“Phanh” một tiếng.
Tại cự ly cách mặt đất khoảng vài chục trượng, khi đang rơi xuống, viên bàn trong tay nữ tử tóc vàng bỗng dưng tự bạo, phóng thích ra quang tráo màu trắng lúc này chỉ lóe lên một cái, đồng thời nhanh chóng tan biến.
Ở phía sau, trong làn hắc khí, một nam tử tay cầm cự hình cốt cung lập tức lộ vẻ vui mừng quá đỗi. Hắn nhấc tay, nhanh chóng bắn ra một mũi tên khác.
Cốt tiễn to lớn chỉ lóe lên rồi biến mất, trực tiếp bắn trúng thân thể của cự hạc. Con cự hạc gào lên một tiếng thảm thiết, mang theo nữ tử tóc vàng rơi xuống phía rừng cây bên dưới.
Thân hình nữ tử tóc vàng khẽ động, từ trên lưng cự hạc nhẹ nhàng rơi xuống. Nàng đáp lên cành cây của một gốc đại thụ, rồi nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía hai đạo hắc khí đang đuổi theo. Không nói một lời, nàng nhảy xuống khỏi cây, biến mất không còn bóng dáng.
Chỉ một lát sau, hai đạo hắc khí cuồn cuộn trên không trung tản ra, hiện rõ thân hình của hai nam đệ tử thuộc Hắc Hồn Tông: một tên béo và một tên gầy.
Tên đệ tử béo toàn thân đầy thịt mỡ, hai mắt nhỏ bé nhưng lóe lên ánh hung quang. Hắn cầm trong tay một cây cự đại cốt cung, sau lưng còn mang theo một ống tên to lớn, bên trong cắm đầy những cốt tiễn rậm rạp.
Tên đệ tử gầy vóc dáng thấp bé, sắc mặt xanh xao vàng vọt, nhưng lại cầm trong tay một tấm cự đại cốt thuẫn cao hơn cả đầu hắn.
“Thật là không biết sống chết! Không có linh cầm, nàng có thể chạy được đến nơi nào? Sư đệ, xem ngươi rồi!” Tên đệ tử béo nhìn xuống khu rừng rậm phía dưới, dữ tợn nói với đồng bạn.
Tên đệ tử gầy chỉ gật đầu, rồi từ trong lòng lấy ra một chiếc túi da màu vàng nhạt. Hắn ném túi ra phía trước, đơn thủ bấm quyết, nhanh chóng chỉ một cái.
“Ông ông!”
Từ trong túi da, một đàn ong độc màu vàng bay ra, mỗi con to bằng ngón tay, số lượng chừng hơn trăm con. Chúng vừa bay ra, lập tức tỏa ra như ong vỡ tổ, lao thẳng xuống rừng cây phía dưới, tựa như tung lưới tỏa ra xung quanh.
Không lâu sau, từ một nơi nào đó trong rừng, đột nhiên truyền ra tiếng nổ lớn. Vài gốc đại thụ bị thiêu đốt hừng hực, rồi đổ sập xuống liên tiếp.
“Tại chỗ kia!”
Tên đệ tử béo thấy thế, hớn hở nhảy xuống hướng về phía vị trí vừa phát ra tiếng nổ. Tên đệ tử gầy cũng nhanh chóng bấm quyết, theo sát phía sau, miệng phát ra những tiếng kêu kỳ dị.
Những đàn ong độc ở các khu vực khác cũng đồng loạt bay về phía nơi phát nổ.
Trong khu vực cây đổ sụp không xa, nữ tử tóc vàng đang khổ sở chống đỡ. Một tay nàng bấm quyết, duy trì một màn quang tráo mỏng manh màu lam nhạt để ngăn cản đàn ong dày đặc. Tay kia nàng cầm một cây bút lông màu đỏ rực, thỉnh thoảng vung lên, phóng ra từng luồng hỏa nhận nhạt nhòa.
Tuy nhiên, pháp lực của nàng rõ ràng không đủ. Những luồng hỏa nhận vừa chạm vào đàn ong đã tự tiêu tán, hầu như không thể gây thương tổn đáng kể.
