Tinh Lộ Tiên Tung [C]

Chương 109: Đại triệt thoái



Vương Vũ chỉ là thân hình chợt lóe, người đã bay ngang ra mấy trượng xa.

Tử kim phi toa một đầu đập mạnh vào vị trí mà hắn nguyên bản đứng thẳng, khiến phụ cận mặt đất lập tức vỡ nát thành một mảnh.

Từ trên phi toa nhảy xuống hai nam một nữ.

Người nữ trông khoảng ba mươi tuổi, thân vận tử sắc cung trang, vóc dáng cao gầy nhưng đầy đặn, dung nhan mười phần xinh đẹp, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ phong tình. Cả người phảng phất như một quả đào chín mọng, còn trên vạt áo trước ngực lại thêu một chữ "Hoan" màu phấn hồng.

Hai nam tử đều trông hơn hai mươi tuổi, toàn thân mặc hắc bào, trên góc áo có ký hiệu khô lâu quen thuộc. Một người trong tay cầm một cán cốt phiên, một người trong tay mang một thanh cốt nhận.

“Hộ pháp lực sĩ.”

Tử sắc cung trang nữ tử nhìn về phía Vương Vũ, lúc này vẫn đang sử dụng Hắc Hổ Hô Hấp Pháp, cả người như một tiểu cự nhân, khiến nàng hơi sững sờ.

“Hoan Hỉ Cung.”

Vương Vũ cũng nhìn nữ tử trước mắt, đôi mắt híp lại.

Trải qua bốn năm tu luyện tại Tứ Tượng Môn, hắn đối với Ngu Quốc ma đạo sớm đã không còn xa lạ.

Hắn biết rất rõ ràng, Hoan Hỉ Cung là một ma đạo tông môn danh tiếng ở Ngu Quốc, thực lực không thua kém gì Hắc Hồn Tông.

Hiện tại, hai tông môn này cùng xuất hiện, chẳng lẽ đã liên thủ?

Với thần thức mạnh mẽ, Vương Vũ chỉ cần quét qua đã nhận ra: nữ tử Hoan Hỉ Cung đạt Luyện Khí hậu kỳ, còn hai đệ tử Hắc Hồn Tông chỉ là Luyện Khí trung kỳ.

“Chậc chậc, thật hiếm lạ. Lão nương chỉ tùy tiện chọn một mục tiêu truy theo, không ngờ lại gặp phải một khúc xương cứng như vậy.”

Tử sắc cung trang nữ tử cũng dùng thần thức quét qua Vương Vũ, nhận thấy hắn chỉ ở Luyện Khí trung kỳ, liền mới yên tâm.

Nếu hắn vừa tu luyện lực sĩ luyện thể công pháp, vừa có pháp lực cao cường, nàng sẽ quay đầu rời đi không chút do dự.

“Dư sư tỷ, chỉ là một tên lực sĩ, sợ gì chứ? Chúng ta Hắc Hồn Tông am hiểu nhất là kích sát từ xa, không để hắn có cơ hội cận thân đấy.”

Đệ tử Hắc Hồn Tông cầm cốt phiên vừa cười nói với cung trang nữ tử, vừa vung phiên kỳ trong tay. Lập tức từng đạo hắc khí bay ra, lao thẳng về phía Vương Vũ.

Đệ tử Hắc Hồn Tông còn lại không nói một lời, liền ném cốt nhận lên không. Giữa làn hắc khí lượn lờ, cốt nhận bay vụt, phần đuôi nối liền với một sợi hắc sắc ti tuyến, tựa hồ điều khiển bởi ngón tay y.

“Chỉ bấy nhiêu thủ đoạn, có vẻ như có thể tốc chiến tốc thắng rồi.”

Vương Vũ nhàn nhạt nói, bàn tay khẽ bấm quyết. Trước người, hồng quang cuộn trào, một quả hỏa cầu lớn bằng nắm tay xuất hiện, nhanh chóng hóa thành hai, bốn, tám, rồi mười sáu quả...

