Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn

Chương 124: Bại Trận Bất Bại Tâm



Bên dưới võ đài, đột nhiên trông thấy loại kết quả động trời phát sinh, vô số người đồng loạt bị doạ cho ngây ngốc, hồi lâu vẫn chưa ý thức được chuyện gì vừa xảy ra. Mặc dù đa phần trước đó đều tin tưởng chắc nịch rằng Lập Thiên không thể chiến thắng Đằng Thiếu Quân, song đến lúc hắn bị Đằng Thiếu Quân đánh bại thì chẳng hiểu sao trong lòng lại không thể vui mừng nổi. Nhìn Lập Thiên một thân máu me đầm đìa nằm đó, cả đám cứ trố mắt nhìn nhau, tuy nhiên trước sau không ai nói với ai lời nào, vô hình chung khiến cho bầu không gian trở nên trĩu nặng lạ thường.

Chính vào thời khắc này đây, có rất nhiều người đã bị hoàn cảnh éo le của thực tại khơi dậy sức mạnh tiềm thức, nội tâm nhất thời lâm vào đấu tranh dữ dội, bất chợt ngộ ra một loại chân lý mà bình thời ít ai hiểu được. Hoá ra từ trước đến nay, bọn họ chỉ vì ganh ghét đố kỵ, chỉ vì sự nhỏ nhen ích kỷ của bản thân mà chà đạp lên niềm kiêu hãnh và sự tự hào của chính bản thân mình. Hóa ra, cái người bị coi là kẻ thù không đội trời chung trong mắt bọn họ lại chính là ân nhân cứu rỗi tâm hồn mỏng manh yếu đuối của bọn họ. Hóa ra, cái người bị cả tông môn dè bỉu, bị cả tông môn chê bai, bị cả tông môn ruồng rẫy, bị cả tông môn trù dập cũng chính là người được cả tông môn ao ước trở thành, là ngọn đuốc soi đường dẫn lối cho tất cả mọi người cùng tiến lên phía trước.

Không ai hay biết từ khi nào mà vị tiểu sư đệ họ Khuyết ấy đã trở thành biểu tượng tối cao cho thế hệ trẻ tuổi kiên cường vượt khó, đặc biệt là đối với tầng lớp tu sĩ xuất thân hàn môn noi gương học hỏi, sớm đã lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng tất cả mọi người. Mãi cho đến khi cỗ hình tượng đó bị phá hủy, mọi người mới phát hiện ra rằng, không có Lập Thiên, bọn họ giống như người không có linh hồn. Trước đây, khi chỉ có các đệ tử trong tông tranh phong, Lập Thiên một mình một ngựa, sự nổi trội của hắn khiến mọi người đều cảm thấy chán ghét, thậm chí là căm phẫn. Bất quá giờ đây khi cùng với các tu sĩ Cửu Chân Quận thi đấu, bọn họ mới chợt nhận ra rằng, không có Lập Thiên, bọn họ chẳng là thứ gì cả.

Đứng trước một vị kình địch thực lực cường đại như Đằng Thiếu Quân, đừng nói lục lọi khắp Ứng Thiên Tông, cho dù là truy tìm khắp cả bắc phương chi địa thì cũng không thể tìm ra đối thủ xứng tầm. Ở Ứng Thiên Tông hiện tại, ngoài Lập Thiên ra chỉ e không còn ai có năng lực cùng Đằng Thiếu Quân đọ sức. Bọn họ cầu cho Lập Thiên bị đánh bại, nhìn như đang vũ nhục Lập Thiên, thế nhưng bản chất là đang vũ nhục chính bản thân mình. Hôm nay và cả ngày mai nữa, khi không có Lập Thiên, bọn họ đều là những kẻ thất bại, chỉ cần nghe đến ba chữ Đằng Thiếu Quân thì dũng khí liền mất sạch, can đảm đều tan biến, gần như một tia hy vọng chiến thắng đều không nhấc lên nổi.

