Tình Huống Thay Đổi

Chương 9: Đi dạo trước cổng cục công an chắc không phạm pháp đâu



1.

Hứa Luyện kiên nhẫn gõ cửa khoảng nửa phút một lần, và sau bảy phút như vậy, “cạch” một tiếng nhẹ vang lên, cửa mở ra.

Hứa Luyện nhìn Diệp Tiến với khuôn mặt giống hệt Diệp Hách trước mắt mình, suy nghĩ mông lung trong giây lát rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Anh ta nhẹ nhàng đá đá những thứ đã nhờ trợ lý mua giúp vào giờ nghỉ trưa, bình thản nói: “Trước đây tôi nói không nói cho người khác biết, để tránh họ đến quấy rầy cậu, nhưng tôi không hứa bản thân tôi sẽ không đến.”

Diệp Tiến lạnh lùng đối diện với anh ta trong mười giây, sau đó hơi nghiêng người nhường đường.

Căn hộ được dọn dẹp không dơ cũng không bừa bộn, mọi thứ đều được đặt ở vị trí cố định mà Diệp Hách quy định, như thể Diệp Hách vẫn còn đó. Lon bia hơi nhiều, nhưng cũng được xếp gọn gàng vào túi rác.

Hứa Luyện cởi áo khoác và tiện tay ném lên ghế sofa, ngồi xuống thảm rồi mở túi mình mang đến, trước tiên lấy ra hộp đựng thức ăn của khách sạn hạng sang gần công ty, sau đó lấy ra từng lon bia, ngẩng đầu nói: “Lần trước uống rượu với cậu là khi cậu vừa học cao học, tôi đã thuyết phục anh cậu gọi cậu ra khỏi trường, vì thiết kế đạt giải của cậu có ý tưởng quá xuất sắc. Vị tổng kỹ sư nghiên cứu và phát triển trước đây là một trong những giám khảo cuộc thi, ông ấy nói nếu có thể mời cậu đến, công ty có thể dẫn trước đối thủ ba năm.”

Diệp Tiến ngồi xuống đối diện Hứa Luyện, anh cầm lon bia trong tay, anh chưa vội mở mà hỏi Hứa Luyện: “Không cần đi làm nữa à?”

Hứa Luyện khẽ nhếch mép, nói “nói nhảm gì vậy”, rồi thay anh kéo vòng mở lon, sau đó mở lon của mình, “bùm” một tiếng chạm lon với anh, nói: “Đừng dừng lại, uống một hơi đến đáy đi.”

Uống cạn 600ML bia một hơi không dễ dàng cho lắm, nhưng cả hai người thực sự gần như cùng lúc uống cạn, sau đó đồng loạt mở lon mới và khẽ chạm nhau.

Hứa Luyện uống đến một phần ba lon thứ hai thì nhăn mặt dừng lại, Diệp Tiến cũng dừng theo, hai người nhìn nhau, rồi lại dời ánh mắt đi.

“Chúng ta nói chuyện về Diệp Hách đi, tôi cũng cần tìm người để nói về cậu ấy, nếu không tôi cũng sẽ nghẹn đến phát điên mất.”

“… Không nói về anh ấy, nếu anh không uống nổi nữa thì gọi tài xế lái thay về đi.”

“Vừa là bạn của anh cậu, vừa là đồng nghiệp nhiều năm của cậu, trước mặt cậu không có chút mặt mũi nào sao?”

“…”

Diệp Tiến cúi đầu chậm rãi uống bia, không lên tiếng nữa.

“Cậu chắc cũng có tình huống như vậy đúng không, chỉ cần tinh thần hơi lơi lỏng, dường như có thể nghe thấy giọng nói của cậu ấy, hỏi có muốn đi chơi bóng không, có đi ăn lẩu không, thậm chí là vài câu chửi thề đầy vẻ cười cợt. À, cậu ấy có lẽ không nói tục với cậu.”

Diệp Tiến cụp mi mắt xuống, ngón tay dài nắm chặt lon bia.

“Tôi nghe nói khi cậu vừa từ nhà ông bà nội trở về, đã đánh nhau với cậu ấy vài lần, hà, tôi không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là cậu thắng, cậu ấy là người không hạ được tay.” Giọng Hứa Luyện vừa nhẹ vừa chậm, “Tôi đã đánh nhau với cậu ấy một lần, là tôi say rượu gây rối, lý do cụ thể không nói ra nữa.”

