Dứt lời Thiết cốc chủ không nói gì thêm mà quay đầu rời khỏi sảnh chính Truyền Tống Trận, nhường chỗ cho nhóm Lập Thiên tự thương lượng giải quyết vấn đề. Thiết cốc chủ vừa khuất bóng, không đợi Lập Thiên nói cái gì thì Đường Nhu Tâm đã nhìn chằm chằm hắn như thể cừu nhân lâu ngày gặp lại, bộ dáng có cả nghi hoặc lẫn tò mò, hỏi:
- Ngươi là Khuyết Lập Thiên?
Lập Thiên ngơ ngác nhìn nàng, đáp:
- Chính là ta, thì sao?
Đường Nhu Tâm bĩu môi, nói:
- Chậc chậc, nhìn ngươi như thằng nhà quê vậy, thế mà biểu hiện không tệ nha.
Lập Thiên như bị chọc trúng chỗ ngứa, nhảy cẩng lên nói to như quát:
- Ngươi nói ai là thằng nhà quê?
Đường Nhu Tâm quay đầu nhìn quanh, nói:
- Quanh đây còn ai trông giống nhà quê hơn ngươi nữa mà hỏi?
Hàn Tuyết Liên và a Đào đứng một bên nghe Lập Thiên và Đường Nhu Tâm đối thoại bỗng nhiên che miệng cười khúc khích. Triệu Tử Phục thì quay đầu nhìn đi chỗ khác, thế nhưng trong bụng thì nghĩ lần lịch luyện này của vị sư đệ nhà mình chắc chắn không thể mưa thuận gió hòa, sóng yên biển lặng nổi rồi.
- Ngươi cái tiểu nha đầu này, cha ngươi là nhờ ta đến chiếu cố ngươi, không phải nhờ ngươi chiếu cố ta. Ngươi chưa gì đã mạnh miệng như vậy, không sợ đến đó ta bỏ mặc ngươi không quản ư?
Đường Nhu Tâm vẫn thái độ ương bướng đó, môi nhỏ khẽ chu lên, nói:
- Ai nói ta cần ngươi chiếu cố? Bổn tiểu thư mà cần một tiểu tử nhà quê như ngươi chiếu cố sao? Hừ, nằm mơ đi.
- Được lắm, không cần ta chiếu cố, vậy tháo bảo giáp trên người ngươi xuống trả lại cho ta, mau lên!
Lập Thiên vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào bộ giáp bào Đường Nhu Tâm đang mặc, trong giọng nói có mấy phần tiếc hận mà không thể làm gì được. Lập Thiên cũng không có mù, nữ nhân này vừa tới thì hắn đã để ý thấy kiện giáp bào nàng ta đang mặc trên người cũng y hệt như cái Thiết cốc chủ luyện chế cho hắn, sao có thể không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Sự tình rõ ràng như thế, Thiết cốc chủ lấy vảy giao long của hắn luyện chế giáp bào cho hắn và cả nữ nhi của lão, lại còn bắt hắn phải trả tiền luyện chế, đây có khác nào vừa ăn cướp vừa la làng đâu cơ chứ. Chỉ đáng tiếc, Đường Nhu Tâm cũng không phải dạng nữ nhân chân yếu tay mềm dễ bị bắt nạt, nghe Lập Thiên nói năng hàm hồ thì lập tức chống nạnh phản bác:
- Đây là giáp bào của ta, mắc mớ gì phải đưa cho ngươi?
Lập Thiên gầm lên:
- Con bà nó, cha ngươi lấy vảy giao long của ta luyện chế giáp bào cho ngươi, thế mà trước sau không thèm hỏi ý kiến của ta lấy một tiếng, bây giờ ta đòi lại thì có gì sai chứ?
Đường Nhu Tâm vẫn không chịu thua, nói:
- Thì đó cũng là việc của cha ta. Bây giờ áo giáp này là của ta, không phải của cha ta. Ngươi có thắc mắc gì thì đi tìm ông ấy mà hỏi, ta có cản đâu.