Chỉ sau không lâu lắm, có không ít người đã hiểu ra mấu chốt vấn đề ở đây là gì. Giờ đây bọn họ đã hiểu được thâm ý của chưởng môn qua bao nhiêu hành động không rõ chủ đích trước đây, cũng hiểu vì sao người được chọn không phải ai khác mà lại là Khuyết Lập Thiên. Thực vậy, loại tiếng xấu mà Lập Thiên đang gánh vác trên vai không phải không có tác dụng gì mà hoàn toàn ngược lại, tác dụng quả là vô cùng to lớn. Nếu không có hắn, đám đệ tử trẻ Ứng Thiên Tông sẽ đều là một đám người chỉ biết an phận, không có chí tiến thủ, đều là một đám rùa rụt đầu. Nếu không có hắn, công cuộc cải cách của tông môn sẽ khó đi gấp ngàn vạn lần.

Giờ đây bọn họ mới hiểu, Lập Thiên không phải là cái gai trong mắt bọn họ mà chính là tâm ma của bọn họ. Nói bọn họ không dám đối mặt với Lập Thiên không bằng nói bọn họ không dám đối mặt với phần bản chất xấu xa đang lẩn khuất bên trong con người mình. Lập Thiên là nhân vật phản diện, đúng thế, và hắn chính là mặt trái của thế gian này. Nhờ có hắn, mọi người mới có thể trông thấy sự xấu xa đang khoác lên mình những thứ đẹp đẽ, những sự giả dối được miêu tả bởi những lời lẽ chân thật, những sự độc ác được che đậy bằng những hành vi lương thiện, những điều bất công đang bị trấn áp bởi những đạo lý công bằng.

Đến khi bọn họ hiểu ra được tất cả, thay vì oán hận Lập Thiên, bọn họ càng cảm thấy đồng cảm với hắn. Thay vì trách móc Lập Thiên, bọn họ càng cảm thấy tự trách bản thân mình. Thay vì ganh ghét đố kỵ với Lập Thiên, bọn họ đành phải thừa nhận bản thân không bằng. Cũng chính vì thế, ngay vào thời điểm Lập Thiên ngã xuống, từ bốn phương tám hướng càng ngày càng có nhiều ánh mắt xót xa lẫn thương cảm đổ dồn về phía hắn, tâm trạng của tất cả mọi người cũng vì đó mà rơi vào tình cảnh mất mát tang thương.

Thế nhưng trái ngược với biểu tình kinh hoàng tột độ của vô số khán giả đang quan chiến tại đây, Đằng Thiếu Quân lại tỏ ra bình tĩnh một cách lạ thường. Thấy kẻ địch bị chính mình dùng một quyền đánh bay, Đằng Thiếu Quân đều không tỏ ra vui mừng dù chỉ một chút, giống như đã biết rõ kết quả từ trước rằng chính mình không thể thua được. Loại trạng thái bình tĩnh tự tin này của Đằng Thiếu Quân khiến cho rất nhiều người bất giác rùng mình, bởi vì bọn họ chợt nhận thức rằng ngoài Lập Thiên ra, hiện tại trong tông môn đã xuất hiện thêm một đối thủ còn đáng sợ hơn nhiều.

Trong tâm thế của người chiến thắng, Đằng Thiếu Quân đứng giữa võ đài, ánh mắt khẽ khàng liếc về chỗ Lập Thiên một cái, sau đó đảo lòng vòng trên các vị đồng môn lân cận, muốn nhìn xem bọn họ có cảm nghĩ gì về chuyện này. Sau khi nắm bắt được tình huống xung quanh, Đằng Thiếu Quân mới nhìn lại bản thân, cố điều chỉnh lại y phục trên người cho ngay ngắn, sau đó liền hướng chỗ Lập Thiên ngã xuống mà tiến lại gần.

- Khuyết tiểu tử, ngươi phục hay không?! Hôm nay, chỉ cần ngươi mở miệng nhận thua trước mặt mọi người, bổn thiếu chủ cam đoan sẽ bỏ qua cho ngươi. Không những sẽ không thu bất kỳ một đồng nào của ngươi, ngược lại còn chi trả toàn bộ chi phí điều trị thương thế cho ngươi, ngươi thấy thế nào?

