Tích cực tra xét một thôi một hồi, bỗng dưng bên tai Lập Thiên vang lên thanh âm tanh tách rôm rốp của đất đá nổ vỡ, nhất thời giật bắn mình thảng thốt, bàn tay đang chạm trên mặt đá cũng vội vàng rụt lại. Chẳng hiểu tại sao đang yên đang lành mà bức thạch đồ đột ngột nứt toác ra, mặt đá trơn nhẵn láng mịn là thế bất chợt xuất hiện trăm ngàn khe nứt, từng khối đá to to nhỏ nhỏ lần lượt thi nhau rơi ào ào xuống đất.
Trước cảnh tượng kinh dị không rõ nguyên nhân vừa phát sinh, Lập Thiên ngây người trong chốc lát, tự hỏi không biết bản thân liệu có làm sai điều gì hay không. Rõ ràng khi tiến hành nghiên cứu bức hoạ đồ thì hắn không hề dùng đến tu vi khí lực, làm sao có khả năng khiến bọn chúng vỡ ra cho được, chẳng nhẽ là vì hắn chạm trúng cơ quan ngầm nào đó nên thạch đồ mới tự động vỡ ra hay sao?! Định thần lại, Lập Thiên không vội đưa ra kết luận mà chăm chú quan sát vào bức hoạ đồ xem có hiện tượng khác lạ nào nữa xảy ra hay không rồi mới tính.
Quả nhiên, đúng như suy đoán của hắn, sau khi bức thạch đồ đổ vỡ toàn bộ, đạo linh thức bị phong ấn bên trong vậy mà hoá thành một tia lưu quang hướng không trung bay đi. Trùng hợp ở chỗ, không chỉ bức họa đồ trước mặt hắn xuất hiện sự tình ấy mà ba bức họa đồ còn lại cũng phát sinh tình huống tương tự, bốn đạo linh thức ẩn giấu bên trong bốn bức họa đồ không bàn mà hợp, đồng loạt thoát khỏi phong ấn rồi tự động dung nhập vào nhau, sau đó bay thẳng lên phía trên.
Lập Thiên giác quan nhạy bén, thấy mấy đạo lưu quang muốn cao chạy xa bay thì ánh mắt cũng gắt gao theo sát tới, dự định nhìn thử xem bọn chúng muốn đi đâu. Vừa hay, khi khuôn mặt Lập Thiên mới ngẩng lên một chút thì hắn chợt phát hiện ra bốn đạo quang mang vừa sáng lên đã tiêu biến đi đâu mất, mà nơi chúng biến mất lại chính là mi tâm của Hàn Tuyết Liên. Không nghi ngờ gì nữa, bốn đạo linh thức bị phong ấn kia không biết vì lý do gì mà chui vào thức hải của nàng ta rồi định cư luôn ở đó.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, không đợi Lập Thiên kịp định hình rõ ràng vấn đề thì ánh mắt của hắn đã bị cỗ ánh sáng chói chang từ trên tay Hàn Tuyết Liên làm cho ngơ ngẩn. Cỗ ánh sáng phát ra từ trong tay nàng ta rất giống với cỗ ánh sáng phát ra từ kiện bảo vật ở bên trong phong ấn. Nghĩ tới đây, Lập Thiên bất tri bất giác đưa mắt nhìn về vị trí phía trên tế đàn, chợt thấy bảo vật đã không cánh mà bay, tầng cấm chế bên ngoài không biết đã bị dỡ bỏ từ lúc nào thì miệng mồm cứng như ngậm đá, ú ớ nói không ra hơi.
- Tiểu nha đầu! Ngươi...! Ngươi...!