“Lúc đó cậu ấy không kịp phản ứng nên bị đánh hai cú, nhưng cậu ấy nhanh chóng đè tôi xuống. Tôi nghĩ chắc chắn cậu ấy sẽ trả đũa, nhưng không, cậu ấy chỉ rất tức giận đè tôi xuống, giằng co với tôi, nói không xin lỗi thì đừng hòng đứng dậy. Sau đó tôi cai rượu một thời gian dài, vì thực sự quá mất mặt.” Hứa Luyện hơi nghiêng đầu, đầu ngón trỏ ấn vào khóe mắt dần dần ẩm ướt.

Khóe mắt Diệp Tiến đỏ lên, vì luôn giữ tư thế cúi đầu, nước mắt “tõm” rơi xuống sống mũi.

Hứa Luyện nói không sai, Diệp Hách không hạ nổi tay, từ nhỏ đã vậy.

Khi anh vừa được đón về, không chịu ở yên trong nhà mới, làm ầm ĩ đòi về nhà, bố mẹ dần trở nên không kiên nhẫn, dần quen với việc quát mắng rồi bỏ mặc anh tự bình tĩnh lại. Chỉ có Diệp Hách là luôn ở bên không rời. Anh quả thực đã đánh nhau với Diệp Hách vài lần, vì Diệp Hách luôn theo dõi anh quá chặt chẽ, anh luôn không thể như ý muốn “về nhà” vào nửa đêm.

“Diệp Hách về nhà vào kỳ nghỉ hè năm nhất đại học, biết cậu đã dọn ra khỏi nhà, cậu ấy ngồi cúi đầu trên ghế phòng cậu cả một buổi chiều. Có lẽ vì luôn nhớ đến chuyện gặp cậu trên phố, tối qua tôi đã mơ thấy Diệp Hách, cậu ấy vẫn ngồi trên ghế ở phòng cậu, cúi đầu với đôi mắt đỏ hoe, nói cậu làm cậu ấy rất đau lòng. Diệp Tiến, cậu đừng làm cậu ấy đau lòng nữa, được không?”

2.

Vào một đêm khuya sau khi chuyển đến Chung cư Lộc Minh được một tuần, Lý Văn Văn và Diệp Tiến gặp nhau trong thang máy.

Ban đầu Lý Văn Văn tưởng Diệp Tiến đang theo dõi mình, nhưng ngay sau đó cô biết mình đã đoán sai, vì Diệp Tiến chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào mấy lon bia trong tay, không để ý đến nơi khác, và anh còn bấm sáng nút tầng bảy trước cô.

Lý Văn Văn kéo mũ áo hoodie lên che đầu, cẩn thận đưa một ngón tay từ phía sau anh ra, bấm sáng nút tầng tám.

Thang máy chất lượng rất tốt, vận hành không có tiếng động, cũng hầu như không có cảm giác mất trọng lượng, da đầu Lý Văn Văn tê dại, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

“Ting—” thang máy đến tầng bảy, Lý Văn Văn hơi nghiêng người giả vờ đang trả lời tin nhắn của ai đó, đầu gần như cúi xuống ngực.

May mắn thay, Diệp Tiến đi thẳng ra ngoài mà không quay đầu lại.

Cửa thang máy từ từ đóng lại, Lý Văn Văn kéo mũ xuống, trời đông giá rét thế này mà cô sợ đến toát mồ hôi.



“Bíp bíp” hai tiếng, khóa cửa mở, Lý Văn Văn trước khi ấn tay nắm cửa, ghé tai nghe ngóng, trong nhà không có bất kỳ tiếng động bất thường nào.

Lý Văn Văn đẩy cửa vào, trước tiên nhìn về phía phòng đọc sách ở góc. Khâu Nhĩ đang yên lặng làm bài kiểm tra toán trong phòng đọc sách, sách toán, tập bài tập, vở nháp hơi bừa bộn trải ra xung quanh, y như lúc cô nhìn thấy trước khi ra ngoài, chỉ có rổ dâu tây cô tiện tay rửa cho cậu giờ chỉ còn lại vài quả lẻ loi.