Khác với lần trước, lần này Lập Thiên bị Đường Nhu Tâm nói cho ngậm miệng, tức đến hơi thở cũng bốc ra lửa, chỉ có thể oán thầm trong bụng.
- Mẹ nó, đây mà là Nhu Tâm ư, là Ngoan Tâm, Nhẫn Tâm, Ác Tâm thì có. Ông trời ơi, sao số ta hết gặp hồ ly thì lại gặp phải yêu tinh thế này. Toi rồi, phen này ta xong đời rồi, có ả nha đầu này trong nhóm, quá trình lịch luyện không sinh chuyện mới là lạ đấy. Không được, ta nhất định phải chỉnh đốn tiểu nha đầu này, bằng không đến đó rồi mà nàng ta cứ tự làm theo ý mình thì hỏng bét. Nha đầu này rõ ràng là thứ bất trị, Thiết lão đầu kia còn dày mặt giao cho ta nhờ chiếu cố. Chiếu cố cái con khỉ ấy, có mà đẩy của nợ lên đầu người khác thì có.
Lập Thiên nhìn Triệu Tử Phục với vẻ ảo não, chỉ thấy Triệu Tử Phục cũng ngao ngán lắc đầu, hiển nhiên là không có biện pháp gì đối phó thiếu nữ trước mặt cả. Ngược lại, Đường Nhu Tâm thấy Lập Thiên bị bản thân nói cho hết đường chối cãi thì lấy làm thoả mãn lắm. Nàng khẽ nhìn quanh nhìn quảnh một thôi một hồi rồi mới hướng Lập Thiên nói như đúng rồi.
- Thôi được rồi, không cần lo lắng, bổn tiểu thư chỉ hù doạ ngươi thôi, ngươi cũng không cần sợ ta làm gì. May mắn cho ngươi là bổn tiểu thư nhìn ngươi tương đối thuận mắt, vẫn hơn xa đám công tử bột ngoài kia. Lần này cùng ta xuất hành, đảm bảo mấy người các ngươi chỉ có lời chứ không có lỗ, yên tâm đi. Giờ thì đi thôi!
Nói xong câu, Đường Nhu Tâm ôm đao đi trước, còn cố tình phẩy tay ra hiệu cho đám Lập Thiên theo chân nàng tiến về chỗ Truyền Tống Trận.
- Con bà nó, ta là nhóm trưởng hay nàng ta là nhóm trưởng vậy?
Lập Thiên bất giác hỏi một câu, chỉ thấy Triệu Tử Phục nhìn hắn cười khổ rồi theo chân Đường Nhu Tâm đi lên phía trước, kế đó Hàn Tuyết Liên và a Đào cũng lẳng lặng theo sau mà chẳng mảy may thốt ra nửa lời phản đối. Cuối cùng, Lập Thiên chẳng còn cách nào khác ngoài nối gót mọi người mà đi.
Không cần nhiều lời nữa, giờ thì Lập Thiên đã biết Thiết cốc chủ có tâm tư gì rồi. Nữ nhân này rõ ràng là một đầu yêu thú chưa được thuần hóa, chỉ vì ông ta không trấn áp được nên mới giao vào tay hắn. Trong vụ giao dịch ấy, hắn là người bị đưa vào tròng ngay từ lúc đầu thế mà còn tưởng bản thân vớ được của hời.
Xuy xuy mấy tiếng, nhóm Lập Thiên nhanh chóng được Truyền Tống Trận đưa đến địa phương lịch luyện. Đường Nhu Tâm đi trước đến trước, đến nơi rồi cũng chẳng thèm nói năng gì mà đã vung đao hướng phía đồi núi tuyết trắng bao phủ bay đi. Lập Thiên thấy thế bèn hỏi:
- Tiểu nha đầu, ngươi định đi đâu?