Những hỏa cầu này, mỗi quả đều đỏ rực như lửa, chỗ hạch tâm thấp thoáng ánh lên tử quang rực rỡ.

“Đây là?”

Tử sắc cung trang nữ tử thấy vậy, sắc mặt biến đổi, nhưng còn chưa kịp nhắc nhở hai người khác.

Vương Vũ đã vung cánh tay, vô số hỏa cầu rậm rạp chằng chịt phóng ra, trực tiếp đập vào những hắc khí đang cuộn tới cùng cốt nhận.

“Đì đùng đùng!”

Từng đoàn quang diễm lớn nhỏ bạo liệt, bên trong còn xen lẫn những tia sáng tử sắc, hóa thành một biển lửa cuồn cuộn.

Từng sợi hắc khí vừa chạm vào liền như gặp phải khắc tinh, lập tức phi hôi yên diệt.

Cốt nhận kia bị vây trong hỏa quang, trái xông phải đột, nhưng chỉ vài cái hô hấp ngắn ngủi, đã hóa thành một đám khói xanh mà biến mất.

“Răng rắc!”

“Ta pháp khí!”

Đệ tử Hắc Hồn Tông cầm cốt phiên kêu lên thất thanh, nhìn phiên kỳ trong tay nứt ra mấy đường dài không thể tin nổi.

Người còn lại thì sắc mặt trắng nhợt, há miệng phun ra một ngụm máu tươi. Ngón tay của y trống không, hắc tuyến vốn nối liền với cốt nhận giờ đã tan biến hoàn toàn.

Lúc này, Vương Vũ toàn thân tỏa ra ánh hồng quang chớp động không ngừng. Miệng niệm chú ngữ, tay phải hướng biển lửa phía trước chụp một trảo, một luồng hồng quang theo tay hắn bắn ra, chui vào trong biển lửa.

Chỉ một khắc sau, tiếng nổ “đì đùng đùng” vang vọng, biển lửa cuồn cuộn hướng về phía ba người đối diện ập tới.

Hai đệ tử Hắc Hồn Tông lập tức sắc mặt đại biến. Một người vung tay áo, ném ra một mảnh lụa lam sắc hàn khí bức người, chỉ trong thoáng chốc đã hóa thành một băng hàn quang mạc đón đỡ biển lửa.

Người còn lại thì đập vào túi da bên hông, lật tay lấy ra một chiếc quạt hương bồ màu vàng nhạt. Chỉ vừa quạt một cái, cuồng phong dữ dội đã trỗi dậy, gào thét lao vào biển lửa.

Dưới sự kết hợp của hàn quang và cuồng phong, biển lửa nhất thời bị chặn đứng giữa không trung, không thể tiến thêm.

Nhưng ngay khi đó, Vương Vũ thân hình chợt lóe, hóa thành một mũi tên lao thẳng về phía trước.

“Đi!”

Tử sắc cung trang nữ tử vốn chưa ra tay, vào lúc này đột nhiên hành động. Thân hình nàng khẽ động, mỗi tay nắm lấy cổ áo của một đệ tử Hắc Hồn Tông, hung hăng kéo về phía sau. Ba người cùng lúc lui mạnh về sau.

Phụ cận, chiếc phi toa tử hồng sắc gào thét lao tới, cuốn ba người vào bên trong.

Một tiếng xé gió vang lên, tử hồng sắc phi toa ngoảnh đầu phá không mà đi, biến mất nơi chân trời.

“Ta pháp khí!”

“Muốn cái gì pháp khí! Ngươi không thấy đối phương gần tu thành bán cực chân diễm rồi sao? Nếu không rời đi, lão nương cũng chết ở đây!”

Từ xa xa, giọng mắng mỏ của tử sắc cung trang nữ tử vẫn còn vang vọng.

Lúc này, Vương Vũ thân hình mơ hồ, xuất hiện tại vị trí ba người vừa rời đi, thần sắc cổ quái nhìn về hướng phi toa đã khuất.

Hắn nhấc tay chụp vào hư không, một mảnh lụa lam sắc nhẹ nhàng rơi xuống tay.