Gắng gượng thốt ra được mấy chữ, Lập Thiên như bị đá rơi trúng đầu, đầu óc trì trệ, nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi làm cách nào mà Hàn Tuyết Liên lại lấy được kiện bảo bối từ trong mấy tầng cấm chế cường đại bảo hộ ra bên ngoài. Bất quá trái ngược với dáng vẻ thất hồn lạc vía của Lập Thiên, Hàn Tuyết Liên lại chấn định một cách lạ thường, giống như biết rõ việc thu bảo vật về tay là điều hiển nhiên vậy. Nàng nâng niu bông hoa hình hồ điệp trong tay, ánh mắt chăm chú nhìn vào nhất cử nhất động của nó, linh khí toàn thân như cộng hưởng với băng hoa, cũng đồng thời phát ra quang mang óng ánh.
Dưới bầu không gian tĩnh mịch, Hàn Tuyết Liên lâm vào cảm ngộ, gần như mất đi toàn bộ nhận thức với sự vật và sự việc đang diễn ra xung quanh, ngay cả nàng cũng không biết chuyện gì đang xảy ra đối với chính mình. Từ lúc tiến vào hõm dốc, nàng đã có cảm giác gần gũi thân thuộc không chỉ đối với hoàn cảnh xung quanh mà ngay cả phiến băng hoa đang nằm trong tầng tầng cấm chế cũng thế. Nhìn ngắm nó càng lâu, nàng càng có cảm giác như nó là vật vốn thuộc về mình. Sau bao năm thất lạc, hiện tại song phương gặp gỡ, không chỉ chính mình mà bản thân nó cũng hân hoan vì gặp lại chủ cũ, càng nhiệt tình kêu gọi mình thu nó vào tay.
Trước khi nàng và Lập Thiên ngất đi không rõ nguyên do, cái cảm giác ham muốn ấy không quá rõ ràng. Còn bây giờ đây, sau khi nàng hôn mê tỉnh lại, sự mời gọi của Điệp Băng Hoa cũng như dục vọng chiếm hữu trong lòng nàng giống như thủy triều ngày trăng tròn, cứ lớn mạnh qua mỗi thời mỗi khắc, dần dà len lỏi vào tâm trí của nàng khiến trong đầu nàng không thể nghĩ đến bất kỳ thứ gì khác ngoài việc chiếm đoạt nó làm của riêng.
Không lâu lắm, Hàn Tuyết Liên như bị thôi miên, bàn tay năm ngón thuôn dài chậm chạp dơ lên rồi chạm vào tầng cấm chế trong suốt bao phủ bên ngoài. Xoẹt một tiếng, ngón tay giữa của Hàn Tuyết Liên vô thanh vô tức chạm vào cấm chế, ngay lập tức bị lực lượng ẩn tàng bên trong cấm chế vạch ra một đạo vết thương. Tinh huyết theo vết thương chảy ra, vậy mà hoà tan vào cấm chế, thoáng chốc vô hiệu hoá toàn bộ lực lượng cấm chế xung quanh điểm tiếp xúc, dễ dàng để cả bàn tay nàng chui lọt vào bên trong.
Cuối cùng, cánh tay Hàn Tuyết Liên cũng chạm được vào Điệp Băng Hoa, lòng bàn tay theo bản năng chụm lại, hứng lấy phiến băng hoa đang chầm chậm rơi xuống. Ngay tức khắc, cấm chế bao phủ Điệp Băng Hoa bị phá giải, trận pháp tụ linh khắc ấn bên dưới băng hoa đột ngột mất đi công năng, linh quang ảm đạm. Răng rắc, bốn bức hoạ đồ khắc hoạ xung quanh thạch án đồng thời vỡ ra. Tiếp theo đó, bốn đạo linh thức bị phong ấn trong bốn phiến thạch đồ bị giải khai bay ra rồi đi vào mi tâm của Hàn Tuyết Liên, trở thành những phân mảnh ký ức trong đầu nàng.
