vàng chạy đi gọi phu xe dắt xe ngựa đến.

Vào những thời điểm có công vụ khẩn cấp, Hàn thành chủ không bao giờ chậm trễ công tác, cho nên hạ nhân bên dưới cũng phải chú ý an bài mọi chuyện sao cho ổn thỏa, mà việc bố trí xe cộ đi lại đã là thói quen ai cũng phải ghi nhớ.

Gấp lá thư nhét vội vào lồng ngực, Hàn thành chủ leo lên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn, trước khi đi còn không quên dặn dò mấy câu với quản đốc rồi mới yên vị bên trong. Phu xe quay đầu hỏi vọng vào:

- Thành chủ, bây giờ chúng ta đi đâu?

Hàn thành chủ nói:

- Về phủ.

Phu xe dù rất kinh ngạc trước quyết định của Hàn thành chủ nhưng vẫn nhanh miệng vâng dạ một tiếng rồi quất roi cho xe ngựa chạy đi. Cần biết rằng, xưa nay mỗi khi có đại sự trên người, Hàn thành chủ thường sẽ đi gặp các vị thành chủ khác để bàn chuyện chứ ít khi về phủ. Bây giờ bỗng dưng bỏ bữa trưa để về phủ, nhiều khả năng việc quan trọng này không liên quan đến Cửu Chân Quận mà liên quan đến nội bộ gia tộc cũng chưa biết chừng.

Đầy một bụng nghi vấn thế nhưng gã phu xe chỉ dám suy đoán trong lòng chứ không dám hé răng nửa lời. Bằng thân phận của một phu xe, biết càng nhiều thì rắc rối càng nhiều chứ chẳng tốt lành gì, nhiều khi cái miệng lại hại cái thân, cho nên tốt nhất chỉ nên làm tốt chức trách của mình mà thôi. Xe ngựa chạy băng băng trên đường, cuối cùng cũng đến Hàn gia phủ. Tại chính điện, Hàn thành chủ đưa bức thư cho Hàn phu nhân, nói:

- Phu nhân, Ứng Thiên Tông gửi tới cho ta bức thư này, nàng xem đi.

Hàn phu nhân cầm lấy lá thư đọc kỹ một lượt, sắc mặt đang tươi cười dần trở nên khó coi không kém Hàn thành chủ bao nhiêu. Đợi vợ mình đọc xong, Hàn thành chủ mới hỏi:

- Nàng nói xem, bọn họ làm vậy là có ý gì?!

Hàn phu nhân suy nghĩ một lúc mới đáp lời:

- Theo thiếp thấy, nội dung của bức thư này hàm ẩn rất nhiều ý nghĩa, nhìn từ những khía cạnh khác nhau sẽ thấy một chiều ý nghĩa khác nhau. Chỉ bất quá để thấu hiểu được toàn bộ nội dung mà bức thư muốn đề cập đến thì nhất định phải tỉ mỉ suy xét mới được.

Hàn thành chủ chống cằm lên tiếng:

- Nàng nói thử xem!

Hàn phu nhân nghiêng người sang phía chồng mình, đồng thời đưa bức thư ra trước mặt, tay chỉ miệng nói:

- Chàng nhìn đi, bên trong thư kêu gọi các phương thế lực đồng đạo cùng chung tay với Ứng Thiên Tông đào tạo chiến tu đệ tử, xây dựng một đội ngũ lực lượng thay mọi người bảo vệ hòa bình trật tự của bắc phương. Ai có công góp công, ai có của góp của, lời lẽ rõ ràng rành mạch là vậy, đến kẻ ngốc cũng nhìn ra được, cần gì chúng ta đến bàn luận.

- Chỉ là nếu vấn đề đơn giản như thế, Ứng Thiên Tông cần gì phải chiếu cáo thiên hạ cho phiền phức ra, tùy tiện phái người tới nói một tiếng chẳng phải xong rồi sao? Một sự kiện không minh bạch mà còn cố tình làm rầm rộ như vậy thì chắc chắn là có mưu đồ rồi. Cho nên thiếp dám khẳng định, thông điệp mà bức thư muốn gửi đến không chỉ đơn giản là việc đào tạo chiến tu đệ tử mà còn nhắm tới một mục đích khác.

