Tinh Lộ Tiên Tung [C]

Chương 124: Khang Vô Ngấn



Dựa theo lời giảng thuật của vị Thất Diệu thượng nhân, chỗ khó của pháp thuật trùng điệp nằm ở việc ngưng tụ pháp thuật ấn ký, còn chỗ khó của pháp thuật hỗn hợp lại nằm ở việc tham ngộ phức tạp linh văn đồ. Nhưng đối với hắn mà nói, dường như cả hai điều này đều không thành vấn đề.

Vương Vũ cố gắng đè nén sự mừng thầm trong lòng, ghi nhớ từng điều mà Thất Diệu thượng nhân đã giảng thuật, chuẩn bị sau khi trở về sẽ đưa toàn bộ những tư liệu này vào hệ thống Thái Nguyên.

Nửa ngày sau.

“Hảo rồi, lão phu giảng pháp tựu đến đây chấm dứt rồi, hy vọng chư vị sư chất đều có thể từ trong được lợi.” Thất Diệu thượng nhân cuối cùng cũng kết thúc giảng pháp, thao tác để liên hoa đài chậm rãi trở xuống thạch đài.

Những người khác thấy vậy, đứng dậy khom mình cảm tạ vị Thất Diệu thượng nhân, sau đó lần lượt lui khỏi đại điện.

Vương Vũ cũng hòa vào dòng người rời đi, nhưng khi đi đến cửa, hắn không nhịn được mà quay đầu nhìn lại một lần.

Hắn liền thấy Trần Thiên Hành cùng hai đệ tử chân truyền không rời đi, mà tiến lên thạch đài để trao đổi với Thất Diệu thượng nhân.

Vương Vũ như đang suy tư điều gì, rời khỏi đại điện rồi tách ra với Vạn Sơn.

Hắn không trở về động phủ ngay, mà điều khiển cơ quan phi điểu bay thẳng đến Tổng Vụ Đường.

Tổng Vụ Đường mới được xây dựng, nằm trong một khu kiến trúc dưới chân núi. Đan điện được coi là một trong những kiến trúc quan trọng nhất của Tổng Vụ Đường, nằm ở đại thiên điện lớn nhất bên cạnh tổng điện.

Vương Vũ lượn vài vòng trên không trung, xác nhận không có đệ tử nào khác đi vào đan điện, mới điều khiển cơ quan phi điểu hạ xuống, rồi bước vào đan điện.

Vừa bước vào đại sảnh, hắn đã ngửi thấy một mùi dược hương nồng đậm. Tuy nhiên, Vương Vũ không để tâm, mà trực tiếp bước đến một quầy hàng trong đại sảnh, đưa lệnh bài nội môn đệ tử ra.

Phía sau quầy, một nam nhân chừng năm mươi tuổi đang ngồi. Người này là một chấp sự của đan điện, dường như chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ trung kỳ. Nhưng khi nhìn thấy lệnh bài nội môn đệ tử của Vương Vũ, hắn vẫn bình thản hỏi:

“Vị sư đệ này, ham muốn mua chút đan dược gì?”

“Phiền toái sư huynh, cấp ta một khỏa thượng phẩm Tăng Nguyên Đan, một khỏa trung phẩm Tăng Nguyên Đan, ba bình Thú Tủy Hoàn.” Vương Vũ trầm giọng trả lời.

“Thượng phẩm Tăng Nguyên Đan ham muốn một nghìn công huân điểm, sư đệ ngươi xác định?” Vị chấp sự trung niên ban đầu vẫn giữ thần sắc bình tĩnh, nghe xong liền kinh ngạc, liếc nhìn Vương Vũ một cái.

“Đương nhiên xác định.” Vương Vũ không chút do dự nói.