“Hắc hắc, con nha đầu này đã cạn kiệt pháp lực rồi. Đi thôi, sư đệ, chúng ta cùng hợp lực bắt nàng lại. Nhớ kỹ, nghìn vạn lần đừng để nàng tự mình kết thúc. Đây chính là người mà Ảnh Ma đại nhân đích thân điểm danh muốn bắt.”
Tên đệ tử béo cười lớn, bước xuống mặt đất gần đó. Hắn đeo cốt cung trở lại sau lưng rồi bước nhanh về phía nữ tử tóc vàng.
Tên đệ tử gầy phía sau cũng ngừng tiếng kêu chói tai trong miệng. Hắn đáp xuống một bên, ở phía sau lưng nữ tử, rồi bắt đầu chậm rãi tiến lại gần.
Nữ tử tóc vàng dùng chút pháp lực cuối cùng, chống đỡ quang tráo lam sắc mỏng manh trước mặt. Khuôn mặt nàng không lộ biểu cảm, nhưng trong lòng lại đang âm thầm tính toán khoảng cách giữa mình và hai người kia: sáu trượng, năm trượng, bốn trượng…
“Không đúng! Con nha đầu này hình như có âm mưu. Giết nàng trước!”
Ánh mắt ti hí của gã béo thoáng qua một tia nghi hoặc. Hắn đột ngột dừng bước, đưa tay rút cốt cung từ sau lưng, nhanh chóng bắn liền ba mũi cốt tiễn về phía nữ tử.
Tên đệ tử gầy nghe vậy liền không chút do dự, vung cốt thuẫn chắn trước mặt.
“Thương lang lang!”
Những lưỡi đao sắc bén lập tức bật ra từ mép cốt thuẫn. Tên gầy xoay mạnh thân hình, cầm lấy thuẫn trong tay, rồi đột nhiên ném mạnh về phía nữ tử.
Cùng lúc đó, nữ tử tóc vàng đối diện với gã béo, bất ngờ bóp nát một vật nhỏ giấu trong tay. Một ánh sáng lóe lên, và trước mặt nàng hiện ra một hư ảnh cự đại mai rùa màu hắc lam.
Ba mũi cốt tiễn bắn trúng mai rùa, lần lượt phát nổ dữ dội nhưng không hề khiến nó suy chuyển.
Phía sau nữ tử, chiếc cốt thuẫn gào thét lao đến, nhưng trước khi nó kịp chạm vào nàng, mặt đất đột ngột nứt ra.
Một bóng dáng cao lớn bất ngờ từ dưới đất bay vụt lên. Chỉ hít sâu một hơi thở sau, ngay tại lúc thân thể đang cự đại hóa, một cú quạt tay mạnh mẽ đập thẳng vào chiếc cốt thuẫn.
“Oanh!”
Chiếc cốt thuẫn lập tức lõm sâu, in hằn một dấu tay khổng lồ. Sau đó, nó chia năm xẻ bảy, vỡ vụn thành nhiều mảnh.
Cự nhân không dừng lại, thân hình hắn nằm sấp, bốn chi chạm đất như một dã thú chuẩn bị săn mồi. Với một cú bật mạnh, hắn lao đi như đạn bắn, thân thể vặn vẹo kỳ dị trong không trung vài lần, vượt qua khoảng cách sáu, bảy trượng chỉ trong chớp mắt.
Hắn mang theo cơn gió dữ, nhào thẳng tới tên đệ tử gầy.
Tên đệ tử gầy kinh hãi, muốn đằng không bay lên nhưng đã không kịp. Hắn cuống cuồng vung tay áo, thả ra một tấm phù lục. Tấm phù lục vừa chạm gió liền hóa thành một tầng quang tráo màu vàng nhạt bảo vệ hắn.
“Xèn xẹt!”
Tiểu cự nhân thân thể khổng lồ đè xuống như một con hổ ác, đôi tay hắn hung hăng bấu vào quang tráo, rồi kéo mạnh một cái.
Lớp quang tráo vàng nhạt, tưởng chừng cứng rắn, cũng bị mười ngón tay đầy lực phá hoại làm vặn vẹo biến hình, phát ra âm thanh chói tai.
