Lập Thiên và Triệu Tử Phục một đường đi tới, Lập Thiên mạnh dạn bao nhiêu thì Triệu Tử Phục nhút nhát bấy nhiêu. Nếu không phải lo lắng Lập Thiên bị người đả thương thì Triệu Tử Phục chắc chắn sẽ không đi đến địa phương đông người như thế này. Đến khi cả hai tiếp cận khuôn viên đấu pháp trường thì bất chợt nghe thấy một tràng thanh âm quát tháo rất lớn.
- Khuyết Lập Thiên, tên tiểu tử trời đánh thánh đâm quỷ tha ma bắt nhà ngươi mau cút ra đây cho ta. Hừm, tên nhãi ranh khốn kiếp, ngươi là cái thá gì mà dám thách thức anh hùng thiên hạ. Để bổn đại gia gặp được, nhất định đánh đến ngươi kêu cha gọi mẹ, quỳ lạy xin tha thì mới thôi.
Lập Thiên đang điềm tĩnh là thế, nghe được mấy câu này thì nhất thời nộ hỏa công tâm, không nói không rằng vút một tiếng đạp kiếm xông thẳng lên võ đài, đứng đối diện với kẻ vừa lên tiếng kia. Trông thấy người vừa chửi mình là một thanh niên thân hình to béo đến mức phì độn, ngũ quan không rõ ràng thì lập tức gầm lên:
- Tên béo chết tiệt, ngươi nói ai là tên nhãi nhép?
- Ồ, ngươi là Khuyết Lập Thiên?
- Chính là tiểu gia!
- Khà khà, vậy ta chính là đang mắng tiểu tử thối nhà ngươi đấy. Ngươi làm gì được ta nào?
- Hừ, ta làm gì được ngươi ư? Đi chết đi.
Không nhiều lời, Lập Thiên một quyền vung lên, hướng cái bụng lớn như cái trống của tên béo đập tới. Chỉ là ngoài dự liệu của hắn, một quyền đấm vào bụng tên kia vậy mà giống như gãi ngứa, chẳng hiểu sao bụng của tên béo này lại dẻo dai đến mức kỳ cục, đánh vào bụng mà cứ như thể đánh vào tấm đệm cao su vậy, quyền kình vừa áp vào người lập tức dội ngược trở lại, hất văng hắn bay ngược ra đằng sau. Nếu không phải vì hắn nhanh trí dùng Viễn Li Thuật phóng trở lại thì chỉ e màn chào sân này hẳn đã nhận lấy thất bại thảm hại rồi.
- Haha, tiểu nhãi ranh, ngươi chỉ có thế thôi sao? Cái gì mà chiến tu đệ tử cấp hai, gặp lão tử đều bị một quyền đánh chết tươi cả thôi.
- Đánh chết tươi hắn đi, đánh chết tươi hắn đi!
Sau câu độc thoại đầy tự mãn của tên béo là vô số châm ngôn cổ động của đám đồng môn độc mồm độc miệng vẫn như cũ vang lên, đối với Lập Thiên thì giống như gió thoảng qua tai, nhưng rơi vào tai những đệ tử mới thì giống như trống trận dồn dập, kích động cơn khát máu của tất cả mọi người. Tên béo thấy bản thân thắng thế còn được các vị đồng môn sư huynh đệ bên dưới nồng nhiệt cổ vũ thì thái độ ngạo mạn tăng lên mấy phần, hai tay đưa lên ngang vai làm ra tư thế gồng cứng giống như võ sĩ quyền anh, hết sức gợi đòn. Gã không vội động thủ mà cứ đứng đó phô trương thanh thế, tận hưởng cảm giác đứng trên đỉnh vinh quang trước ánh nhìn của tất cả mọi người, dường như tự tin rằng bản thân chắc chắn sẽ dành được chiến thắng một cách dễ dàng.