“Sư đệ, hơi chờ một chút, ta muốn kiểm tra trước xem trong lệnh bài của ngươi có đủ công huân điểm không.” Trung niên chấp sự bán tín bán nghi nói, rồi lấy từ trên người ra một lệnh bài màu vàng nhạt, chạm nhẹ vào lệnh bài màu đỏ của Vương Vũ. Ngay lập tức, một chuỗi số hiện lên:

‘1051’

“Sư đệ, công huân điểm của ngươi vừa đủ dùng. Nhưng trung phẩm Tăng Nguyên Đan còn cần thêm hai trăm năm mươi linh thạch, ba bình Thú Tủy Hoàn thì cần một trăm năm mươi linh thạch, tổng cộng là bốn trăm linh thạch.” Trung niên chấp sự tuy trong lòng giật mình, nhưng miệng vẫn nhanh chóng báo giá.

Vương Vũ lấy từ trên người ra bốn viên trung phẩm linh thạch với các màu sắc khác nhau, đặt lên quầy hàng.

Trung niên chấp sự gật đầu, dùng một tay bấm quyết thi pháp. Sau khi chạm vào lệnh bài vàng nhạt của mình, hắn tiếp tục chạm vào lệnh bài của Vương Vũ. Ngay lập tức, số công huân điểm trên lệnh bài của Vương Vũ chỉ còn lại ‘1’.

“Sư đệ, hơi chờ một lát. Thượng phẩm Tăng Nguyên Đan cần phải lấy từ kho chuyên dụng.” Trung niên chấp sự nói xong, liền xoay người đi vào cánh cửa nhỏ phía sau.

Vương Vũ thấy vậy, đành đứng đợi.

Đúng lúc này, từ ngoài đại điện, một nam tử khôi ngô bước vào. Người này trông chừng khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, dáng người cao lớn, lưng hùm vai gấu. Hắn mặc một bộ trường bào màu xanh, hai tay mang đôi quyền giáp màu bạc, toàn thân toát lên một luồng khí tức sắc bén khó tả.

Người này liếc qua quầy hàng, thấy đã có người đứng đó, liền hơi sững lại. Nhưng hắn không nói gì thêm, chỉ đứng ở một bên của quầy hàng, khoanh tay chờ đợi.

Vương Vũ thấy vậy, liền hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.

Từ khoảng cách gần như vậy, Vương Vũ không cảm nhận được ba động pháp lực trên người đối phương, rõ ràng tu vi của hắn cao hơn hẳn mình.

Một lát sau, trung niên chấp sự quay trở lại, tay nâng một khay gỗ. Khi nhìn thấy nam tử khôi ngô, trong lòng hắn lập tức run lên. Đặt khay gỗ trước mặt Vương Vũ, trung niên chấp sự lập tức chắp tay, kính cẩn nói với nam tử khôi ngô:

“Nguyên lai là Khang sư huynh đến rồi. Khang sư huynh vẫn muốn mua ‘Kim Tinh Đan’ sao?”

“Cấp ta mười bình Kim Tinh Đan. Nhưng thứ này đối với ta ngày càng mất hiệu quả rồi.” Nam tử khôi ngô nhàn nhạt trả lời, nhưng ánh mắt vô thức liếc qua khay gỗ trước mặt Vương Vũ. Đồng tử của hắn đột nhiên hơi co lại.

Vương Vũ không nói thêm lời nào, chỉ khẽ phẩy tay áo, mấy cái tiểu bình trên khay gỗ lập tức biến mất không thấy bóng dáng. Hắn chắp tay cảm tạ trung niên chấp sự, sau đó lập tức xoay người rời khỏi đan điện.

Tuy nhiên, hắn vừa bay ra ngoài chưa được bao xa, chỉ chừng trăm trượng, thì từ phía sau vang lên tiếng gió xé không khí. Một đạo bạch ảnh lóe lên, nhanh chóng chặn trước mặt hắn. Đó là một chiếc ngân quang độc mộc phi chu, trên đó đứng chính là Khang sư huynh mà hắn vừa gặp ở đan điện.

Vương Vũ giật mình, vội vàng hạ cơ quan phi điểu xuống, nhưng trong lòng thấp thoáng dâng lên cảm giác bất an.

“Này vị sư đệ, ngươi vừa rồi có phải đã hoán đổi một khỏa thượng phẩm Tăng Nguyên Đan không?” Nam tử đứng trên phi chu, không chút khách khí truy vấn.

