Một đường cật lực truy đuổi, rút cuộc Lập Thiên cũng áp sát được Đường Nhu Tâm. Ước chừng bản thân sắp sửa bắt được đối phương, hắn hùng hổ gào lớn:
- Tiểu yêu tinh họ Đường kia, dù ngươi có chạy tới chân trời góc bể tiểu gia cũng nhất định phải bắt cho bằng được ngươi mới thôi.
Đường Nhu Tâm mải mê phi hành phía trước, nãy giờ vẫn toàn tâm toàn lực chú ý tới từng đường đi nước bước của đám Hỏa Nhãn Yêu Lang để bám theo đột nhiên nghe thấy mấy lời chửi rủa thậm tệ của Lập Thiên thì tỏ ra không vui, không chút e dè quay đầu lại làm mặt quỷ với Lập Thiên, còn dùng giọng điệu chanh chua đáp trả:
- Cái đồ nhà quê, bổn tiểu thư không rảnh đôi co với ngươi. Hức
Dứt lời Đường Nhu Tâm quay phắt thân hình một cái rõ mạnh, tiếp tục công cuộc truy sát yêu lang của mình, mặc kệ Lập Thiên muốn nói gì thì nói. Lập Thiên tức quá thở phì phò, vội vàng lấy ra đan dược bổ khí nuốt liền mấy viên, sau đó đề khí tăng tốc tiến về phía trước. Trong đầu hắn lúc này chỉ nghĩ làm sao để tóm được đầu yêu tinh chuyên phá hoại kế hoạch của người khác này rồi tẩn cho một trận ra trò chứ chẳng còn muốn quản chuyện có bắt được Hỏa Nhãn Yêu Lang hay không nữa.
- Tiểu gia xem ngươi chạy đi đâu!
Nhìn thấy Đường Nhu Tâm đã ở ngay trước mặt, Lập Thiên không chút chần chừ, dứt khoát lựa chọn Viễn Li Thuật để tiếp cận và bắt giữ, không cho đối phương bất kỳ cơ hội giãy dụa nào. Thế là xuy một tiếng, Lập Thiên ngay lập tức biến mất, khi xuất hiện thì đã ở trước mặt Đường Nhu Tâm ba trượng, cánh tay dang rộng hết cỡ, chỉ còn chờ Đường Nhu Tâm phi tới là y chang sẽ tóm cổ nàng ta giữ lại.
Chỉ là trong một thuấn gian sau đó, dị biến bất ngờ nảy sinh. Khi cánh tay của Lập Thiên chỉ cách cổ của Đường Nhu Tâm độ nửa thước thì bỗng nhiên nghe ầm một tiếng, thân thể Đường Nhu Tâm tự dưng bay ngược lại đằng sau rồi ngã thẳng xuống mặt tuyết cách đó không xa. Cũng chính vì sự cố này mới khiến Lập Thiên tóm hụt, xuýt chút thì ngã dúi dụi vào đống tuyết trước mặt, mất một lúc mới lấy lại được thăng bằng.
Đến khi ổn định thân hình nhìn lại thì đã thấy Đường Nhu Tâm nằm im bất động trong đống tuyết, chẳng biết có bị thương tích gì không mà không hề có bất kỳ thanh âm nào phát ra, một chút động tĩnh cũng không có. Chỉ là nghĩ đi nghĩ lại, Lập Thiên vẫn không hiểu nổi tại sao Đường Nhu Tâm lại đoán trước được hành vi của mình để mà đổi hướng nhanh như vậy, chẳng lẽ nàng ta biết đọc suy nghĩ của người khác ư?
Bất quá sau khi suy nghĩ kỹ thì Lập Thiên không cho điều ấy là đúng, bởi vì nếu cú ngã ấy đã nằm trong kế hoạch, thế thì tại sao nàng ta không tiếp tục chạy mà lại nằm im ở đó, chẳng lẽ hết hơi rồi nên chạy không nổi nữa hay sao?! Hay là nàng ta biết thuật độn thổ, giả vờ ngã rồi lặn xuống mấy tầng đất trốn đi? Điều ấy hình như hơi vượt quá khả năng của một tiểu cô nương rồi thì phải.