Tên đệ tử gầy chấn kinh thất sắc, vội lấy ra một tấm bạch sắc phù lục khác. Nhưng trước khi kịp tế ra, tiểu cự nhân bỗng nhiên vung tay quạt mạnh về phía tai hắn, năm ngón tay mơ hồ vặn vẹo, càng lúc càng trở nên khổng lồ.
“Răng rắc!”
Tên đệ tử gầy của Hắc Hồn Tông chỉ cảm thấy như có sấm sét vang lên ngay bên tai, quang tráo màu vàng nhạt lập tức vỡ vụn. Tiếp đó, gió cuồng phong rít gào bên tai hắn, và thế giới trước mắt đột ngột quay cuồng.
Trong tiếng “ùng ục ục” vang lên, hắn thấp thoáng nhìn thấy một thân thể không đầu quen thuộc. Tiếp theo hai mắt hắn tối sầm lại, mọi cảm giác cũng hoàn toàn biến mất.
Đàn độc ong vẫn đang vây quanh nữ tử tóc vàng cũng lập tức giải tán.
Vương Vũ vẩy vẩy bàn tay dinh dính vết máu loang lổ, rồi xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía tên đệ tử béo của Hắc Hồn Tông.
Tên béo thấy đồng bạn bị tên sát tinh khủng bố bỗng từ đâu xuất hiện, dễ dàng tiêu diệt trong chớp mắt, không nói không rằng liền bay lên không, hóa thành cuồn cuộn hắc khí phi độn bỏ trốn.
Vương Vũ hừ lạnh một tiếng, đơn thủ xoay chuyển một cái, trong tay xuất hiện một cán cốt thương dài dài. Hắn hít sâu một hơi, cánh tay thô to thêm một vòng, đồng thời tỏa ra từng sợi kim hoàng sắc vụ khí, lượn lờ quanh thân.
Sau một tiếng nổ chói tai, cốt thương hóa thành một đạo bạch ảnh, biến mất trong nháy mắt.
Chính đang cuống quít bay đi, tên béo vội vàng rút ra mấy tấm phù lục đủ màu sắc, chuẩn bị đập vào thân thể để phòng ngự. Nhưng chưa kịp kích hoạt, hắn đã cảm nhận được cơn gió dữ từ sau lưng. Chưa kịp phản ứng, lồng ngực hắn đột ngột nóng rực, cốt thương đã xuyên qua thân thể hắn.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, hắn rơi tựa như chim sợ cành cong, nhưng chưa kịp chạm đất thì đã bị thêm vài chuôi cốt kiếm, cốt đao bắn tới, xé thân thể hắn thành bảy tám mảnh.
Vương Vũ thở ra một hơi dài, sóng khí trắng xóa từ xung quanh cuộn bay ra. Thân thể khổng lồ của hắn nhanh chóng thu nhỏ lại như cũ.
“Không hổ danh Vương sư đệ! Kẻ có thể chịu nổi một kích của nhị giai lực sĩ. Hô hấp pháp của ngươi đã luyện đến mức luyện sát nhập thể, phun khí như dao rồi.
Trong môn, những người luyện thành tầng thứ hai của hô hấp pháp ta từng gặp không ít, nhưng ngoài bào đệ của Tề Ngân Tiêu kia, ta chưa từng thấy ai mạnh như ngươi.”
Tây Môn Mi đứng nhìn kẻ vừa mới chia tay mấy ngày Vương sư đệ, mỉm cười nói. Sau đó, nàng nhanh chóng lấy ra vài viên đan dược từ trên người, nuốt vào rồi mới thả lỏng thần sắc.
“Tây Môn sư tỷ, làm sao ngươi phát hiện ra ta? Ta đã dùng Thổ Độn Phù, tiềm nhập sâu mấy trượng dưới lòng đất để tránh bị người trong Ma đạo phát hiện. Nguyên định nghỉ ngơi một chút để khôi phục, vậy mà sư tỷ lại phát hiện ra ta dễ dàng như vậy.”
Vương Vũ nhìn chằm chằm nữ tử tóc vàng, chậm rãi hỏi.
(Hôm nay, hơn nửa thời gian đã dành cho việc lên đường và xử lý công việc, chỉ có thể viết được một chương thôi. Mọi người không cần chờ đợi chương 2 nhé.)