— Chủ nhà đã cải tạo căn hộ, phòng đọc sách ở góc trước đây là phòng âm nhạc, được bao quanh bằng kính cách âm, mọi thứ bên trong đều rõ mồn một.

Khi Lý Văn Văn ra ngoài, Khâu Nhĩ vừa mới bắt đầu làm bài, một giờ đã trôi qua, tờ bài kiểm tra đã được viết đầy, chỉ còn lại câu hỏi lớn cuối cùng là trống. Cô không khỏi cảm thấy tiếc nuối, không thể như năm xưa Triệu Đại Lương chất vấn cô, để chất vấn Khâu Nhĩ một câu “Vừa rồi con thực sự đang làm bài tập à?”

“Làm xong bài kiểm tra này thì ra ngoài nghỉ ngơi, thư giãn mắt một chút.”

Lý Văn Văn đặt đồ nướng mang về lên bàn ăn phòng khách, đi vào bếp cắm điện tủ lạnh đã được để yên hai mươi bốn giờ và chất đầy đồ rồi lại đi vào nhà tắm treo quần áo đã giặt lên giá trượt ở ban công. Đi một vòng quay lại mà vẫn thấy Khâu Nhĩ vẫn chưa hạ bút, cô không khỏi lên tiếng giải vây cho cậu: “Câu hỏi lớn cuối cùng của bài kiểm tra toán, mẹ chưa bao giờ bỏ công suy nghĩ làm cả, vì mẹ biết đó không phải là thứ giáo viên ra để kiểm tra mẹ…”

Nhưng Khâu Nhĩ không cần cô giải vây, cậu cần làm ra câu hỏi đó.

Lý Văn Văn thu dọn những thứ lặt vặt trong phòng khách và đợi thêm năm phút nữa, rồi đẩy cửa kính đi vào.

“Bài toán mà mười mấy phút không làm ra thì nên từ bỏ, khi thi cũng phải như vậy.” Cô chỉ dẫn với tư thế của người đi trước, rút tờ bài kiểm tra từ dưới khuỷu tay Khâu Nhĩ ra và rất tự tin nhìn đề bài.

Dù sao cũng chỉ là câu hỏi lớp sáu tiểu học, cô nghĩ vậy.

Khoảng năm phút sau, cô bình tĩnh gấp đôi tờ bài kiểm tra rồi gấp đôi thêm lần nữa.

“Bài không làm được thì nên từ bỏ, không thì thịt nướng sẽ nguội mất.”

Khâu Nhĩ ngẩng đầu nhìn vào mắt “Trình Tùng Duyệt”, một lúc sau, cậu giấu nụ cười mơ hồ ở khóe miệng và quay đầu đi một cách ngượng nghịu. Cậu không đặc biệt thông minh, luôn không làm được câu hỏi cuối cùng trong bài kiểm tra, vì vậy trở thành “A Đẩu không nâng dậy nổi (*)” trong miệng Khâu Hoài Minh. Cậu không muốn bị coi thường nên luôn cố gắng hết sức với bản thân. Nhưng “Trình Tùng Duyệt” đột nhiên dùng giọng điệu nhẹ nhàng như thế nói “không thì thịt nướng sẽ nguội mất”, dường như câu hỏi lớn cuối cùng không quan trọng hơn thịt nướng là mấy.

(*) Câu này bắt nguồn từ lịch sử Trung Quốc, liên quan đến Lưu Thiện (A Đẩu), con trai của Lưu Bị. Sau khi Lưu Bị qua đời, Gia Cát Lượng hết lòng phò tá Lưu Thiện, nhưng ông này nhu nhược, không có tài trị quốc, cuối cùng khiến Thục Hán diệt vong. Vì thế, người ta dùng cụm này để chỉ những người không có năng lực, dù được giúp đỡ cũng không thành công.

3.

Khâu Nhĩ miễn cưỡng đi tham gia trại đông kéo dài năm ngày do trường tổ chức.

Lý Văn Văn đặc biệt dậy sớm xách vali đưa Khâu Nhĩ đến trường, mỉm cười nhìn theo xe buýt rời đi, hai tay để sau lưng, thảnh thơi đi dạo trong ánh bình minh để về nhà.