Đó là còn chưa kể cú ngã vừa rồi của đối phương không giống như chủ động ngã xuống mà giống bị ngoại lực cưỡng bức làm chệch hướng thì đúng hơn. Nếu không nàng ta đã không ngã chỏng vó với cái dáng vẻ xấu xí như vậy rồi. Cứ một đường đâm đầu vào lớp tuyết dày, thậm chí còn phun ra máu nữa. Thế gian nào có ai đi đóng phim mà tự làm tổn thương mình bao giờ đâu cơ chứ.
Bất quá không đợi Lập Thiên kịp định thần để nhìn cho rõ xem chuyện gì vừa xảy ra thì ngay lập tức lại có một tiếng ầm khác vang lên. Lần này Lập Thiên chính thức bị dọa sợ hết hồn, ánh mắt đầy hoang mang nhìn tới nơi phát ra thanh âm chấn động. Phía bên cạnh chỉ cách mấy trượng, Triệu Tử Phục cũng gặp phải tình huống tương tự, thân thể chẳng biết đụng trúng cái gì mà đột ngột bay ngược ra đằng sau, cứ thế rơi thẳng xuống mặt đất, thân thể mất hút trong lớp tuyết dày cộm, nhất thời không đứng dậy nổi.
- Lại là chuyện gì nữa đây?
Lập Thiên tự hỏi mình, ánh mắt thì không một giây một khắc nào rời khỏi vị trí của Triệu Tử Phục ngã xuống. Cho đến khi thấy y bò lên khỏi mặt đất, thân thể không gặp vấn đề gì thì mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là nhìn dáng vẻ chật vật của Triệu Tử Phục, Lập Thiên biết chắc cú ngã vừa rồi đích xác chẳng dễ chịu gì cho cam. Mãi mê chú ý chuyện đâu đâu, một lúc lâu sau thì Lập Thiên mới phát hiện ra Hàn Tuyết Liên đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào. Chỉ là không khác gì hắn, nàng cũng bị tiếng động làm cho run rẩy, nhất thời sững sờ trước cảnh tượng vừa phát sinh, chốc lát không nói nên lời. Không biết vô tình hay hữu ý mà sự xuất hiện của Hàn Tuyết Liên khiến Lập Thiên ý thức được chuyện vừa phát sinh trên người Đường Nhu Tâm và Triệu Tử Phục có chỗ bất thường.
- Không đúng, rõ ràng trên suốt chặng đường vừa qua, Hàn Tuyết Liên và Tử Phục huynh song song phi hành, vì cái gì Tử Phục huynh thì bị đánh ngã còn vị Hàn tiểu thư này thì chẳng hề hấn gì? Đây chắc chắn là có kẻ cố tình làm ra chứ không thể là chuyện ngẫu nhiên được. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, giả như xung quanh đây có cạm bẫy do đám người Trường Sinh Phái bày xuống, lẽ nào cạm bẫy lại chừa ta và vị Hàn tiểu thư này ra hay sao? Điều này là không có khả năng!
Nghĩ đến đây, Lập Thiên đang thất thần bỗng nhiên trợn trừng hai mắt, khí thế đang trầm ổn bỗng biến thành hùng hổ muốn mạng người tới nơi, cao giọng hét vang:
- Là kẻ nào dở trò, mau bước ra cho ta.
Chỉ nghe vèo một tiếng, không để cho ai kịp ngăn cản, Lập Thiên đùng đùng thi triển độn không thuật, ngay lập tức hướng phía tuyết sơn lao đi. Hắn cho rằng, kẻ thủ ác vừa xuất thủ xong, khẳng định chạy trốn chưa quá xa, nếu hắn toàn lực truy đuổi, rất có thể sẽ đuổi kịp và bắt kẻ đã giở trò ám toán các thành viên trong nhóm mình. Lập Thiên liên tục thi triển Viễn Li Thuật, muốn truy tìm địa phương kẻ vừa đánh ra hai kích kia hòng bắt cho bằng được. Chớp mắt sau, hắn đã đứng trên một đỉnh núi khác cách đó mấy dặm, ánh mắt liên tục đảo quanh dò xét, nhãn pháp mở to hết cỡ, muốn tìm cho ra tung tích của kẻ địch đang ẩn núp đâu đây.