- Tiểu ranh con, còn trò quỷ gì nữa thì mau lôi hết ra đi. Bổn đại gia nể tình ngươi nhỏ tuổi, sẽ nhường ngươi ba chiêu. Qua ba chiêu, vậy thì đừng trách bổn đại gia không khách khí.
Tên béo dùng ánh mắt bặm trợn hướng Lập Thiên mà nói, như thể đang cho kẻ thù của mình cơ hội giãy dụa cuối cùng, kế tiếp là đưa tay ra hiệu cho đám đông cổ vũ nồng nhiệt hơn, tạo thêm hiệu ứng náo động cho đấu pháp trường, thu hút càng thêm nhiều người biết đến danh tính của gã. Lập Thiên tuy không sợ gì nhưng vẫn đang phân vân tìm kiếm đối sách, bởi vì bằng kinh nghiệm chiến đấu sâu rộng của mình, hắn biết loại người da dày thịt béo này không dễ đối phó, nhất là khi không được dùng binh khí và phải chấp đối phương một cấp tu vi.
Gặp đúng chỗ khó, Lập Thiên theo quán tính nhìn về phía Triệu Tử Phục, giống như con thuyền trên biển gặp giông bão thì muốn tìm bến đậu an toàn vậy. Mà khi ánh mắt rơi vào người Triệu Tử Phục, hắn bất ngờ nhìn thấy Triệu Tử Phục đang dùng hai tay đan chéo nhau ra hiệu cho hắn, dường như muốn nói cái gì đó mà không tiện lên tiếng. Dù là vậy, chỉ cần nhìn thấy cử chỉ này, trong đầu Lập Thiên chợt nghĩ đến một thứ, sự tự tin đang suy giảm bỗng nhiên đột ngột tăng mạnh. Một loại hào khí mà chỉ xuất hiện trên thân của các chiến thần, chiến tiên trong truyền thuyết lúc này lại xuất hiện trên người hắn. Hắn ưỡn ngực lên, hít sâu một hơi, nói như quát:
- Tên béo mắt híp như heo kia, cho rằng tiểu gia không làm gì được ngươi ư? Mở mắt chó của ngươi ra mà nhìn cho kỹ đây, "Thập Phương Hội Tâm Sát"!
Lập Thiên hét lớn một câu, thế mà đem sát chiêu Triệu Tử Phục mới truyền thụ cho hắn ba hôm trước ra áp dụng ngay vào trận chiến khai màn, tâm niệm chỉ có một, đánh bại kẻ mãng phu trước mặt nhanh nhất có thể, lấy lại uy danh. Tên béo không hề biết rằng, một chiêu "Thập Phương Hội Tâm Sát" này vốn là tuyệt chiêu áp đáy hòm của Triệu Tử Phục, tuyệt đối sẽ không dễ bị lộ ra. Bởi vì để báo đáp ân tình của Lập Thiên cho nên Triệu Tử Phục mới truyền thụ cho hắn, nhằm bảo vệ tính mạng lúc nguy cấp, cũng không ngờ lúc này Lập Thiên lại cần dùng tới.
Thực tế thì cấu tạo của sát chiêu này không có gì đặc biệt, chỉ dùng các loại quyền cước thông thường để tấn công, lực lượng trên cơ bản không quá mạnh, không quá áp đảo kẻ địch, cho nên không được tính là thần thông công pháp hay bí tịch kỳ điển gì. Diệu ở chỗ, trong sát chiêu này, Viễn Li Thuật được vận dụng một cách linh hoạt và nhuần nhuyễn đến mức cực đại, cùng một đường bay tới nhưng khi áp dụng Viễn Li Thuật liên tục thì sẽ khiến cho phương hướng bị đảo lộn, tạo cho kẻ thù cảm giác giống như có rất nhiều phân thân liên tục tấn công từ bốn phương tám hướng, từ đó mất đi khả năng phán đoán, chỉ có thể toàn lực phòng ngự mà thôi.