Đằng Thiếu Quân nói mấy lời ra vẻ thương hại với Lập Thiên xong thì quay sang chắp tay với đám đồng môn đang đứng xung quanh võ đài, kính cẩn nói:

- Các vị sư huynh tỷ đệ có mặt ở đây xin hãy làm chứng cho tiểu đệ, ta và vị Lập Thiên sư huynh đây chỉ muốn tỷ thí một trận công bằng, hai bên dựa vào bản lĩnh của chính mình để dành chiến thắng, ngoài ra không có ý tứ gì khác. Nếu chẳng may trong quá trình giao đấu, một bên lỡ tay tổn thương bên còn lại thì cũng là vì quyền cước không có mắt chứ không phải cố ý tổn hại đồng môn. Hy vọng sau khi trận chiến này kết thúc, tông môn sẽ không truy cứu trách nhiệm của bất kỳ ai, dù là Đằng Thiếu Quân ta hay là vị Lập Thiên sư huynh đây.

Đằng Thiếu Quân chính nghĩa ngôn từ mà nói, nhưng bất kỳ ai nghe xong cũng hiểu đây là gã đang tự tìm đường lui cho mình. Bất quá dù biết thế nhưng không ai có thể phản bác, bởi vì hành động của Đằng Thiếu Quân xét ở góc độ khách quan thì hoàn toàn hợp tình hợp lý, không những không thể bắt bẻ mà còn đáng tuyên dương nữa. Trong khi đó, Lập Thiên bị Đằng Thiếu Quân đánh cho trầy da tróc thịt, một bụng oán khí khó tiêu nhưng chỉ biết trăn trối nằm một chỗ ngước mắt nhìn lên. Mặc dù không bị nội thương nhưng cơ bắp toàn thân mềm nhũn như con bún, căn bản không cựa quậy nổi.

Dưới tình huống này, nếu đối thủ không phải là Đằng Thiếu Quân, Lập Thiên sẽ không ngại lên tiếng nhận thua, bởi vì thực sự hắn đã thua rồi, thua không còn một manh giáp, không còn bất kỳ lý lẽ gì để chống chế nữa cả. Chỉ đáng tiếc Lập Thiên không thể làm như vậy, bởi vì người đứng trước mặt hắn lúc này là kẻ tình nghi có liên quan đến chuyện què gia gia bị sát hại, thậm chí còn có khả năng cấu kết với đám người Trường Sinh Phái làm ra những chuyện thương thiên hại lý khắp bắc phương, cho nên hắn tự thấy bản thân không cách nào thốt ra nổi những lời ấy.

- Kết quả đã rõ ràng như vậy, chấp nhận sự thật đi thôi. Ngươi không thắng được ta! Trước đây không, bây giờ không, tương lai cũng không!

Trước những lời lẽ tự cao tự đại của Đằng Thiếu Quân, Lập Thiên nhổ mạnh một búng máu xuống đất, thều thào nói:

- Đằng Thiếu Quân, ngươi đừng đắc ý vội, sẽ có một ngày ta bắt ngươi nợ máu phải trả bằng máu. Dù ta không biết chân tướng vụ việc năm đó, nhưng ta biết chắc chắn họ Đằng các ngươi và họ Mã không tránh khỏi liên quan. Đợi ngày ta tu luyện thành tài, kẻ đầu tiên ta không bỏ qua chính là mấy người các ngươi!

Nghe được lời ấy, Đằng Thiếu Quân bất ngờ cười phá lên, chọc cho cả đám người đứng xung quanh không hiểu chuyện gì xôn xao bàn tán không ngớt, nói:

- Ta đương nhiên biết điều đó, nhưng ngươi nghĩ ta sợ sao? Nếu bổn thiếu chủ thực sự sợ ngươi, vậy ngươi cho rằng dựa vào cái gì mà ngươi có thể sống sót đến lúc trưởng thành rồi chạy đến Ứng Thiên Tông tu hành? Nếu ngươi cho rằng tất cả đều là may mắn, vậy thì ngươi sai rồi. Nếu lúc đó ta và Mã Hùng muốn giết ngươi, dù cho ngươi có mười cái mạng cũng không đủ để chết. Bất quá, ta vẫn lựa chọn không giết ngươi, ngươi biết vì sao không?