- Suy cho cùng, bằng thực lực của Ứng Thiên Tông hiện tại, đào tạo một đội ngũ chiến tu là không khó, dù có năm thế lực khác hỗ trợ hay không thì kế hoạch vẫn sẽ đạt thành, cùng lắm là số lượng ít đi một chút mà thôi. Ai mà không biết tông môn tự thực hiện chủ trương so với kêu gọi chư phương đạo thống hợp tác bên nào khó hơn, chẳng lẽ lãnh đạo Ứng Thiên Tông lại không biết điều đó?! Tất nhiên là không thể nào rồi.

- Ở một góc độ khác, bọn họ đặc biệt nhắc đến hệ thống chiến tu đệ tử mới được thành lập và các chế độ đãi ngộ liên quan, thậm chí không quên kèm thêm mấy chữ gia tộc được Ứng Thiên Tông đặc cách bảo hộ. Dưới thế cục hiện tại, không thể nghi ngờ đây là một hồi cơ duyên ngàn năm có một. Nhưng cẩn thận suy nghĩ sẽ thấy, bên trong đây có điểm đáng ngờ, đó là nguyên nhân tại sao bọn họ phải làm như vậy?

- Chỉ có kẻ đần mới tin vào chuyện vô duyên vô cớ bỗng nhiên có thiên đại cơ duyên từ trên trời rơi trúng vào đầu, còn người có đầu óc thì sẽ lập tức nhận ra ngay rằng việc tham gia vào đội ngũ chiến tu kia chắc chắn cũng sẽ phải đánh đổi bằng một cái giá đắt đỏ không kém. Loại hành vi vừa đấm vừa xoa kiểu này chỉ cần đọc qua thì không khó nhận ra, căn bản chỉ có thể lừa gạt đám con nít ba tuổi mà thôi.

- Lại nói, lời lẽ bên trong bức thư thoạt nhìn vô cùng chính trực đường hoàng, văn hay ý đẹp, thế nhưng người có địa vị càng cao khi nhìn vào sẽ càng nhìn thấy rõ ràng ý tứ uy hiếp ở bên trong. Chàng nghĩ mà xem, thế gian đời nào có chuyện đi cầu xin người ta giúp đỡ mà còn lên giọng đe doạ hay không chứ? Thế mà bây giờ chàng và thiếp đều đã tận mắt chứng kiến rồi đấy.

- Điểm khiến người ta phải kinh ngạc là, mặc dù nội dung của cả bức thư nghe có vẻ như đang nghiêm trọng hóa vấn đề, nhưng người đọc lại không hề cảm thấy vấn đề bên trong được nghiêm trọng hóa lên. Đề nghị trong thư cho phép người ta được quyền lựa chọn làm hay không làm, thế nhưng kết quả thì gần như bắt buộc người ta phải làm theo. Ngoài ra bố cục các phần cơ hồ chẳng dính líu gì đến nhau, thế nhưng khi xâu chuỗi thì lại ăn khớp một cách kỳ diệu, đây mới là điểm đáng khen và đáng để người ta phải xem xét.

- Điểm đáng xem xét thứ nhất là Ứng Thiên Tông chỉ dùng một câu mà biến chủ trương của tông môn thành đại sự của cả bắc phương. Nhưng nếu đào tạo chiến tu đệ tử là đại sự của cả bắc phương, thế thì vì lý do gì Ứng Thiên Tông không triệu tập chư phương đạo thống cùng họp bàn phương pháp giải quyết mà lại tự ý hành động như vậy? Đây là tác phong của một vị minh chủ nên có hay sao?