Loại sát chiêu này có ưu điểm là không ngại đối thủ có tu vi cao hơn, bởi vì điểm tấn công nhắm đến là các yếu huyệt trên thân, rất dễ bị quyền cước tổn thương. Thế nên chỉ cần đánh trúng, đối thủ chắc chắn sẽ bị hạ gục. Chỉ là sát chiêu này cũng có điểm yếu, đó là tiêu hao linh khí với cường độ cực lớn, nếu gặp phải đối thủ có năng lực phòng ngự cao cường thì sẽ gặp bất lợi chí mạng. Ngoài ra còn một điểm yếu khác đó là, bởi vì đây là chiêu thức thiên về tấn công, tự nhiên năng lực phòng ngự rất kém. Nếu để đối phương nhìn ra vị trí chân thực thì sẽ vạn phần nguy hiểm, cho nên chỉ thích hợp sử dụng đối phó với tu sĩ chưa tu luyện qua các loại pháp nhãn nào. Đối với người đã tu luyện qua pháp nhãn thì cần phải cải tiến sửa chữa một chút cho phù hợp mới được.
Quả nhiên, chỉ nghe đôm đốp mấy tiếng, vị trí huyệt thái dương, yết hầu, sau gáy, dưới nách, hai bên hông, huyệt chấn thủy bên giữa lồng ngực của tên béo chỉ trong chớp nhoáng đều bị nắm đấm của Lập Thiên đánh trúng. Gã ta còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, cũng không kịp hét lên tiếng nào thì hai mắt đã hoa lên, trời đất quay cuồng, sau đó ngã thẳng xuống sàn gỗ. Chỉ bất quá tên béo này thân hình quá lớn, trọng lượng quá nặng, dù chỉ đổ ngã một cách thông thường thì sàn gỗ dưới chân cũng chịu không nổi lực đè ép, cứ thế bị cái mông đầy mỡ của gã đục thủng một cái lỗ to đùng.
- Thứ to xác rẻ tiền nhà ngươi, chỉ dựa vào chút da thịt cũng muốn làm khó tiểu gia ư? Quên đi.
Dứt lời Lập Thiên ngẩng mặt lên nhìn đám người xung quanh, ánh mắt đầy sát cơ quét ngang tứ phía khiến cho những người đứng ở phía trước đều sợ hãi cúi thấp đầu, mà người đứng phía sau thì không tự chủ được lùi lại mấy bước.
- Tiểu gia đã đến rồi, đám khốn kiếp các ngươi cũng tới số rồi. Hôm nay tiểu gia ở đây, kẻ nào có bản lĩnh thì cứ bước lên. Quy tắc vẫn như cũ, ta sẽ nhường các ngươi một cấp tu vi, như thế không tính là ma cũ bắt nạt ma mới rồi chứ?
Lạ thay, lúc nãy có rất nhiều người hô hào chen lấn để được lên đài là thế, nhưng đến lúc này khi được Lập Thiên mời gọi thì không có ai muốn tiến lên nữa. Thực ra không phải không ai dám lên, mà ai cũng muốn đợi cho người khác lên thăm dò sâu cạn của Lập Thiên trước rồi mới lên, tránh cho bản thân cứ ngây ngây ngô ngô lên đài rồi ăn phải quả đắng, cho nên vị trí xuất phát này thực sự không có ai nguyện ý đứng ra.
- Sao thế? Không có kẻ nào dám lên đài sao? Thế thì các ngươi bày đặt viết thư khiêu chiến làm cái quái gì? Tính doạ dẫm ai hả?!
Đám đông bị Lập Thiên mắng cho mù đầu, cả buổi không nói được gì. Mặc dù có rất nhiều người không phục, thế nhưng lại không đủ dũng khí lên tiếng phản bác.
- Được lắm, nếu các ngươi đã không dám lên, vậy tiểu gia sẽ đọc tên từng người một. Các ngươi muốn lên cũng được, không muốn lên cũng xong, bất quá hết thảy đều phải cho tiểu gia một câu trả lời thoả đáng. Bằng không, kẻ nào cũng đừng hòng rời khỏi đây nửa bước.