Đường Nhu Tâm thẳng thừng đáp:
- Thu phục yêu lang!
Trong lúc đầu óc Lập Thiên đang choáng váng vì hành vi đường đột của Đường Nhu Tâm thì Triệu Tử Phục trong trạng thái đầy bất lực đã tiến lại gần chỗ hắn từ lúc nào, nhỏ giọng hỏi:
- Bây giờ chúng ta nên làm gì? Có cần đi theo nàng ta không?
Lập Thiên lắc đầu trả lời:
- Không cần, cứ mặc kệ nàng ta muốn làm gì thì làm. Bằng cái tính tình ngang như cua đó, chúng ta muốn ngăn cũng ngăn không được. Chi bằng cứ để nàng ta nếm chút quả đắng rồi tự rút ra bài học sẽ tốt hơn. Thể nào không lâu nữa nàng ta cũng phải chạy trở lại tìm chúng ta xin giúp đỡ mà thôi.
Nói xong, Lập Thiên ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho hai người Tuyết Liên và a Đào tiến đến bên cạnh mình rồi nói:
- Bây giờ việc chúng ta cần làm là tìm kiếm một cái thung lũng không quá sâu cũng không quá cạn, hơn nữa phải đủ rộng rãi, không quá gần cũng không quá xa Thần Tuyết Sơn. Quan trọng nhất là địa phương đó càng ít người lui tới thì càng tốt, tìm được rồi ta sẽ nói việc tiếp theo cần làm là gì.
Nghe Lập Thiên phân phó, Triệu Tử Phục và Hàn Tuyết Liên dù rất tò mò về kế hoạch của hắn nhưng không ai có dị nghị gì. Cả ba lấy bản đồ ra, xác định phương hướng một chút rồi đạp kiếm bay đi. Một canh giờ sau, bốn người đã cùng đứng trên đỉnh một dãy núi thoai thoải, Tuyết Liên hai tay ôm ngực, miệng thở ra từng tràng khói trắng, nói:
- Địa điểm phù hợp đã tìm ra rồi, nói đi, rút cuộc ngươi muốn làm cái gì?
Tìm được vị trí thích hợp, Lập Thiên cũng không giấu diếm nữa, nói:
- Tất nhiên là đặt bẫy rồi.
Nói xong liền ghé vào tai ba người còn lại thì thầm điều gì đó một hồi lâu. Chẳng biết hắn nói cái gì, thế nhưng mấy thành viên trong nhóm nghe xong thì liên tục gật đầu đồng ý, sau đó người nào người nấy tự giác đi làm việc của mình. Không lâu lắm, một cái trận kỳ bao phủ thung lũng đã được lắp đặt xong, bên dưới thung lũng còn có một bầy trư yêu số lượng lên đến mấy chục con to có nhỏ có đang đi tới đi lui, con thì cặm cụi ăn linh thảo, con thì chúi đầu xuống mặt tuyết chui rúc đào bới, vô cùng tự do khoái hoạt. Nhìn cảnh này, Hàn Tuyết Liên dù không ưa thích Lập Thiên cho lắm cũng tỏ ra vô cùng hài lòng, cảm thấy kế hoạch của hắn đúng là rất có đầu tư, hết sức chuyên nghiệp, bẫy giả mà nhìn cứ y như thật vậy.
- Tiểu nha đầu, ngươi thấy kế hoạch này của ta thế nào? Không tồi chứ?! Tiểu gia phải dốc sạch vốn liếng mới làm ra được đấy.
Hàn Tuyết Liên nói:
- Đúng là không tồi. Bất quá hiệu quả thế nào thì phải xem kết quả cuối cùng mới biết được, ngươi đừng vui mừng quá sớm.
Lập Thiên lại nói:
- Chỉ cần ngươi làm đúng theo lời ta dặn, đảm bảo nội đan yêu lang chỉ có thừa chứ không thiếu. Đến lúc đó nói lời cám ơn hay lấy thân báo đáp ta gì cũng không ngại đâu.