“Sư huynh, không có chuyện đó. Ta làm sao có thể có nhiều công huân điểm như vậy? Chỉ là đổi một khỏa trung phẩm Tăng Nguyên Đan mà thôi.” Vương Vũ không do dự đáp lại.

“Hừ, sư đệ có vẻ như không nhận ra ta sao? Vậy mà dám dùng lời dối trá để che mắt ta! Ta đã thấy rõ chiếc bình trên khay của ngươi, đó chính là loại bình chuyên dùng để chứa thượng phẩm Tăng Nguyên Đan. Hơn nữa, ta vừa rồi đã xác nhận chuyện này với đan điện chấp sự, ngươi còn định giấu sao?” Nam tử khôi ngô trầm mặt, lạnh lùng nói.

“Cho dù tại hạ thực sự mua một khỏa thượng phẩm Tăng Nguyên Đan, thì cũng chẳng liên quan gì đến sư huynh cả, đúng không?”

Vương Vũ mặt không biểu cảm đáp lại, nhưng trong lòng thì tràn đầy căm phẫn đối với vị chấp sự ở đan điện.

Theo quy định mặc nhận của đan điện, bất kỳ đệ tử nào mua đan dược, nội dung giao dịch đều không được phép tiết lộ ra ngoài. Thế nhưng vị chấp sự kia lại ngay lập tức đem thông tin của hắn bán đứng.

Hơn nữa, nhìn khẩu khí của ‘Khang sư huynh’, có vẻ như hắn không phải là một nội môn đệ tử bình thường.

“Hắc hắc, sư đệ thừa nhận là tốt rồi. Không giấu gì sư đệ, ta đã đạt đến Luyện Khí thập tầng, cự ly Luyện Khí viên mãn chỉ thiếu một khỏa thượng phẩm Tăng Nguyên Đan nữa, sau đó có thể trùng kích Trúc Cơ cảnh giới rồi.

Sư đệ hiện tại chỉ mới là Luyện Khí trung kỳ thôi. Nếu dùng thượng phẩm Tăng Nguyên Đan thì quá lãng phí, không bằng ta đưa năm nghìn linh thạch cộng ba khỏa trung phẩm Tăng Nguyên Đan để đổi lấy khỏa thượng phẩm Tăng Nguyên Đan của sư đệ. Chỉ cần sư đệ đồng ý, Khang mỗ liền tính nhận ngươi một cái nhân tình.” Nam tử khôi ngô nở một nụ cười nhẹ nhàng nói.

“Không đổi! Ta cũng cần thượng phẩm Tăng Nguyên Đan để trùng kích Luyện Khí hậu kỳ.” Vương Vũ nghe xong, liền từ chối thẳng thừng.

“Nhìn thấy sư đệ thật không nhận ra Khang mỗ rồi. Sư đệ tốt nhất nghĩ kỹ lại đi.” Nam tử khôi ngô thấy Vương Vũ từ chối một cách kiên quyết, sắc mặt liền âm trầm xuống.

“Thế nào, sư huynh định cưỡng đoạt hay sao? Nếu ta nhớ không lầm, nội môn điều thứ nhất trong môn quy chính là không được phép đồng môn tương tàn. Kẻ nào vi phạm sẽ bị phế bỏ pháp lực và trục xuất khỏi sư môn.

Không có ý tứ, sư đệ còn có việc khác cần làm, không thể tiếp tục ở đây tán gẫu với sư huynh được rồi.”

Vương Vũ nhàn nhạt trả lời, sau đó thúc giục cơ quan phi điểu, vượt qua phi chu của nam tử khôi ngô, bay thẳng đến sườn núi.

Nam tử khôi ngô đứng trên phi chu, không động đậy, chỉ lạnh lùng nhìn theo bóng lưng Vương Vũ.

Ngay lúc này, Vương Vũ nghe thấy trong tai truyền đến một thanh âm lạnh lùng của nam tử:

“Sư đệ nhớ kỹ đấy, ta là Khang Vô Ngấn, giết người vô ngấn chính là không dấu vết.”