Chỉ đáng tiếc, dù đã dốc toàn lực tra xét nhưng kết quả vẫn không phát hiện ra bất kỳ dấu vết khả nghi nào, trên lớp tuyết ngoài dấu chân của tuyết lang thì không hề có sự hiện diện của người lạ mặt. Dù thế Lập Thiên vẫn không dễ dàng bỏ cuộc, sau khi tra xét phía trước không thành, hắn lại thi triển độn không thuật chạy đến những phương hướng khác dò xét, mãi cho đến khi không phát hiện ra điều gì bất đắc dĩ đành phải quay trở lại chỗ cũ.
Khi hắn trở về thì thấy Triệu Tử Phục đang ngồi khoanh chân điều tức, sắc mặt có vẻ đã tốt hơn trước khá nhiều. Trong khi đó, Đường Nhu Tâm thì đang ôm lấy Hàn Tuyết Liên khóc tu tu, hoàn toàn không còn phong phạm của một vị tiểu thư khuê các kiêu sa hạnh hoẹ gì đó nữa. Vốn dĩ Lập Thiên định bụng sẽ dạy cho Đường Nhu Tâm một bài học, thế nhưng khi trông thấy cảnh này thì hắn cũng không biết nên nói cái gì, lửa giận đang sục sôi trong lòng bỗng nhiên dịu lại mấy phần, buồn bực hướng Triệu Tử Phục hỏi:
- Tử Phục huynh, huynh không sao chứ?
Triệu Tử Phục nghe hỏi thì không tỏ ra cái gì, từ từ thu công, chậm rãi đứng dậy, bình đạm nói:
- Ta không sao!
Trước sự bình tĩnh hết sức lạ thường của Triệu Tử Phục, Lập Thiên cũng lấy làm ngạc nhiên. Vừa mới bị kẻ địch đánh cho một đòn không nhẹ, thế nào lại vẫn bình chân như vại, một chút nộ khí cũng không phát sinh. Hắn bèn hỏi:
- Rút cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tự dưng hai người lại ngã xuống? Vừa rồi đệ tưởng có kẻ địch giăng sẵn cạm bẫy ám toán, thế nhưng tìm mãi cũng chẳng thấy ai.
Triệu Tử Phục nghe Lập Thiên nói như đúng rồi thì chỉ lắc đầu cười khổ, biết hắn đã hiểu sai vấn đề thì không vội vàng giải thích mà chỉ nói ngắn gọn một câu:
- Đệ tự mình nhìn xem!
Dứt lời, Triệu Tử Phục cẩn thận bước tới vài bước, sau đó bàn tay chậm chạp đưa lên. Chỉ một lát sau, nơi ngón tay của Triệu Tử Phục chạm tới, khoảng không gian vô hình bỗng nhiên hình thành một bức vách ngăn trong suốt ngăn cản hướng di chuyển của nó. Thoáng chốc, Triệu Tử Phục ngưng tụ một điểm linh lực trên đầu ngón tay rồi điểm nhẹ vào bức vách. Tức khắc trên vách không gian lóe lên vài đạo tinh quang, sau đó tinh quang từ nơi điểm chạm không ngừng dao động rồi lan tỏa ra xung quanh, cuối cùng lại từ xung quanh quay ngược trở lại vị trí ban đầu mới tiêu tán. Mà khi Triệu Tử Phục rút tay về thì vách không gian trong suốt ấy cũng đồng thời biến mất như chưa từng tồn tại.
Nhìn thấy cảnh này, dù không cần ai giải thích thì Lập Thiên cũng hiểu ngay ra chuyện gì đã xảy ra. Không sai, vừa nãy cả bốn người họ vì quá tập trung vào việc phi hành mà quên mất phạm vi bọn họ đang đứng đã rất gần Thần Tuyết Sơn. Ai cũng biết xung quanh Thần Tuyết Sơn tồn tại một loại pháp trận cấm chế cực kỳ mạnh mẽ, không thể xâm phạm. Điều này không chỉ bên trong cổ tịch đã ghi chép tỉ mỉ rõ ràng mà trước khi đi các trưởng lão trong tông cũng đã nhắc nhở rất nhiều về vấn đề này, thế nào mà hắn lại quên béng đi vào thời điểm mấu chốt nhất. Hậu quả là gì, tự ý xâm phạm thần trận hộ sơn, bị pháp trận phản phệ tống xuất ra ngoài. Cũng may mấy người bọn họ không dùng lực lượng đánh vào mà chỉ là thân thể va vào, bằng không cái giá phải trả chỉ e không nhẹ nhàng đến như vậy.