— Chung cư Lộc Minh cách trường của Khâu Nhĩ chỉ khoảng sáu trăm mét, giữa đường không có trạm xe buýt, chỉ có một điểm xe đạp công cộng, nhưng với khoảng cách này, người có đôi chân dài hơn, thời gian mở khóa xe rồi khóa lại thì cũng đã đi đến nơi.

Lý Văn Văn trở về chung cư Lộc Minh trong ánh sáng sớm mai không mấy ấm áp, lề mề lau sàn nhà hai lần ướt hai lần khô đến bốn lượt, sau đó thở dài mấy tiếng, bước chân nặng nề khóa cửa nhà ra ngoài, đẩy cánh cửa chống cháy nặng nề của cầu thang, từng bước một lên đến tầng bảy.

Phó cục trưởng của Cục Công an Tây Thành có một câu cửa miệng là “kế hoạch không theo kịp sự thay đổi”, vì thế ông luôn không ngừng nghỉ lập ra những Plan C, Plan D, Plan E trước khi hành động mà phần lớn không dùng đến, thường xuyên bị những cô cậu không biết trời cao đất dày chê cười. Lý Văn Văn đã từng là một trong số đó.

Cuộc đời vô thường, chuyện đời khó lường, bây giờ Lý Văn Văn thực sự hiểu được thế nào là “kế hoạch không theo kịp sự thay đổi”.

Ban đầu cô dự định ít nhất sẽ nhẫn nhịn sáu tháng rồi mới đề nghị ly hôn với tên đáng ghét Khâu Hoài Minh, nhưng kết quả là chưa đến hai tháng đã phải đoạn tuyệt hoàn toàn với anh ta. Và cô cũng dự định sẽ dùng thời gian dài hơn để xác minh mình thực sự là “cư dân thường trú” trước khi cần thiết mới hé lộ mình là ai, nhưng vẫn là chưa đến hai tháng đã phải làm thế. Lý Văn Văn không thể ngờ rằng khi cô dẫn Khâu Nhĩ đi xem ba khu chung cư, tám căn hộ cho thuê, cuối cùng lại chọn đúng căn ngay trên lầu của Diệp Tiến.

Đáng tiếc là, Lý Văn Văn thậm chí không có Plan B, cô chỉ đành cứng đầu đi đến đâu tính đến đó.

Lý Văn Văn bắt buộc phải đến đây một chuyến, vì hiện tại Khâu Nhĩ đang ở cùng cô, cô không thể để Khâu Nhĩ cùng cô lâm vào nguy hiểm; cũng bởi vì nhà nạn nhân đã mất đi một nhân tài, không thể mất thêm một người nữa. Mọi người vẫn luôn có cái nhìn thiên vị với những học sinh xuất sắc.

Lý Văn Văn suy nghĩ rối bời, nhưng nét mặt vẫn không thể hiện gì, cô giơ tay nhấn chuông cửa rồi hơi cúi đầu lặng lẽ chờ đợi, khoảng ba phút sau, một tiếng “cạch” nhẹ vang lên, cửa từ bên trong mở ra.

Lý Văn Văn từ từ ngẩng đầu, nhìn từ chiếc quần đen dài và áo hoodie cùng màu, lên cao hơn là đôi mắt đen không biểu cảm. Tuy nhiên không biểu cảm chỉ là khoảnh khắc cửa vừa mở, trong chớp mắt đồng tử đã siết chặt lại. Lý Văn Văn không để lộ biểu cảm lùi lại nửa bước, cảm thấy như trái tim mình cũng bị siết chặt lại, sắp không thể đập được nữa.

“Tôi có chuyện liên quan đến vụ tai nạn xe muốn nói với anh, nhưng anh phải đi với tôi đến một nơi, anh có đồng ý không?” Lý Văn Văn biết rõ nếu mình không đi thẳng vào vấn đề, rất có thể sẽ thấy máu, cô hơi ngó đầu vào, vẻ mặt tha thiết.

“Cứ nói ở đây đi.” Diệp Tiến nhìn thẳng vào cô, giọng lạnh đến mức gần như đóng băng.

“Phải đến một nơi khác, vì tôi có thứ muốn cho anh xem.” Lý Văn Văn không né tránh ánh mắt của Diệp Tiến, thái độ rất thành khẩn, “Anh tin tôi đi, thằng nhỏ đang sống ngay trên tầng lầu này, tôi tuyệt đối không dám lừa anh.”