- Vì sao?

- Vì có lần ta tình cờ nghe được một lão mù xem tướng số nói mệnh lý của ngươi rườm rà phức tạp, thăng trầm khó đoán, sinh tử bất minh. Lão ta còn nói ngươi là mầm tai họa, người có dính líu nhân quả với ngươi đều sẽ không được sống yên ổn, chết không toàn thây. Lão ta còn nói, tương lai nếu ngươi gặp được đại cơ duyên thì vận mệnh sẽ có sự biến đổi cực lớn, nhiều khả năng sẽ thay đổi cục diện của bắc phương chi địa, thậm chí là cả Hàm Quang Thiên Tinh này.

- Ngươi biết không, ban đầu khi ta nghe được những lời ấy, ta cho rằng đám lão già xem tướng đoán mệnh kia đều là một lũ lừa đảo, ảo tưởng viễn vông. Nhưng sau khi giết chết lão già đó, ta lại muốn tin rằng những lời ấy là sự thật, thế cho nên ta mới để ngươi sống. Ta muốn ngươi sống, phải sống cho thật tốt, sống để nhìn thấy ngày mà Đằng Thiếu Quân ta nhất thống thiên hạ này, trị vì tất cả. Cho ngươi sống là để chứng minh rằng, thế gian này không có vận mệnh, chỉ có thực lực mới là thứ quyết định tất cả.

- Ngươi là tai tinh, vậy ta chính là đồ tể chuyên chém giết tai tinh. Ngươi có được đại cơ duyên, vậy ta phải là người ban phát đại cơ duyên đó. Ta muốn để ngươi biết rằng, số phận của ngươi từ lúc sinh ra cho đến khi chết đi sẽ không bao giờ nằm trong tay ngươi, tất cả những thứ ngươi có được đều là do ta ban tặng mà có. Loại người như ngươi đến cùng cũng chỉ là một đứa con rơi, một tên nhãi nhép đầu đường xó chợ sống không ai biết chết chẳng ai hay mà thôi.

- Cho nên nói, ta có thể sống đến hôm nay đều là nhờ ân huệ của Đằng gia ngươi?

- Rất thông minh! Không sai, đều là ân huệ của Đằng gia ta.

Haha, Lập Thiên cười khinh bỉ, ra vẻ bất cần đời, nói:

- Nói hay lắm. Vậy đến đi, để tiểu gia tận mắt nhìn xem, Đằng Thiếu Quân ngươi định đoạt vận mệnh của ta bằng cách nào?!

Dứt lời, Lập Thiên lồm cồm từ dưới đất bò dậy, hiển nhiên vẫn không có ý tứ nhận thua. Đằng Thiếu Quân thấy thế cũng không ngạc nhiên, chỉ nhướn mày một cái cho có lệ rồi thôi. Những lời cần nói đều đã nói, Đằng Thiếu Quân tự hiểu Lập Thiên sẽ không thành toàn cho gã, nói lời nhận thua trước mặt mọi người. Nếu đã như vậy, gã chỉ có thể đánh gục đối thủ, đường đường chính chính giành lấy chiến thắng chung cuộc mà thôi.

- Tiểu tử, nếu ngươi đã không chịu nhận thua, vậy thì đừng trách bổn thiếu chủ vô tình. Chết đi cho ta!

Đằng Thiếu Quân nghiến răng gầm lên, quyền kình vừa hội tụ xong liền vung tay đấm tới, lực lượng hùng hồn kết hợp với nhục thân cương mãnh khiến cho tốc độ ra quyền nhanh như hổ dữ vồ mồi, mỗi cú dậm chân đều khiến mặt đất lõm xuống thành hố sâu, nham thạch vỡ vụn thành bột phấn. Cùng với một đường phóng tới, quyền kình nhanh chóng đạt được lực lượng tối đa, khoảnh khắc lao đi tựa như muốn đem lớp lớp không gian ép lại với nhau rồi đánh thủng, không ngừng phát ra thanh âm răng rắc nứt vỡ. Gió lớn nổi lên cuốn theo cát bụi mịt mù nối đuôi Đằng Thiếu Quân theo tới, nhanh như cắt lao về phía Lập Thiên.