- Hừ, tiểu tử thối, ngươi đừng có tưởng bở. Trước tiên nên nghĩ làm sao ổn thoả vị ái nữ của Thiết cốc chủ đi thì hơn. Bằng vào tính cách của ả, kế hoạch này có thể đi tới đích không vẫn còn là vấn đề đáng nói đấy.
Lập Thiên gật đầu thừa nhận, vì hắn cũng hiểu lời Hàn Tuyết Liên nói là sự thật. Nếu Đường Nhu Tâm có mặt ở đây, hắn khó mà cam đoan mọi chuyện sẽ diễn ra theo đúng trình tự. Phải biết tuyết lang là loại yêu thú có giác quan cực kỳ nhạy cảm, muốn chế tạo ra một cái bẫy để câu dẫn bọn chúng quả thực không hề dễ dàng. Chính vì thế, không chỉ mỗi cái bẫy cần phải được bố trí một cách kín đáo chặt chẽ mà cả người đặt bẫy và cách vận hành cái bẫy cũng phải tuyệt đối không để lại bất kỳ dấu vết gì. Ngẫm nghĩ một chút, Lập Thiên rút cuộc cũng tìm ra biện pháp đối phó với Đường Nhu Tâm phòng trừ trường hợp nàng ta bỗng dưng quay trở lại. Về phần bốn người bọn hắn thì Lập Thiên lấy ra bốn tấm áo choàng trắng tinh như tuyết, kèm theo bốn xấp linh phù che giấu khí tức, nói:
- Đây là Bế Khí Phù, công dụng của chúng là gì chắc không cần ta phải nói đâu nhỉ. Bẫy đã đặt xong, việc tiếp theo chúng ta phải làm là ngồi im chờ đợi. Chính vì thời gian có thể hơi lâu nên mọi người cần phải hết sức kiên nhẫn, tốt nhất là mỗi người tự động chuẩn bị nửa canh giờ rồi hãy bắt đầu.
- Tử Phục huynh, vị trí của huynh là phía bên phải miệng cốc, còn ta thì ngồi phía bên trái, a Đào và Hàn tiểu thư sẽ ngồi phía sau kia. Ba người chúng ta ngồi đây canh chừng, dùng Truyền Âm Ngọc Bài này để liên lạc.
- Đợi khi yêu lang sập bẫy, chỉ cần nghe thấy hiệu lệnh của ta, mọi người đồng thời kích hoạt trận kỳ bao vây bọn chúng lại. Những việc sau đó thì đơn giản rồi, thu hoạch được bao nhiêu liền xem bản lĩnh của mỗi người.
- Được.
- Được.
- Được.
Ba tiếng đáp lần lượt vang lên, cả bốn người ai về chỗ nấy, bắt đầu công cuộc săn bắt Hoả Nhãn Yêu Lang. Ba ngày ròng rã trôi qua, cả bốn người vẫn chưa từng rời khỏi vị trí, tuy nhiên vì thời gian dài không vận động nên cơ bắp toàn thân mỏi nhừ, gân cốt khô ráp, tinh thần xuống cấp trầm trọng.
Vất vả chờ đợi đã đành, thế nhưng đáng buồn hơn là cả đám vẫn chưa thấy bất kỳ đầu yêu lang nào lảng vảng quanh đây, thâm tâm đều không tránh khỏi có mấy phần hoài nghi về tính khả thi của cái bẫy. Tuy nhiên, thứ khiến mọi người cảm thấy không an tâm nhất không phải là cái bẫy mà chính là vị tiểu thư họ Đường. Triệu Tử Phục đăm chiêu suy nghĩ, đoạn nhỏ giọng hỏi:
- Tiểu Thiên, đệ nghĩ vị Đường tiểu thư kia khi nào sẽ trở về?