Diệp Tiến không nói lời nào, vẻ mặt càng lúc càng lạnh lùng.

Lý Văn Văn hơi cúi đầu tạo ra tư thế rất phục tùng, “Có thể lái xe của anh.”

Lý Văn Văn đã suy nghĩ cả đêm ở nhà, Diệp Tiến không thể dễ dàng đồng ý đi với cô, điều duy nhất có thể thuyết phục anh có lẽ là “có thể lái xe của anh”, bởi vì điều này cho anh rất nhiều không gian để ra tay. Tất nhiên, cách làm “rút củi đáy nồi” này chỉ giới hạn cho những nhân viên cảnh sát tuyến đầu sử dụng.

Lý Văn Văn không dẫn đường đến Cục Công an Tây Thành mà dẫn đường đến một nhà hàng Tứ Xuyên đối diện cục, vì vậy cho đến khi đến nơi, Diệp Tiến mới biết điểm đến thực sự là Cục Công an Tây Thành.

“Tôi không định báo cảnh sát, nếu báo cảnh sát không cần phải bỏ gần tìm xa, đúng không?” Lý Văn Văn đưa tay nắm lấy cổ tay Diệp Tiến ngăn anh khởi động xe rời đi, sau đó vội vàng buông ra, gần như phải cúi người trước anh, “Tôi muốn giới thiệu với anh nơi tôi đã từng làm việc, từ khi tốt nghiệp đại học đến mùa xuân năm nay, tôi luôn làm việc ở đây.”

Diệp Tiến nghĩ lại những lời lộn xộn này của cô trong lòng, ánh mắt đen bỗng lóe lên vẻ lạnh lẽo. Cuộc sống của Trình Tùng Duyệt trước khi xảy ra tai nạn xe có thể nói là đã được phơi bày hoàn toàn trên mạng, chị ta hầu như ngay sau khi tốt nghiệp đại học đã được Khâu Hoài Minh nuôi ở nhà, bây giờ chạy đến đây là đang nói chuyện gì điên khùng vậy.

Lý Văn Văn không cần quay đầu cũng biết vẻ mặt của Diệp Tiến như thế nào, bởi vì nếu đổi vị trí, chính cô cũng khó đảm bảo không tặng cho mình một cái tát vang dội. Người nói và người nghe đều cần một tâm lý cực kỳ vững vàng, vì thực sự… đây gần như là chuyện vô lý.

“Tháng tôi vào làm, cùng đồng nghiệp đi vây bắt một nghi phạm, tên nghi phạm trông có vẻ ủ rũ, tôi đã lơ là cảnh giác, kết quả là khi còng tay gã, tai tôi suýt bị gã cắn đứt, sau đó tôi tiêm vắc-xin phòng dại và globulin miễn dịch bệnh dại tốn của tôi nửa tháng lương, may mắn là cục đã hoàn tiền.”

“Năm thứ hai tôi vào làm, các đơn vị hình sự, an ninh mạng, chống ma túy và kinh tế đã có một cuộc hành động phối hợp, cuối cùng dưới sự phối hợp của nhiều lực lượng cảnh sát đã thành công phá hủy một sòng bạc ẩn náu trong một khu nhà bỏ hoang, bắt giữ 41 người liên quan đến cờ bạc và ma túy. Trong đó có một người do tôi bắt. Gã lái xe khi dùng ma túy, đâm qua trạm kiểm soát, tôi nổ súng trúng lốp xe gã. Chúng tôi thường tập bắn với mục tiêu cố định trong phạm vi 25 mét và mục tiêu hình người di chuyển chậm nên tôi cũng không ngờ mình có thể bắn trúng lốp xe đang chạy nhanh như vậy. Đó là phát súng đầu tiên tôi bắn trong công việc, và cho đến nay cũng chỉ bắn có một phát đó.”

“Cái cây thứ tư ở bên trái cổng có một vết xước rất sâu, là do tôi lái xe cảnh sát cọ vào, có lẽ là vào khoảng thời gian này năm ngoái. Lúc đó tên nghi phạm bất ngờ phản kháng dữ dội ở ghế sau, dùng hai tay bị còng siết lấy cổ tôi, Hướng Nhung Qua, đồng nghiệp cùng tôi đi công tác, đã đấm một cú trong không gian chật hẹp của xe làm gã bị chấn động não.”