- Mạnh, lại mạnh như vậy. Tu vi Ngự Khí trung kỳ lại có thể đánh ra kình lực bậc này, quả nhiên không hổ danh là thế gia hậu duệ, thực lực thật kinh người nha.

- Đáng sợ, thật là đáng sợ, Ứng Thiên Tông từ hôm nay trở đi lại xuất hiện thêm một nhân vật nguy hiểm nữa rồi. Các vị sư huynh đệ, từ nay ta thề sẽ chăm chỉ tu luyện, thế nhưng tuyệt đối sẽ không đến đấu pháp trường nữa đâu. Ai muốn làm thiên kiêu kỳ tử hay chiến thần bất bại gì đó thì cứ đi làm đi, ta chỉ cần làm một đệ tử bình thường là đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.

- Cha, mẹ, hai người trên trời có linh thiêng xin hãy phù hộ độ trì cho con trai của hai người nhé. Con trai của hai người lỡ gây thù chuốc oán với người ta rồi, ngày tháng sau này không biết có sống nổi hay không nữa. Huhu

Vô số lời kinh thán không rõ là của ai cất lên, thế nhưng những lời này vô tình nhắc nhở Triệu Tử Phục đang đứng quan chiến cách đó không xa ý thức được tình hình trận chiến đang xuất hiện điểm bất thường. Nhìn thấy Đằng Thiếu Quân muốn ra sát chiêu với Lập Thiên, ruột gan Triệu Tử Phục nóng như lửa đốt, đứng ngồi không yên.

- Không tốt, một quyền này của Đằng Thiếu Quân quá mạnh, nếu bị đánh trúng, chỉ sợ Lập Thiên sư đệ không chết cũng tổn hại nghiêm trọng đến căn cơ.

Triệu Tử Phục càng nghĩ càng lo, không biết Lập Thiên có đối sách gì trước một đòn chí mạng này của Đằng Thiếu Quân hay không. Nào ngờ được rằng, khi y nhìn về phía xa, chỉ thấy Lập Thiên xuất thần đứng đó, cơ hồ chẳng làm ra bất kỳ hành động phản kháng nào, nhất thời đầu óc đần độn, không hiểu đầu đuôi mô tê gì.

- Tiểu Thiên sư đệ, cẩn thận!

Triệu Tử Phục hét lớn một tiếng, muốn nhắc nhở Lập Thiên cẩn thận đề phòng, nhưng kết quả không khác biệt gì, Lập Thiên vẫn đứng yên như khúc gỗ, không hề phản ứng. Thực ra không phải Lập Thiên không muốn phản ứng, mà vì hắn đã không còn năng lực phản ứng nữa. Vừa nãy có thể đứng lên là đã cố gắng hết sức rồi, lấy sức lực đâu ra để ngăn cản một quyền toàn lực của Đằng Thiếu Quân nữa chứ.

- Ta phải làm sao bây giờ, nếu xuất thủ, khả năng sẽ nhận lấy chỉ trích của rất nhiều người và sự trừng phạt của tông môn. Nếu không xuất thủ, chẳng may Lập Thiên sư đệ gặp chuyện không may thì ta sẽ hối hận cả đời. Haiz, không quản được nhiều như vậy, chỉ đành tới đâu hay tới đó thôi.

Cũng may Triệu Tử Phục là người nhanh trí, thấy tình hình không ổn thì không chút chần chừ mà lập tức xuất thủ tương trợ. Vận dụng toàn bộ tu vi, Triệu Tử Phục dậm mạnh hai chân lách mình lao đến chỗ Lập Thiên, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất là thay hắn chống đỡ một kích này. Dù cho sau đó y sẽ phải nhận lấy sự chỉ trích của mọi người hay sự trừng phạt của tông môn thì cũng cam tâm chấp nhận.