- Điểm đáng xem xét thứ hai là, bọn họ phá bỏ nguyên tắc lựa chọn đệ tử chân truyền, thân truyền để xây dựng hệ thống chiến tu đệ tử là vì mục đích gì? Ngoài phục vụ cho việc đối phó sự bành trướng của Trường Sinh Phái ra còn có âm mưu gì khác hay không? Việc làm này có lợi và hại gì đối với bản thân Ứng Thiên Tông, đối với mỗi một tu sĩ, mỗi một gia tộc và mỗi một chư phương đạo thống trên khắp bắc phương ta.

- Điểm đáng xem xét thứ ba là vấn đề liên quan đến việc bảo hộ. Bảo hộ ở đây là bảo hộ cái gì, bảo hộ như thế nào? Trên khắp bắc phương, đối tượng nào cần đến sự bảo hộ này? Được bảo hộ và không được bảo hộ thì khác nhau ở đâu? Thậm chí còn phải suy nghĩ xem cách thức mà các thế lực lớn nhỏ phản ứng đối với loại đề nghị bảo hộ này ra sao?

- Từ những điểm trên có thể thấy, bức thư này không hề đơn giản, điều có thể chắc chắn là Ứng Thiên Tông muốn dùng nó như một mệnh lệnh yêu cầu các thế lực khác phải bỏ công bỏ của cho công cuộc duy trì hòa bình ổn định của bắc phương thay vì chỉ Ứng Thiên Tông đứng ra kiêm nhiệm hết thảy như cũ.

- Mà phần hàm ẩn chỉ có thể tự mình hiểu lấy là Ứng Thiên Tông đang muốn nhìn xem phản ứng của các thế lực khác ra sao, từ đó thăm dò tâm ý của bọn họ, thông qua đó để xây dựng chiến lược đối nội đối ngoại trong tương lai.

Hàn thành chủ gật đầu đồng tình với quan điểm của vợ mình, nói:

- Đúng vậy, ta cũng nghĩ như nàng, cho nên khi nhận được tin ta mới lập tức hồi phủ. Dù sao những chuyện không rõ ràng thế này cũng không tiện nói với người ngoài.

Hàn phu nhân vung tay quả quyết nói:

- Thực tế việc này cũng chẳng có liên quan gì đến liên minh Cửu Chân Quận. Ứng Thiên Tông gửi thư cho Hàn gia, hy vọng Hàn gia chúng ta chung sức đồng lòng, đây là gián tiếp đòi Hàn gia chi ra tiền tài nhân mạng. Mất người mất của cũng là Hàn gia đến gánh chịu, dựa vào cái gì phải đi hỏi ý kiến người khác.

- Việc chúng ta cần nghĩ là nên ứng đối thế nào với chủ trương này của Ứng Thiên Tông, bởi vì suy cho cùng nội dung của bức thư này đối với bất kỳ ai cũng có phân lượng không hề nhẹ. Cơ hội ẩn chứa bên trong thư là thứ mà nhiều người mơ ước cả đời cũng không được, nhưng nguy hiểm bên trong đó cũng là thứ khiến người ta không thể không cân nhắc.

- Cái diệu nhất của Ứng Thiên Tông khi viết ra bức thư này chính là yêu cầu bên trong chỉ mang tính tự nguyện chứ không phải ép buộc, đây mới là sự khôn ngoan chân chính. Cũng chính vì thế, đồng ý hay không là việc của mỗi một người, mỗi một gia tộc, mỗi một đạo thống, cơ hồ chẳng liên quan đến gì đến đại sự chung sất. Từ đó, Ứng Thiên Tông cũng hủy bỏ quyền can thiệp của các phương đạo thống vào kế hoạch đào tạo chiến tu của mình.

- Mặt khác, bọn họ cũng đính kèm nhiều điều kiện có lợi để khiến người ta phải đắn đo cân nhắc, đẩy đối phương vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Sau đó, thông qua cách phản ứng của từng thế lực, bọn họ sẽ dễ dàng nắm bắt tâm ý của từng bên một, từ đó xác định được thế cục hiện tại. Ngoài ra nội dung bức thư còn cố tình lợi dụng lòng sĩ diện và tính ganh đua giữa các bên để làm lợi cho mình, một mũi tên mà trúng mấy cái đích, thực sự toan tính không khỏi quá thâm sâu rồi.