Đồng thời, hồng quang trên người hắn quét qua không trung, biển lửa hừng hực lập tức tan biến. Hồng quang cuộn về, chui vào cơ thể hắn, không còn dấu vết.

Vương Vũ thở dài một hơi, phun ra một luồng khí trắng xóa. Cùng lúc đó, trên cánh tay hắn, giáp tay rực rỡ do kim hoàng sắc vụ khí huyễn hóa thành, cũng nhanh chóng tan biến, hóa thành vụ khí chui lại vào cơ thể.

Hắn nâng tay, lấy ra một chiếc thiết chu màu đen, thân hình nhẹ nhàng nhảy lên.

Thần thức hắn quét qua não hải, chỉ thấy trong thần thức hải, tám mai linh văn và mười hai mai linh văn tạo thành hai pháp thuật ấn ký, lặng lẽ huyền phù giữa không gian.

Những linh văn này toàn thân xích hồng, nhưng bề mặt lại được bao phủ rậm rạp chằng chịt ngân sắc ban khối, nhìn thoáng qua rất giống bảng mạch điện của thế giới Lam Tinh.

Ánh mắt Vương Vũ lóe lên, thu hồi thần thức, điều khiển cơ quan phi chu, cũng không quay đầu mà bay thẳng lên không trung.

Lần này, Vương Vũ không bay về hướng Tứ Tượng Môn, mà chuyển hướng tới Thúy Vân Sơn, nơi Âm gia tọa lạc.

Không lâu sau, từng chiếc cốt chu khổng lồ được bao phủ trong hắc khí cuồn cuộn phá không lao qua khu vực Vương Vũ vừa giao chiến, hướng thẳng tới sơn môn Tứ Tượng Môn.

---

Một ngày sau.

Tại sơn môn Tứ Tượng Môn, một trận đại chiến cấp bậc Kim Đan lại nổ ra. Trận chiến kinh thiên động địa này khiến năm ngọn linh sơn hoàn hảo còn lại của Tứ Tượng Môn, có thêm hai ngọn bị phá hủy.

Tứ Tượng Môn tam đại Kim Đan lão tổ, dù dựa vào tông môn nội tình để triệu hoán linh thú Kim Đan đại viên mãn đang ngủ say, vẫn không thể tránh khỏi thương vong. Họ hợp lực đánh lui lục đại Kim Đan lão tổ của Hắc Hồn Tông và Hoan Hỉ Cung, nhưng Ly Hỏa lão tổ bị trọng thương, còn bản mệnh linh thú ‘Song Đầu Cưu’ thì tử trận ngay tại chiến trường.

Trong trận chiến này, tông môn đại trận của Tứ Tượng Môn vì thiếu trận pháp sư điều khiển, cộng thêm Thanh Long lão tổ tiết lộ bí mật, đã gần như trở thành đồ trang trí.

Sau một hồi thương nghị, ba vị Kim Đan lão tổ nhận thấy không thể đối kháng hai tông ma đạo. Họ lập tức liên lạc với vài vị lão tổ của Thiên Trúc Giáo và ban hành lệnh rút lui toàn bộ thế lực phụ thuộc ra khỏi Thông Châu.

Tứ Tượng Môn đệ tử cùng các thế lực phụ thuộc được lệnh trong vòng một tháng phải di dời đến lân cận Tĩnh Châu. Ở đó, Thiên Trúc Giáo sẵn sàng nhường một phần linh địa, để Tứ Tượng Môn cùng các thế lực phụ thuộc an tâm khôi phục.

Trong thời gian này, hai Kim Đan lão tổ của Tứ Tượng Môn cùng hai lão tổ Thiên Trúc Giáo dẫn đầu một nhóm tu sĩ Trúc Cơ, chia thành nhiều nhóm nhỏ, thường xuyên đánh lén hậu phương của hai tông ma đạo. Hành động này nhằm câu kéo lực lượng cao tầng của đối phương, tạo điều kiện bảo vệ cuộc rút lui.

Vào lúc này, Vương Vũ đã trở về Thúy Vân Sơn, nơi đặt linh vực của Âm gia.