Lập Thiên buồn bực trả lời:
- Đệ cũng đang lo lắng chuyện đó đây. Chỉ mong nàng ta về sớm một chút, chứ đợi lúc yêu lang tìm đến cửa rồi mà nàng ta lại tự dưng quay về thì kế hoạch đều đổ sông đổ bể hết cả.
Mới nói tới đây, bỗng nhiên cả nhóm nhìn thấy một đoàn quang hoa từ phía xa hướng pháp trận phóng tới. Vừa trông thấy đạo quang hoa này, Lập Thiên không cần hỏi cũng biết là ai, bèn hướng Triệu Tử Phục và Hàn Tuyết Liên căn dặn:
- Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, vừa lúc tay chân đau nhức, vận động một chút cũng tốt. Ba người ở đây chờ ta, ta đi an bài một chút rồi sẽ quay lại ngay.
Dứt lời Lập Thiên liền hướng phía quang hoa bay đi, ý tứ muốn ngăn cản Đường Nhu Tâm tiến nhập trận pháp. Chặn đối phương lại giữa đường, Lập Thiên gằn giọng hỏi:
- Tiểu nha đầu, sao không đi bắt yêu lang của ngươi đi, trở về đây làm gì?
Đường Nhu Tâm mặt mày ủ rủ như đưa đám, không nói cũng biết là chuyến đi săn mười phần thất bại, giọng điệu giận dỗi đáp:
- Đây là nhóm của ta, ta không về đây thì đi đâu?!
- Nhóm của ngươi? Thế lúc ngươi bỏ đi có thèm xin phép nhóm trưởng như ta một tiếng hay không? Ngươi tưởng chỗ ta là cái chợ, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi chắc.
- Còn không phải sao?
- Ngươi...
Lập Thiên tức điên nhìn Đường Nhu Tâm, bất quá không thèm chấp với hạng nữ nhân đao dài não ngắn như nàng ta, đoạn hỏi:
- Làm sao ngươi biết chỗ chúng ta mà tìm tới?
Đường Nhu Tâm nghe hỏi cũng không thèm trả lời, ngón tay chỉ khẽ đảo lên giáp bào trên người một cái, bỗng nhiên trên giáp bào hiện lên từng đạo phù văn vàng choé óng ánh uốn lượn, sinh động như thật. Ngay lập tức, mấy đạo phù văn trên giáp bào của Lập Thiên cũng phát sáng lên, cả hai hô ứng lẫn nhau, vô hình chung tạo thành một sợi dây liên kết vô hình không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
- Con bà nó, là Cảm Ứng Phù...!
- Ừ, đúng vậy. Ngươi cũng có mắt nhìn hàng đấy.
Lập Thiên nhìn đi nhìn lại hai chiếc giáp bào, tròng mắt như muốn nổ tung ra, thực sự không cách nào nhịn nổi lửa giận đang thiêu đốt trong lòng.
- Ngươi, à không phải, cha ngươi thật là quá quắt. Tự tiện dùng vảy giao long của ta chế luyện giáp bào cho con gái thì cũng thôi đi, còn dám bày cả Cảm Ứng Phù lên giáp bào để theo dõi ta, thật không xem ai ra gì. Ta... Ta... Tức chết cha đi mất...
- Tức cái gì mà tức, không phục thì ngươi đi tìm cha ta mà nói lý.
- Ngươi tưởng ta sợ chắc, đợi lúc trở về ta sẽ tới tận Thiết Luyện Cốc tìm lão ta tính sổ, bây giờ trước nói chuyện của ngươi đã. Ngươi trở về cũng được, có điều không thể đến chỗ bọn ta.
Đường Nhu Tâm không phục hỏi vặn lại:
- Tại sao không?!
Lập Thiên nói thẳng:
- Bởi vì mấy người chúng ta đã bày xuống cạm bẫy để săn bắt yêu lang, mọi chuyện đã hoàn thành, không cần ngươi nhúng tay vào. Ngươi mà nhúng tay, thành sự không có, bại sự có thừa.
