Tình Không Hồi Đáp

Chương 10



Tôi lồm cồm ngồi dậy, nhưng tóc lại mắc vào khóa thắt lưng của anh.  

 

Tịch Gia Hòa, người vừa mới chợp mắt một lát, bị tôi làm cho bật cười lúng túng.  

 

"Tình huống này kịch tính quá rồi, chờ chút, anh gỡ giúp em."  

 

Anh ấy định mở khóa thắt lưng để giúp tôi gỡ tóc ra.  

 

Đột nhiên, một cơn gió lạnh kèm theo tuyết lùa vào xe khi cửa bị ai đó kéo mạnh.  

 

Giọng nói đầy giận dữ của Hướng Tần vang lên.  

 

"Tiêu Tương, em không có gì muốn nói với anh sao?"  

 

"Em biết mình đang làm gì không?"  

 

Hướng Tần mất kiểm soát rồi.  

 

Vì tôi.  

 

Đây là lần đầu tiên.  

 

Anh ta siết chặt cổ tay tôi, kéo tôi ra khỏi xe một cách thô bạo.  

 

Tôi nhặt lại chiếc khăn quàng cổ trên ghế, quấn lên người, lòng bình thản đến lạ.  

 

"Chuyện không như anh nghĩ, buông tay ra."  

 

"Em nghĩ anh bị mù sao?"  

 

Hướng Tần lúc này giống như một con sư tử phát điên, hoàn toàn không để ý đến hình tượng giáo sư của mình nữa.  

 

Đột nhiên, tôi nhớ đến cảnh tượng trong sân nhà họ Hướng ban sáng.  

 

Giống y hệt lúc này.  

 

Không nhịn được, tôi mỉa mai một câu:  

 

"Chỉ là vô tình thôi, anh đừng nghĩ nhiều."  

 

Lời này như một chiếc boomerang, bay thẳng vào giữa trán Hướng Tần.

 

12

 

Hướng Tần sững sờ, khiến tôi cảm thấy vô cùng ghê tởm.  

 

Tôi tự nhận mình hiểu anh ta ở mức độ nhất định. Nếu anh ta thực sự không làm gì sai, nhất định sẽ cố gắng biện minh, làm rõ để chứng minh sự trong sạch của mình.  

 

Cuối cùng sẽ khiến tôi chấp nhận rằng mình chỉ đang vô cớ gây sự.  

 

Nhưng anh ta chẳng làm gì cả.  

 

Chỉ đứng đó, ngây người.  

 

Tôi giật tay khỏi anh ta, tự xoa bóp cổ tay bị siết chặt.  

 

Vậy thì, sự thật có quan trọng không?  

 

Trong lòng Hướng Tần, anh ta đã sớm vẽ ra một viễn cảnh tái hợp cùng cô thanh mai trúc mã sau bao năm xa cách.  

 

Chỉ là tôi "không biết điều", đã phá vỡ giấc mộng đẹp ấy của anh ta.  

 

Tôi khẽ hất cằm về phía Tịch Gia Hòa, ra hiệu anh có thể đi trước.  

 

Rồi xoay người bước vào sân nhà.  

 

Tuyết rơi đầy trên cây anh đào trong vườn, bốn bề yên tĩnh đến đáng sợ.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hướng Tần nhanh chóng đuổi theo, sải bước bám sát tôi.  

 

Thấy tôi không phản ứng, anh ta liền vươn tay định nắm lấy tay tôi.  

 

Tôi xoay người, vung tay tát thẳng vào mặt anh ta.  

 

Tất cả uất ức và tức giận, cuối cùng không cần che giấu dưới cái vỏ "biết điều" nữa.  

 

"Hướng Tần, đơn ly hôn ngày mai sẽ được gửi đến văn phòng anh."  

 

"Tốt nhất là ký nhanh đi, rồi mà tận hưởng tổ ấm với vợ con anh."  

 

"Đừng có làm tôi ghê tởm thêm nữa."  

 

13

 

Sau khi rời khỏi biệt thự, trở về nhà ba mẹ, cuộc sống của tôi trở nên bình lặng.  

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Những tin đồn kiểu "mới cưới đã ly hôn chớp nhoáng" đều bị ba mẹ tôi khéo léo chặn đứng.  

 

Mẹ biết tôi sảy thai, mỗi ngày đều nấu đủ loại canh bổ dưỡng cho tôi, vừa nấu vừa rơi nước mắt.  

 

Thỉnh thoảng tôi lại ngả đầu vào vai bà, ngây thơ hỏi:  

 

"Mẹ ơi, con có làm mẹ mất mặt lắm không?"  

 

Bà luôn xót xa xoa má tôi:  

 

"Là mẹ không bảo vệ con đủ tốt, khiến con phải chịu ấm ức."  

 

Ba tôi lại càng thương tôi hơn.  

 

Ngày nào tan làm, ông cũng đứng đợi tôi trước cổng nhà, giống như hồi nhỏ mỗi lần tôi tan học về, ông luôn chờ sẵn ở đầu phố.  

 

Hướng Tần không tìm thấy tôi, liền đến chặn tôi ngay trước cửa công ty.  

 

"Anh hầm canh cho em đây, toàn là những món bác sĩ dặn anh nấu, mất cả buổi sáng đấy."  

 

Tôi không tránh né, chỉ nhìn hộp giữ nhiệt anh ta đưa tới.  

 

"Đôi tay của giáo sư Hướng vẫn nên giữ để giảng dạy thì hơn."  

 

"Ly hôn có lợi cho anh, đừng kéo dài làm gì, vô nghĩa lắm."  

 

Tôi vừa quay người định rời đi, anh ta đã bước lên chắn trước mặt tôi.  

 

"Nếu anh không ký thì sao?"  

 

Tôi ngẩng lên, chăm chú nhìn khuôn mặt từng khiến tôi si mê đến mù quáng.  

 

Bình thản đáp:  

 

"Tôi sẽ kiện. Và anh sẽ thua rất thảm."  

 

"Nếu anh còn muốn giữ công việc của mình."  

 

Nói rồi, tôi mở điện thoại, để sẵn số của thầy Hiệu trưởng ĐH Hải Thành – bác Tạ.  

 

Ông ấy là bạn thân của ba tôi.  

 

Không có sự nâng đỡ của ông ấy, chỉ dựa vào bản thân, Hướng Tần có lẽ chẳng thể dễ dàng thăng tiến như hôm nay.  

 

Thấy tôi thực sự quyết liệt, Hướng Tần bắt đầu hoảng.  

 

"Tiêu Tương, tại sao em cứ nhất quyết không tin anh? Giữa anh và cô ấy thực sự không có gì!"  

 

"Nếu em không tin, anh có thể làm xét nghiệm ADN!"