Càng nghĩ, sắc mặt Lập Thiên càng tối sầm lại, khó coi đến cực điểm. Bất giác hắn đưa mắt nhìn sang chỗ Đường Nhu Tâm, thầm nghĩ nếu không phải vì tiểu nha đầu này hại thì làm sao hắn lại có thể mắc phải loại sai lầm cơ bản đó được chứ. Có điều mới nghĩ tới đây, trong đầu Lập Thiên bất chợt xuất hiện một vấn đề khác còn nghiêm trọng và phức tạp hơn rất nhiều. Hắn nhìn ngó khắp người mình một lượt, sau đó không ngừng sờ nắn khắp nơi xem có bị sao không. Xác định thân thể không sao thì liền nhìn sang Hàn Tuyết Liên, thấy nàng đang chỉnh trang diện mạo cho Đường Nhu Tâm, cử động thoải mái, trạng thái vô cùng tốt thì ngơ ngác hướng Triệu Tử Phục hỏi:
- Khoan đã. Bốn người chúng ta đều va vào cấm chế, thế thì vì cái gì chỉ Đường Nhu Tâm và huynh bị ngăn lại, còn ta và Hàn tiểu thư thì không? Đây là có chuyện gì?
Lập Thiên đưa ra câu hỏi, câu hỏi này đích thị điểm trúng vấn đề mấu chốt mà ba người Triệu Tử Phục, Hàn Tuyết Liên và Đường Nhu Tâm cũng đang thắc mắc. Chỉ là câu hỏi này của hắn quá khó, hiển nhiên không ai có thể trả lời hắn được, ngay cả Triệu Tử Phục kiến thức sâu rộng cũng không ngoại lệ.
Thực ra đây cũng là lần đầu tiên Triệu Tử Phục đặt chân tới Thần Tuyết Sơn, mọi hiểu biết của y không phải đọc được trong sách thì cũng là nghe người khác nói, chưa từng tận mục sở thị hay nghiệm chứng qua bao giờ. Chính vì thế cho nên trước loại tình huống đầy kỳ lạ phát sinh, nhất thời y cũng không nghĩ ra lời giải thích nào phù hợp.
Dù sao từ cổ chí kim, chưa từng có ai nói qua chuyện hậu nhân Bàn Cổ tộc có thể xâm nhập pháp trận do hậu nhân Thần Tộc Thiên Nguyên bày bố bao giờ. Nếu có thì có chăng là một số tu sĩ Vô Đạo Môn có thể mượn đường đi qua, tuy nhiên cũng cần tu luyện qua pháp môn bí truyền, không thì cũng cần tới các loại pháp bảo đặc chủng, không phải ai cũng có năng lực tùy tiện ra vào nơi đây.
- Chẳng lẽ nói trên người ta và Hàn tiểu thư đang ẩn giấu một bí mật nào đó?
Sau khi cân nhắc cẩn thận nhiều khía cạnh, Lập Thiên nhỏ giọng đưa ra nghi vấn, muốn xem xem Triệu Tử Phục có suy nghĩ gì về quan điểm này. Nhưng vượt ngoài dự tính của Lập Thiên, Triệu Tử Phục vừa nghe thì lập tức gật đầu tán thành, ý nói hiển nhiên trên thân hai người có bí mật, còn bí mật đó là gì thì có trời mới biết, các ngươi đừng có hỏi ta đấy nhé.
- Chắc chắn là như vậy, nếu không đệ và Hàn tiểu thư căn bản không thể vượt qua được tầng cấm chế này một cách an toàn như thế được. Bất quá mấy người chúng ta nên tạm thời gác lại vấn đề này đã, tốt nhất là lập tức rời khỏi đây, tránh cho gặp phải rắc rối nào khác. Đợi khi làm rõ nguồn cơn sự tình rồi quay lại cũng chưa muộn.