Bị chê bai thẳng mặt, Đường Nhu Tâm tỏ ra không vui nhưng vẫn cố chấp nói:
- Trước để ta đi xem một chút.
Đối với đề nghị của Đường Nhu Tâm, Lập Thiên cũng không từ chối. Hắn biết nếu bản thân cố tình che giấu sẽ khiến nữ nhân này càng thêm tò mò, về sau càng dễ phát sinh hành vi vượt ngoài dự liệu, khiến cho kế hoạch tổng thể gặp phải bất trắc không mong muốn. Nghĩ vậy nên Lập Thiên bèn dẫn nàng đến chỗ thung lũng nơi bố trí pháp trận, vừa chỉ tay vừa giải thích một cách vô cùng ngắn gọn.
- Đấy, đoạn đồi núi xung quanh đây ta đã bố trí pháp trận vây khốn, còn đám trư yêu phía dưới kia chính là mồi nhử. Đợi đám yêu lang đi vào, mấy người bọn ta liền kích hoạt pháp trận phong thiên bắt nhốt bọn chúng lại. Việc sau đó chắc không cần ta phải nói rõ chứ.
Nghe nói, hai mắt Đường Nhu Tâm sáng bừng lên, kích động đến nỗi tay chân xuýt xoa, đến kẻ ngốc cũng nhìn ra nàng ta đang phấn khích.
- Vậy ta cũng muốn vào trận.
Lập Thiên quả quyết đáp:
- Không được. Chủ trận đã có người rồi, ngươi có việc khác quan trọng hơn phải làm.
- Việc gì?
- Canh chừng xung quanh!
- Hả?! Canh chừng xung quanh, canh chừng để làm gì mới được chứ?!
Lập Thiên miệng đắng lưỡi khô, cảm thấy tiểu nha đầu này đúng là không biết dùng đầu óc, chả trách ngay cả bóng dáng yêu lang cũng không tìm thấy, bèn nói:
- Ngươi ngốc thế? Không canh chừng, nhỡ may có người lạ tiến gần đến pháp trận lúc yêu lang đang có mặt thì sao? Để bọn chúng phát hiện ra khí tức tu sĩ lại chẳng bỏ chạy hết sạch à. Cho nên ta mới nói canh chừng xung quanh là việc làm hết sức quan trọng!
- Ồ, lời ngươi nói cũng đúng. Bất quá ta muốn chém giết yêu lang cơ.
- Hừm...! Mẹ kiếp, tiểu yêu tinh này quá lì lợm, ta phải biết nhẫn nhịn, phải biết nhẫn nhịn.
Lập Thiên tự nhủ thầm, vuốt ngực mấy cái cho đỡ ngộp thở mới nói tiếp:
- Chuyện đó dễ thôi, chỉ cần ngươi làm tốt việc của mình, đợi lúc yêu lang bị nhốt lại ta sẽ gọi ngươi đi vào chém giết. Ngươi giết được bao nhiêu thì của ngươi bấy nhiêu, như thế đã được chưa?
Nói đến đây thì Đường Nhu Tâm mới chịu thôi, bất quá mặt mày Lập Thiên thì đã nhăn nhó như cụ già mấy trăm tuổi. Hắn lầm bầm trong miệng:
- Tiểu yêu tinh, ngươi khôn cũng vừa vừa thôi. Đợi yêu lang bị nhốt lại, tiểu gia dùng một tay cũng đủ bóp chết bọn chúng, còn nhờ ngươi tới giúp ư, đừng có nằm mơ.
Lập Thiên nào có biết, Đường Nhu Tâm vừa quay mặt đi thì trên môi chợt nở một nụ cười nham hiểm, nói thầm:
- Hừ, tiểu tử thối, bổn tiểu thư còn lâu mới bị ngươi dắt mũi. Đầu yêu lang lớn nhất là của ta chắc rồi.