Dứt lời Lập Thiên quăng một đống túi trữ vật ra khắp sàn võ đài, sau đó lấy đại từ trong chiếc túi trữ vật kích thước lớn nhất ra một tấm chiến thư, đọc lớn:
- Uông Đại Bàn, kẻ nào là Uông Đại Bàn?
- Là ta.
Bị chỉ đích danh, người tên Uông Đại Bàn thân hình khẽ run rẩy, vô cùng bất đắc dĩ đi lên đài. Thế nhưng vừa mới đặt chân lên đài, còn chưa kịp làm gì thì đã nghe ầm một tiếng, bụng dưới bất chợt truyền đến cơn đau điếng, sau đó thân thể bỗng nhẹ bẫng, không biết gì nữa. Mà những người tỉnh táo đứng bên dưới thì thấy Lập Thiên dùng Viễn Li Thuật tiếp cận đối thủ sau đó một cước cuồng bạo đạp ra, thế là Uông Đại Bàn bị một cước này đá bay mấy chục trượng, biến mất ở trong đám đông chật ních, cũng không biết tình huống sau đó như thế nào nữa.
- Thật là bá đạo! Ứng Thiên Tông vậy mà lại bồi dưỡng ra loại đệ tử ngông cuồng bậc này, thật khiến chúng nhân sợ hãi nha.
- Tiểu tử này thật là hung, chưa nói năng gì đã động thủ đánh người rồi, lần sau lên đài mọi người nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không thể phân thần một giây một khắc nào.
Trên đài, Lập Thiên vứt tấm chiến thư thứ nhất xuống đất, cầm lên tấm thứ hai, đọc to:
- Kẻ nào là Tạ Vô Cẩu?
- Là ta.
Tu sĩ tên Tạ Vô Cẩu này thân hình gầy gò, tu vi cũng yếu, chẳng qua trước đó bị đám đồng môn kích động nên mới viết chiến thư. Từ nãy đến giờ hắn ta đang thầm cầu nguyện cho Lập Thiên đừng đọc trúng tên mình, chẳng ngờ cuối cùng vẫn bị hung thần nhắm đến. Mọi người đều nhìn thấy, Tạ Vô Cẩu vừa đi vừa run, bộ dáng như thằng say rượu, thảm thương đến tận cùng. Nhưng chỉ Tạ Vô Cẩu mới biết gã không chỉ run thôi mà còn đang vô cùng oán giận đám sư huynh đệ đã xúi dục mình làm ra hành vi ngu xuẩn bậc này.
- Khốn kiếp, các ngươi hại chết lão tử rồi.
Tạ Vô Cẩu liên tục chửi thầm trong miệng, bất quá không quên làm ra các loại phòng bị, tránh cho bị đánh bay như Uông Đại Bàn trước đó. Chỉ đáng tiếc tu vi của hắn ta quá yếu, dù Lập Thiên đã nhẹ tay nhưng hắn ta vẫn không chịu nổi một quyền, bình chướng cái gì đều bị đánh vỡ tan tành, thân thể vô lực rơi vào đám đông bên dưới, trước khi bất tỉnh chỉ kịp nói ba chữ:
- Quá, mạnh, rồi!
Đám đông nhất thời lâm vào trầm mặc, một bầu không khí đặc quánh bao phủ đấu trường khiến mọi người đều cảm thấy khó thở.
- Người thứ tư, Quan Chấn Hải.
- Có, có ta!
Răng rắc, Quan Chấn Hải đối quyền với Lập Thiên, bị đánh gãy xương tay, hét thảm một tiếng rồi được đám đồng môn mang đi cấp cứu.
- Người thứ năm...
- Người thứ sáu...
- Người thứ bốn mươi mốt...
- Người thứ năm mươi chín...
Qua một canh giờ, đám đông đã không còn huyên náo, tất cả đều im lặng nhìn lên võ đài với vẻ hoang mang lo sợ.