Nói xong, Triệu Tử Phục đưa mắt nhìn sang Lập Thiên chờ đợi hiệu lệnh của hắn. Những tưởng Lập Thiên sẽ đồng thuận với chủ ý này của mình, ai dè Lập Thiên vừa nghe thấy thì đã cao giọng phản bác:
- Không được, đệ không thể về. Toàn bộ vốn liếng của đệ đều đã dốc hết vào chuyến đi này, sao có thể cứ tay trắng mà trở về được chứ. Không thể về, nhất định không thể quay về.
Nói xong, Lập Thiên quay sang phía Hàn Tuyết Liên, bực dọc hỏi:
- Hàn tiểu nha đầu, ngươi có dám cùng ta đi vào Thần Tuyết Sơn truy bắt yêu lang hay không?
Vừa hay lúc này Hàn Tuyết Liên đã trị thương xong cho Đường Nhu Tâm, nghe Lập Thiên hỏi nàng cũng không quay đầu lại mà đáp thẳng:
- Ngươi dám, vì cái gì bổn tiểu thư không dám!
Nghe thấy lời này, Lập Thiên mừng như điên, thế nhưng ngoài mặt vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, nói:
- Tốt lắm. Vậy hai người chúng ta đi vào tuyết sơn bắt giết đám tuyết lang kia, thu hồi cả gốc lẫn lãi. Ta không tin chúng ta tìm tới tận cửa mà đám tuyết lang kia không chịu ra mặt.
- Được thôi, đi thì đi.
Cuộc thương thảo giữa Lập Thiên và Hàn Tuyết Liên kết thúc một cách chóng vánh đến mức khó tin. Lập Thiên khẳng khái hướng Triệu Tử Phục nói:
- Tử Phục huynh, phiền huynh đưa Đường tiểu thư trở về chỗ a Đào chờ đợi. Đệ và Hàn tiểu thư đi một lúc rồi sẽ quay lại ngay.
Triệu Tử Phục lo lắng lên tiếng:
- Nhưng mà bên trong Thần Tuyết Sơn rất nguy hiểm, chỉ có hai người chẳng may xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?!
Lập Thiên sảng khoái trấn an:
- Khà khà, chuyện đó huynh không cần lo đâu, trên người ta còn rất nhiều đồ chơi, không chết được.
Mặc dù rất lo lắng cho an nguy của Lập Thiên và Hàn Tuyết Liên song Triệu Tử Phục cũng không thể làm gì trước quyết định đầy cứng rắn của hai người, sau cùng chỉ biết chúc hai người thượng lộ bình an, sau đó cùng Đường Nhu Tâm trở về. Đường Nhu Tâm thì chẳng hiểu vì sao từ lúc đâm đầu vào cấm chế thì chẳng nói năng gì, cứ như bị câm vậy. Cho đến lúc được Triệu Tử Phục dẫn về thì cũng một mực không nói cái gì, mặc dù trong đáy mắt nàng có thể nhìn ra sự tiếc nuối và cố chấp không hề nhẹ, thế nhưng hành vi thì vẫn ngoan ngoãn, không có chút bất thường nào. Cứ thế, Lập Thiên và Hàn Tuyết Liên sóng vai sánh bước tiến sâu vào Thần Tuyết Sơn trước ánh mắt cảm thán của Triệu Tử Phục và Đường Nhu Tâm.
Thoạt nhìn khí thế trên thân cả hai vẫn sung túc tràn trề nhưng thực ra thể lực đã suy giảm đi đáng kể. Mấy ngày qua cả nhóm mai phục yêu lang phải ngồi yên một chỗ, ăn uống kiêng khem, đại tiểu tiện cũng phải nín nhịn, vốn đã chẳng dễ dàng gì. Hơn nữa không khí ở tuyết sơn rất lạnh, muốn chống chọi thời tiết băng giá nơi đây cũng cần tiêu tốn đại lượng linh khí tới hỗ trợ mới được. Chính vì thế tu vi khí lực của Lập Thiên cũng đang giảm xuống từng giây từng phút, cần phải tính toán hết sức chi li mỗi khi vận dụng công pháp.