Diệp Tiến không nghe nổi nữa, anh cởi dây an toàn xuống xe. Lý Văn Văn cũng đi theo, đuổi theo sau anh. Cô nói với giọng điệu bình tĩnh nhưng không ngừng lặp đi lặp lại, đuôi mắt không biết từ lúc nào đã đỏ lên, nhưng vết đỏ đó rất nhạt, chưa kịp để người khác nhận ra đã biến mất.

Diệp Tiến bước đi về phía cổng cục công an, anh định giao người phụ nữ điên này cho cảnh sát rồi tự lái xe về nhà. Đúng vậy, anh thậm chí không định đưa chị ta về nữa, vì cảm thấy tức giận, anh đã bị chị ta lừa đến đây chỉ bằng vài câu nói.

Lý Văn Văn không biết kế hoạch của anh, cứ bám theo từng bước, cô đột nhiên lên tiếng nhắc nhở: “Đừng giẫm lên hai viên gạch đó, đêm qua trời mưa, bên dưới có thể có nước đọng.”

Diệp Tiến đã chán ngấy những lời lẩm bẩm kỳ quặc của cô, làm như không nghe thấy, một chân giẫm lên… nước ngấm đến đường nối giữa đế giày và thân giày.

Hai viên gạch nhìn có vẻ khớp hoàn toàn với những viên gạch xung quanh, nhưng khi giẫm lên lại thực sự bị lỏng.

Lý Văn Văn tưởng mình nhắc muộn, vẻ mặt ngượng ngùng giải thích: “Cứ nói phải trộn chút xi măng cho chắc, nhưng đến giờ vẫn chưa làm.”

Diệp Tiến cúi đầu giẫm lên hai viên gạch đó vài lần, nhìn nước đọng dưới đáy từng đợt nhỏ trào lên, một lúc sau, anh quay đầu nhìn Lý Văn Văn, ánh mắt sắc bén và nặng nề.

Lý Văn Văn ưỡn thẳng vai, thu lại nụ cười chân thành ở khóe mắt, trong gió rét thấu xương, im lặng đối mắt với anh.

Một chiếc SUV Volkswagen đời cũ từ đầu đường bên kia chạy tới, phanh lại dừng trước mặt hai người.

Cấp trên cũ của Lý Văn Văn bước xuống từ ghế phụ, nói với tài xế trong xe một câu “Cậu bảo Tam Nhi và tổ của Phó Sùng Tranh thẩm vấn”, rồi đóng cửa xe đi vòng qua đuôi xe bước lại.

“Lần trước gặp cô ở cửa phòng bệnh, có phải có chuyện gì không? Tôi sắp xếp cho cô một người, cô vào nói chuyện nhé?”

Cấp trên cũ gần như nhìn là nhớ, xe vừa đến đã nhận ra Lý Văn Văn, người đã từng xuất hiện ở cửa phòng bệnh của Hướng Nhung Qua.

“Tôi không nhớ đã gặp ông, tôi… chỉ là ở gần đây thôi.”

Lý Văn Văn nói như vậy, hơi lo lắng kéo nhẹ tay áo Diệp Tiến ra hiệu anh quay lại.

Cấp trên cũ từ từ khoanh tay trước ngực, bình tĩnh nhìn cô đi qua đường, đột nhiên bất ngờ gọi: “Cô chuyển đến đây khi nào? Cô không phải tên là ‘Trình Tùng Duyệt’, sống ở Đông Thành sao?”

Cấp trên cũ đã nhận ra điều bất thường của Lý Văn Văn ngay từ khi ở bệnh viện, ngay hôm đó ông đã lấy camera giám sát để điều tra. Hướng Nhung Qua vừa mới gặp chuyện, ông phải hết sức thận trọng. Tất nhiên, kết quả điều tra cuối cùng là “Trình Tùng Duyệt” này không liên quan gì đến vụ án của Hướng Nhung Qua, cô ta dường như thực sự chỉ là đi ngang qua.

Lý Văn Văn không dám quay đầu đối mặt với ánh mắt sắc bén của cấp trên cũ, cô đành cứng đầu cãi lại: “…Đi dạo trước cổng cục công an chắc không phạm pháp đâu.”