- Thư này gửi đi, nếu tất cả chư phương đạo thống bắc vực đều không xuất lực thì không sao, nhưng nếu ai cũng xuất lực mà mỗi chúng ta thì không, có thể mường tượng hậu quả sẽ lớn đến thế nào. Giả như giới chính đạo luôn thắng thế thì không nói làm gì, nhưng chẳng may thế lực ma đạo thắng thế thì đúng là ngàn cân treo sợi tóc. Nếu bản thân không lo được cho mình mà cả danh môn đại phái như Ứng Thiên Tông cũng quay lưng, kết cục chỉ có thể là chết không có chỗ chôn.

- Đổi lại nếu tất cả đều cùng xuất lực, Ứng Thiên Tông sẽ nhận được phần trợ lực vô cùng to lớn, chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh, sớm muộn gì cũng có ngày phi thiên. Đợi ngày kế hoạch thành công, Trường Sinh Phái bị tiêu diệt, ma tộc bị đuổi khỏi bắc phương, thời thế sẽ phát sinh chuyển biến cực lớn. Ứng Thiên Tông làm chủ hàng vạn chiến tu đệ tử, vị thế đứng đầu bắc phương, một cái chỉ tay hiệu lệnh thiên hạ đã không cần phải bàn cãi gì thêm nữa.

- Nếu mọi chuyện diễn biến như thế thật, vậy lúc đó ai là người gặt hái thành quả, ai là người gánh chịu hậu quả đây? Một sự tình rất hiển nhiên là, hôm nay là chiến tu đệ tử bỏ công, ngày mai cũng là chiến tu đệ tử thụ lộc. Người nào chịu dấn thân vào kế hoạch trọng đại này của Ứng Thiên Tông, hiển nhiên gia tộc đó sẽ cùng Ứng Thiên Tông ngồi chung trên một chiếc thuyền, có vinh cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Còn ngược lại thì...

- Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, nếu Ứng Thiên Tông gặp nạn, cả bắc phương đừng hòng có người nào thoát nạn. Nhưng nếu Ứng Thiên Tông có vinh, chưa chắc tất cả mọi người đều được hưởng vinh quang. Mặt lợi mặt hại đã quá rõ ràng, đối với bất kỳ ai cũng không khó cân nhắc. Hàn gia như vậy, liên minh Cửu Chân Quận càng là như vậy, Vương hầu Hạ Quốc cũng không khác biệt gì, mà đối với các tán tu hay các gia tộc nhỏ mà nói thì chính xác là đề nghị hấp dẫn không thể chối từ.

- Cho dù Hàn gia ta không có nhiều tham vọng như những gia tộc khác đi nữa, chấp nhận bỏ ra ít chút tiền của cũng coi như xong. Bất quá những gia tộc vương thất đông con nhiều cháu kia, bọn họ cũng sẽ nhắm mắt bỏ qua cơ duyên trời ban này hay sao? Chắc chắn là không rồi. Chỉ e bọn họ còn hận con cháu quá ít, không thể gửi đến Ứng Thiên Tông nhiều hơn một chút để giành lấy thêm vài phần khí vận về tay là đằng khác ấy chứ!

- Trong tương lai, khi các phương thế lực khác đều trở nên mạnh mẽ và cường đại, chỉ mỗi Hàn gia ta là dậm chân tại chỗ, như vậy không chỉ địa vị của Hàn gia ta ở Cửu Chân Quận bị giảm sút mà ngay cả quyền tự chủ của gia tộc cũng sẽ sớm bị các thế lực xung quanh thâu tóm mà thôi. Cho nên bằng bất kỳ giá nào, Hàn gia ta cũng không thể vắng mặt trong sự kiện trọng đại này.