Hết thảy mọi chuyện kể ra thì chậm nhưng diễn ra vô cùng nhanh chóng, từ lúc Hàn Tuyết Liên thu được Điệp Băng Hoa đến tay cho đến khi Lập Thiên nhận thức được mọi chuyện thì chỉ mất chưa đến mười tức hơi thở. Đáng tiếc, mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Trong lúc Lập Thiên còn đang bàng hoàng vì những sự kiện kinh khủng liên tục phát sinh thì đã nghe ầm ầm mấy tiếng, nền đá dưới chân bất chợt phát sinh chấn động dị thường. Chỉ trong nháy mắt, nền đá tự động sụp đổ, mà hắn và Hàn Tuyết Liên đang đứng ở bên trên cũng mất đà rơi thẳng xuống dưới.
Ngay khi cả hai vừa rơi xuống hố thì phía trên đầu của hai người, pháp trận bao phủ Thần Tuyết Sơn đột ngột biến đổi từ quy tụ linh khí vào Điệp Băng Hoa chuyển sang quy tụ linh khí vào sơn trụ. Từ phần sơn trụ chống đỡ nằm bên dưới thạch đài, phù văn trên thân bắt đầu sáng lên, đạo đạo linh khí nhỏ bé sắc bén như dao đan chéo vào nhau, giăng kín lối đi dày đặc như mạng nhện, ngăn chặn bất kỳ ai có ý đồ thông qua chiếc hố này để tiến vào bên trong hay chạy thoát ra ngoài.
- Tiểu nha đầu ơi tiểu nha đầu, ngươi muốn chết thì đi chết một mình đi, hết lần này đến lần khác kéo theo ta làm cái gì? Cứ phải hại chết tiểu gia thì ngươi mới hài lòng đúng không? Trời ơi là trời!
Đến lúc này đây, Lập Thiên mà còn không hiểu chuyện gì thì mới là lạ đấy. Ngay từ thời điểm nhìn thấy phiến băng hoa trong tay Hàn Tuyết Liên thì hắn đã biết ngay mọi chuyện đều từ nàng ta mà ra rồi. Mặc dù biết rõ kiện pháp bảo ấy là loại vật phẩm có giá trị liên thành, mà việc đối phương lấy được nó từ sau nhiều tầng bảo hộ kiên cố cũng là kỳ tích đáng khen, bất quá Lập Thiên vẫn không tài nào vui nổi. Dù sao lấy được bảo vật cũng cần phải có mệnh để hưởng dụng nó nha, chứ lấy được bảo vật rồi mà chết bất đắc kỳ tử thì lấy được để làm cái gì.
Là người khôn ngoan, dĩ nhiên trước sự tình mất nhiều hơn được này, Lập Thiên lập tức lựa chọn phương án bảo mệnh là trên hết, dù thế nào cũng không thể chết một cách lãng xẹt ở đây như vậy được. Nghĩ thế, Lập Thiên tức tốc thi triển Phi Kiếm Thuật hòng ngăn cản thế rơi xuống, dự định đạp kiếm chạy ra khỏi cái hố vừa sâu vừa tối này. Nhưng có thông minh đến đâu Lập Thiên cũng không thể ngờ tới, không gian nơi đây đã bị pháp trận định trụ, linh khí vừa phát xuất liền sẽ bị triệt tiêu đi mất khiến cho mọi loại pháp thuật đều không thi triển ra được. Điều đó đồng nghĩa với việc, bất kỳ ai rơi xuống hố thì chỉ có thể tuân theo quy tắc mà người tạo ra chiếc hố đặt ra, việc giãy dụa là hành động hoàn toàn vô ích.
- Tiểu nha đầu, lần này ngươi hại chết ta rồi!
Lập Thiên ấm ức hét lên một tràng, thực sự muốn đá cho Hàn Tuyết Liên một phát vào mông cho hả lòng hả dạ. Từ lúc diễn ra lịch luyện đến nay, hắn toàn bị nữ nhân hại không, trước đó là tiểu yêu tinh họ Đường, giờ lại là tiểu hồ ly họ Hàn, bảo hắn làm sao không tức giận cho được. Huống hồ giờ đây cũng không phải gặp chuyện nữa mà là sắp đi chầu Diêm Vương rồi, hắn còn sợ cái gì mà không nói toạc ra cơ chứ! Lập Thiên cố hết sức giãy dụa phản kháng, chung quy đều vì không cam tâm bỏ mạng ở nơi này. Chỉ là vô lực chính là vô lực, có nói gì cũng vô dụng.