- Quái vật, hắn là quái vật chứ không phải người. Hắn cũng bị nhiều người đánh trúng, vì cái gì không bị thương chút nào, hơn nữa tu vi còn có xu hướng tăng lên, làm gì có cái lý đó. Ta không phục, ta không phục.
- Không đúng, ta không tin hắn có năng lực chịu đòn tốt đến như thế. Khẳng định trên người hắn có bảo giáp phòng thân. Mau, mau bắt hắn cởi y phục ra cho mọi người cùng xem.
- Đúng vậy, tiểu tử, ngươi bớt diễn trò mèo đi, mau cởi y phục ra cho mọi người cùng xem.
- Cởi đi! Cởi đi!
Đứng trước yêu cầu nghe có vẻ hợp lý của mọi người, tâm thần Lập Thiên vẫn không hề dao động, cục súc nói:
- Hừ, một đám phế vật, đánh không lại còn bày đặt lý do lý trấu. Đối phó đám chuột nhắt như các ngươi mà tiểu gia cũng phải sử dụng loại thủ đoạn đó sao, các ngươi cũng tự đề cao bản thân quá rồi đấy. Bất quá nếu các ngươi không tin, vậy thì mặc kệ các ngươi, có giỏi thì lên đây lột bảo giáp của ta xuống xem. Kẻ nào làm được, ta tặng luôn bảo giáp cho kẻ đó, thế nào hả?
- Ngươi... Ngươi...
Lần này, đám đông đã chính thức bị khuất phục. Dường như đối với hành động đầy quyết liệt vừa rồi của Lập Thiên thì bất kì ai cũng không tìm ra lời lẽ chống chế, cho nên chỉ đành nuốt cục tức vào bụng. Lập Thiên nhân tiện rèn sắt khi còn nóng, nói:
- Các ngươi đều vểnh tai lên nghe kỹ cho ta. Mấy hôm nay tiểu gia bế quan luyện công, vốn đã định rửa tay gác kiếm, rút khỏi giang hồ. Mấy người các ngươi rảnh rổi tìm ai kiếm chuyện không tìm lại tìm tiểu gia, coi như đó là số các ngươi xui xẻo, không thể trách ai được. Hôm nay tiểu gia đã mất công đến tận đây, kẻ nào viết thư khiêu chiến thì mau mau tự giác lên đài, không dám lên thì giao túi trữ vật ra rồi cút thật xa vào. Kẻ nào dám quỵt nợ, ngày sau tiểu gia đánh tới cửa thì sẽ tính cả gốc lẫn lãi, một xu cũng đừng hòng thiếu, đến lúc đó đừng trách tiểu gia thủ hạ bất lưu tình.
Lập Thiên đứng giữa đài, khí thế bức người tuôn ra, giống như chiến thần bất khả chiến bại, đè ép một đầu. Lạ thay, đám đông hàng ngàn người đứng trước lời thách thức của hắn vậy mà không có người nào dám bước lên võ đài ứng chiến, người nào người nấy đều trố mắt nhìn nhau, dường như đang muốn nhìn xem người bên cạnh có dự tính gì hay không. Phải biết trong số các chiến tu đệ tử mới gia nhập tông môn có rất nhiều anh hùng hào kiệt từ khắp bắc phương đến, thực lực mỗi người đều không yếu. Bởi vì ai cũng chỉ nghe qua nội tình Ứng Thiên Tông mà chưa được kiểm chứng thực tế nên có phần không tin tưởng, muốn thử sức một lần.