Về phần Hàn Tuyết Liên thì khác, chẳng hiểu vì sao khi đến địa phương này nàng có cảm giác thân thể mình xảy ra biến hóa, có cái gì đó không đúng lắm. Cái lạnh ở nơi này không những không khiến nàng khó chịu, ngược lại còn làm khí lực trong cơ thể nàng ngày một cường đại, có cảm giác xài mãi không hết, rất là bá đạo. Tối hôm trước Hàn Tuyết Liên vận chuyển Ngưng Khí Tụ Linh thuật, cảm giác khả năng hấp thụ thiên địa chi khí tăng gấp đôi gấp ba bình thường, trong lòng ngạc nhiên vạn phần, tuy nhiên không biết nguyên nhân do đâu, chỉ cho rằng nơi này là thần địa, linh khí sung túc nên năng lực ngưng tụ linh khí tăng lên mà thôi.
- Tiểu nha đầu, ngươi nghĩ bên trong Thần Tuyết Sơn này có thể có nguy hiểm gì hay không?
- Theo ta thì chắc là không đâu. Cấm địa của thần tộc không bao giờ cho phép sự hiện diện của bè lũ ma tộc ở trong đó. Huống hồ ngươi cũng thấy rồi, đại trận hộ sơn uy lực mạnh mẽ như vậy, có phải ai muốn vào thì vào, muốn ra thì ra được. Nếu có thì hoạ chăng là nguy hiểm từ đám yêu lang đông đảo ở đây mà thôi, nhưng bổn tiểu thư không sợ bọn chúng.
- Cũng phải. Nhưng tại sao ngươi lại đồng ý đi theo ta vào đây? Đừng có nói là vì mấy viên yêu đan kia đấy nhé?
- Ngươi đoán thử xem?
Lập Thiên nghĩ nghĩ, sau đó đáp:
- Là muốn tìm hiểu xem bí mật đang nằm trên người ngươi là gì có đúng không?
- Xem như ngươi thông minh.
- Đó là đương nhiên.
Lập Thiên cười vui vẻ, dẫm mạnh chân đạp cho mặt tuyết in một cái dấu chân thật to, sau đó ngước mắt nhìn lên phần đỉnh của Thần Tuyết Sơn cao chót vót trước mắt, khuôn mặt bày tỏ một loại biểu cảm đáng tiếc, nhỏ giọng kể:
- Điển tịch có ghi chép lại, nói Thần Tuyết Sơn xưa kia là một mảnh nhân gian tuyệt mỹ chi địa, khí hậu quanh năm ôn hòa, cây cối xanh tươi một màu, được miêu tả là chốn bồng lai tiên cảnh ngàn năm khó gặp. Ngay cả thần tiên cũng vì vậy mà chọn nơi này để tu hành, nam nữ gặp nhau tức cảnh sinh tình, kết thành hôn phối, sinh ra hậu duệ. Về sau ma tộc bố trí mai phục, đánh một trận trời nghiêng đất ngả, thiên hôn địa ám. Kết quả máu nhuộm thành sông, thây chất thành núi, vạn vật tận diệt, oán niệm chồng chất.
- Kể từ đó vùng đất này trở thành vùng đất chết, bị thần tộc liệt vào phong cấm chi địa, bày ra đại trận trấn áp ma tâm, nghiêm cấm ngoại nhân đi vào. Cũng chính vì thế, bắc phương khí hậu khô nóng quanh năm lại xuất hiện thêm một loại khí tiết mới, giá rét. Điển tịch còn nói đây là nơi Huyền Âm Thần Nữ toạ hoá, ngay cả kiện thần khí cận thân cũng bỏ lại ở nơi này, mấy vạn năm trôi qua mà vẫn chưa tìm ra chủ nhân mới. Nghe nói thần tộc để nó ở đây chính là để tìm ra thế thân chuyển kiếp của nàng, bù đắp phần mất mát trong quá khứ.
Lập Thiên và Hàn Tuyết Liên vừa đi vừa nói chuyện, tâm tình thoải mái, không những xua tan đi cái giá rét bên ngoài mà sự mệt mỏi sâu trong thân thể cũng dịu bớt phần nào. Bên cạnh đó, việc chuyện trò khiến cho hiểu biết giữa cả hai tăng lên không ít, thiện cảm về đối phương bỗng chốc tăng lên rất nhiều. Lập Thiên thì thấy vị Hàn tiểu thư này không còn đáng ghét như xưa, mà Hàn Tuyết Liên thì thấy tên nhà quê trong mắt nàng cũng không hề vô dụng như trước đây nàng vẫn nghĩ mà quả thực có mấy phần bổn sự.