- Thôi vậy, một kiếp này coi như bỏ. Nếu có kiếp sau, ta thề không bao giờ dính dự tới nữ nhân nữa!
Lập Thiên cảm khái một câu, sau đó nhắm mắt xuôi tay mặc cho số trời định đoạt. Lạ thay, trái ngược hoàn toàn với trạng thái hoảng loạn của Lập Thiên, Hàn Tuyết Liên gặp nguy không loạn, dường như đã biết trước hai người không thể rơi chết ở đây được. Từ đầu chí cuối, nàng chỉ tập trung vào phiến băng hoa trong tay, chỉ nghĩ làm sao để nó đừng bị rơi vỡ. Sau hồi lâu mê man, lúc này nàng đã tỉnh táo trở lại, cũng biết được chuyện gì đang diễn ra xung quanh, tuy nhiên tâm trạng vẫn không hề phát sinh bất kỳ biến hóa gì.
Nâng niu Điệp Băng Hoa trong tay, Hàn Tuyết Liên cùng nó một đường rơi thẳng xuống thông đạo sâu hàng ngàn trượng trong lòng đất. Đến khi cách mặt đất chỉ còn mấy chục trượng thì bỗng nhiên có một cỗ lực lượng vô hình nâng đỡ hai người, nhanh chóng khiến tốc độ rơi giảm xuống, đến khi thân thể cả hai chạm tới mặt đất thì tốc độ gần như bằng không, lực va chạm nhỏ bé không đáng kể. Ổn định thân hình xong, Hàn Tuyết Liên bèn dùng ánh mắt ngán ngẩm nhìn sang chỗ Lập Thiên, thấy hắn bày ra bộ dáng nhận mệnh thì khó chịu ra mặt, không nhịn nổi mà tung một cước vào mông hắn, miệng hét vang:
- Đồ nhà quê chết tiệt, mau mở mắt chó của ngươi ra mà nhìn xem ngươi đã chết hay chưa?!
Lập Thiên nhắm mắt chờ đợi cái chết đến với mình qua hồi lâu mà chưa thấy gì thì trong lòng không ngừng oán trời trách đất, ngay mỗi việc giết người thôi mà làm cũng không xong, còn muốn tra tấn tinh thần người ta nữa. Tuy hắn nhắm mắt nhưng rõ là thở cũng không dám thở, tai thì đang căng ra nghe ngóng động tĩnh xung quanh. Chỉ là chờ mãi, chờ mãi, chờ lâu lắm mà chẳng nghe thấy âm thanh va chạm vang lên, cũng không cảm thấy thân thể phát sinh đau đớn gì. Đến khi bị Hàn Tuyết Liên gọi tỉnh thì đã thấy dưới chân là mặt đất, thân thể cũng nguyên vẹn không chút trầy xước, mất nửa buổi vẫn không thể tin vào mắt mình.
- Không chết, vậy mà không chết thật kìa. Tạ ơn trời phật! Tạ ơn trời phật!
Lập Thiên lẩm bẩm trong miệng, không quên chắp tay khấn vái bốn phương tám hướng thổ địa thần minh, sau đó thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ hướng Hàn Tuyết Liên hỏi:
- Tiểu nha đầu, chúng ta rơi từ trên cao như vậy xuống tại sao lại không chết được nhỉ? Hơn nữa địa phương này là nơi quỷ quái nào mà vừa tối vừa lạnh, không khỏi quá kinh dị đi.