Mà bây giờ đây, khi đụng độ Lập Thiên, bọn họ mới chính thức hiểu được câu nói danh sư xuất cao đồ là gì, cũng không dám hoài nghi bốn chữ minh chủ chi tông nữa. Thế là chỉ mấy phút sau, trong số đám đông chật ních bên dưới đã có người tự giác đem túi trữ vật đặt lên trên đài. Có người thứ nhất thì lại có người thứ hai, thứ ba, thứ tư. Mà Lập Thiên thấy thế cũng không chút nể nang, Khống Linh Thuật thi triển ra, loáng cái đều thu hết vào tay, sau đó để chung lại vào một cái túi trữ vật cỡ lớn. Đến khi đếm được túi trữ vật dâng lên số lượng đủ nhiều, cảm thấy công sức một ngày vất vả đã đủ, Lập Thiên mới thu liễm thái độ giận dữ, cũng không thèm kiểm đếm xem số lượng túi trữ vật và thư khiêu chiến có tương xứng hay không mà phất phất tay nói:
- Tốt lắm. Người biết thời thế mới là trang tuấn kiệt, các vị đều là người khôn ngoan, hiển nhiên nên biết cách làm ra lựa chọn đúng đắn, ngày sau gặp mặt đôi bên cũng không phải khó xử, phải không nào?!
Nói xong thì hướng mắt về phía Tử Phục đang đứng, dơ ngón trỏ chỉ thẳng lên trời, ý nói mọi chuyện đã thành công mỹ mãn, có thể trở về được rồi. Chỉ bất quá khi Lập Thiên quay đầu định đi thì lại có giọng nữ nhân the thé vang lên.
- Khoan đã, còn có ta dám chiến ngươi!
Âm thanh vừa cất lên thì ở dưới võ đài, một thiếu nữ da trắng như tuyết, y phục trên người kiêu sa lộng lẫy, quanh thân mang theo một tầng khí tức bàng bạc như sương như khói nhẹ nhàng nhón chân nhảy lên. Thiếu nữ vừa lên đài liền dùng hai tay khoanh trước ngực, mặt hơi chếch lên trời, bộ dáng thanh cao nhã nhặn vừa nhìn đã biết thân phận cao quý, chỉ là loại dáng dấp không sợ trời không sợ đất kia càng khiến cho người ta chú ý hơn, có thể nói là đanh đá đúng chuẩn thế gia hậu duệ.
Đặc biệt ở chỗ, nữ tử này tuổi tác tuy nhỏ nhưng khí chất hiển lộ ra lại không hề nhỏ. Trên người nàng toả ra một loại khí cơ lạnh lẽo đến gai người, người tu vi yếu hơn đứng bên cạnh sẽ có xu hướng bị làm cho nổi gai ốc. Hơn nữa khi nhìn vào ánh mắt chững chạc đó, bất kỳ ai cũng không dám khinh thường bổn sự của nàng. Khổ nổi Lập Thiên lúc bấy giờ căn bản chẳng nhìn nhận được cái gì, bởi vì vừa trông thấy khuôn mặt ấy thì đã bị làm cho ngây dại, cơ hồ ý thức đều bị làm cho lú lẫn, ngay cả lời nói cũng ấp a ấp úng, không đầu không đuôi.
- Ngươi! Ngươi! Ngươi!
Không chỉ Lập Thiên bị doạ cho hết hồn, ngay cả những người bên dưới cũng bị làm cho tinh thần rúng động.
- Đó, đó chẳng phải nữ nhi độc nhất vô nhị của Hàn thành chủ Hàn Cầm Phong, Hàn đại tiểu thư ư? Thế nào ngay cả nàng ta cũng lên đài, không phải chỉ vì mấy câu nói kia chứ? Ta có nhìn nhầm không vậy?!
- Không nhầm, tuyệt đối không nhầm, đích xác là Hàn đại tiểu thư rồi. Mặc kệ nàng ta lên đài có ý đồ gì, ta chỉ cần biết tiểu tử họ Khuyết phen này coi như xong đời. Ơn trời ơn phật, chọc vào ái nữ của Hàn gia chủ, tiểu tử kia thua chính là thua, thắng cũng chính là thua, đường nào cũng chết không có chỗ chôn.
- Chậc, màn tỷ thí này thật là đáng trông đợi quá đi, hy vọng Hàn đại tiểu thư sẽ không khiến chúng ta thất vọng. Ta muốn đặt cược nàng thắng, dù kết quả thế nào ta cũng cam tâm tình nguyện nha.