Vị trí Triệu Tử Phục nhắm đến chính là chỗ Lập Thiên đang đứng, cũng là nơi mà Đằng Thiếu Quân hướng đến. Bởi vì khoảng cách giữa Đằng Thiếu Quân và Lập Thiên gần hơn y, cho nên y chỉ có thể dùng toàn lực chạy thật nhanh hoạ chăng mới có thể kịp thời ngăn cản. Đến khi khoảng cách chỉ còn ba trượng, Tử Phục không tiếp tục sử dụng Viễn Li Thuật mà dồn lực vào đôi chân bật lên thật mạnh, một cước của y theo đó cũng từ dưới phách lên, khí lực tụ vào cẳng chân mơ hồ hiển hóa thành một đầu chân long đen ngòm từ dưới đất chui lên há cái miệng thật lớn đớp lấy con mồi.

Ầm, một tiếng nổ rung trời phát ra, một cước của Tử Phục hung hăng va chạm vào thạch quyền của Đằng Thiếu Quân khi khoảng cách với lồng ngực Lập Thiên chỉ còn chưa đầy một thước, miễn cưỡng đập tan quyền kình, ngăn cản thế tới của Đằng Thiếu Quân. Không gian tại điểm va chạm như bị xé rách, kình lực phá tán xông ra, Triệu Tử Phục và Đằng Thiếu Quân mỗi người thụt lùi một đoạn, riêng Lập Thiên thì bị cỗ linh khí hóa thành cuồng phong hất văng ra xa, miệng phun ra một búng máu lớn rồi ngã ngửa xuống đất, không dậy nổi nữa.

Một quyền đánh hụt, Đằng Thiếu Quân chao đảo lùi lại mấy bước, tức khắc nộ hoả ngập đầu, liền trừng mắt nhìn người vừa mới xuất thủ ngăn cản một quyền kia của mình, bộ dáng vô cùng tức giận, hỏi:

- Ngươi là kẻ nào mà dám xen vào việc riêng của bổn thiếu chủ?

Triệu Tử Phục thái độ lạnh lùng không chút sợ hãi, đôi mắt bị che khuất sau chiếc mặt nạ cũng không giấu được sự lãnh ngạo của y, cường ngạnh đáp:

- Ta là ai không quan trọng, quan trọng đây là Ứng Thiên Tông, không phải Thanh Long thành. Đừng cho rằng ngươi là thiếu chủ thì có thể muốn làm gì thì làm. Ngộ sát chiến tu đệ tử, tội danh này ngươi gánh không nổi!

Đằng Thiếu Quân nghe xong không biết có suy nghĩ gì, bỗng nhiên cười vang trời, nói:

- Haha, cũng được, coi như ngươi có bản lĩnh, chuyện hôm nay ta tạm thời bỏ qua. Lần này là hắn may mắn, nhưng lần sau thì chưa chắc đâu!

Đằng Thiếu Quân nói xong thì cùng với thủ hạ ngạo nghễ rời đi trước sự thán phục của tất cả mọi người. Thấy Đằng Thiếu Quân đã chịu bỏ qua, Triệu Tử Phục vội vàng chạy đến đỡ Lập Thiên dậy, quan tâm hỏi:

- Tiểu Thiên, đệ không sao chứ?

Lập Thiên dù đang bị cơn đau dày vò thể xác vẫn gắng gượng hỏi một câu:

- Tử Phục huynh, nói cho đệ biết, phải làm thế nào mới đánh bại được Đằng Thiếu Quân? Phải làm sao mới đánh bại được hắn?

Đối diện ánh mắt đầy quyết liệt của Lập Thiên, Triệu Tử Phục khẳng khái nói:

- Trở thành chiến tu chân truyền đệ tử, tu luyện Ứng Thiên Vạn Kiếm Quyết, đó là cách duy nhất ta có thể nghĩ ra. Nhưng muốn làm được điều đó, trước tiên đệ phải tu luyện cho thật tốt cái đã.

- Được!

Kể từ ngày đó trở về sau, không người nào trông thấy bóng dáng Lập Thiên ở đấu pháp trường nữa. Dưới sự hướng dẫn của Triệu Tử Phục, hắn đang dốc toàn bộ tâm lực vào việc tu luyện, mà mục đích chỉ có một, đánh bại Đằng Thiếu Quân.