Để chữa thẹn, Lập Thiên giả ngây giả ngô đưa ra một loạt câu hỏi không có chủ đích. Chẳng qua trước một đống câu hỏi trên trời dưới đất của hắn, Hàn Tuyết Liên chỉ tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, không những không trả lời mà còn ưỡn ngực chống nạnh, dáng vẻ rất chi gợi đòn. Nhìn bộ dáng đanh đá kia, Lập Thiên biết chắc Hàn Tuyết Liên không chịu cho mình mặt mũi, tự nhủ thầm:
- Tiểu nha đầu này nhiều khả năng đã biết được thứ gì đó mà không chịu nói, còn ta thì lại không thể đè nàng ta ra ép hỏi cho được. Thôi vậy, chính mình vẫn nên chủ động tìm hiểu thì hơn.
Dưới ánh sáng linh hỏa chiếu rọi, Lập Thiên cẩn thận quan sát xung quanh, phát hiện ra nơi bản thân đang đứng là trung tâm của một cái thông đạo bằng đá được xây dựng hết sức cầu kỳ. Bất quá do thông đạo này nằm sâu trong Thần Tuyết Sơn, bị khí hậu hàn lãnh bao phủ nên phần đất đá dưới chân sớm đã hình thành một khối hàn băng rắn chắc, vô cùng trơn trượt. Không chỉ thế, ngay cả vách đá hai bên cũng kết dính thành từng phiến băng dày cộm, phía trần hang còn có nhiều tia nước bị đóng băng khi chưa kịp nhỏ xuống nhìn như quả núi lộn ngược, rất là dọa người.
Sau khi tiến hành tra xét kỹ càng, Lập Thiên càng kinh ngạc bội phần khi phát hiện ra đây cũng không phải là loại thông đạo đơn thuần mà chính là một cái mê cung không lối thoát, na ná như lăng mộ của một vị vua chúa nào đó thời cổ xưa, bề thế trang nghiêm nhưng không kém phần huyễn hoặc ma mị. Loại mê cung này được xây dựng nên ngoài mục đích chôn cất người chết ra thì còn có tác dụng bảo vệ thi cốt và các loại bảo vật quý hiếm được bồi táng theo không bị bàn tay của những đạo mộ tặc hay kẻ thù bới móc lên.
Ngoài ra, phương thức xây dựng của địa cung cũng kỳ lạ không kém, dường như trong lịch sử chưa từng có ai xây dựng địa cung theo lối kiến trúc này. Có thể mường tượng bố cục tổng thể của địa cung chính là bộ rễ của một cái cây cổ thụ cao chọc trời. Chiếc hố mà hắn và Hàn Tuyết Liên rơi xuống chính là thân cây, hõm dốc và phong ấn bao phủ phía trên chính là tán cây, còn địa đạo bên dưới chính là rễ cây. Rễ cây được nhắc đến ở đây là tổ hợp bao gồm rất nhiều hang động được đào liên thông với nhau giống như các nhánh rễ con mọc ra, từ một phân làm hai, hai phân làm bốn, bốn phân làm tám, cứ càng ra xa thì càng dày đặc và đông đúc.
Đặc biệt ở chỗ, bộ rễ lớn này không chỉ mọc về một vài phương hướng cố định như các loại cây cổ thụ thông thường mà mọc chằng chịt cả bốn phương tám hướng, từ dáng vẻ, kích thước hay màu sắc, chính là cố tình tạo ra hàng ngàn lối đi y hệt nhau khiến cho người tiến nhập vào thông đạo có cảm giác như lạc vào mê cung, một khi đã vào rồi thì không thể thoát ra được. Càng kinh khủng hơn là, bộ rễ này cũng không chỉ có một tầng mà gồm có rất nhiều tầng, các tầng đều có chung một lối kiến trúc khiến cho địa hình bên trong địa cung trở nên cực kỳ rối rắm phức tạp, không dễ thăm dò.
- Mẹ ơi, nhiều mê lộ thế này, ta biết tìm bảo vật ở đâu bây giờ. Nhìn qua là biết nếu cứ lần mò đi tìm thì có khi đi từ trẻ tới già cũng đi không hết nữa là. Khẳng định còn chưa đi hết thì cũng chết đói chết khát mất rồi chứ chưa nói đến liệu có bị thứ cạm bẫy nào đó giết chết hay không!