Tinh Lộ Tiên Tung [C]

Chương 186: Thải Sơn Viên cùng U Thủy Báo



Vương Vũ vừa cùng cự đại viên hầu trước mắt kịch chiến, vừa lặng lẽ quan sát chiến trường chân truyền phía trên. Khi thấy Nhạc Lãnh San bị hai bộ nhân hình khôi lỗi đánh lén đắc thủ, và Thiên sư huynh cũng bị ma đạo một phương vây quanh sau đó, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy mười phần bất ngờ.

Trong đó, một trong hai bộ nhân hình khôi lỗi gần như giống hệt với bộ đã từng đánh lén hắn trước đó, độc nhất vô nhị.

Cự đại viên hầu trước mắt có thân thể cường hoành, gần như không khác gì hắn sau khi mở ra hô hấp pháp. Đôi mắt linh động, lớp lông quăn màu đen trên thân thể lại càng cứng cỏi vô bì. Trước đây, dù có dùng Thanh Hỏa Đao bổ vài đao, nhưng tất cả đều bị lớp lông này trực tiếp bắn ra, không thể gây thương tích cho cự viên mảy may. So với việc sử dụng đao, quyền đầu công kích dường như còn hữu hiệu hơn.

Trong khi Vương Vũ đang suy xét về chủ nhân của đầu cự viên này, và tự nhắc nhở bản thân phải cẩn thận kẻo bị đánh lén. Thì trước mắt, cự viên sau khi cùng hắn đối oanh một quyền, cả hai tách ra sau đòn tấn công, bỗng nhiên nó mở miệng rộng, phun tiếng người, cười to nói:

“Hắc hắc, không tệ, không tệ. Từ khi ta tu thành Phi Mao Bí Thuật, ngươi là đệ nhất người có thể cùng ta Thải Sơn Viên giả thân liều mạng, mà không rơi vào thế hạ phong. Nhìn ngươi luyện thể mạnh mẽ như vậy, sợ rằng khoảng cách đến nhị giai lực sĩ cũng chỉ còn một bước thôi.

Ta vừa tới nơi này, trực giác liền báo cho ta biết, ngươi chính là kẻ cực kỳ uy hiếp đối với ta. Xem ra, trực giác của ta quả thật không sai, ngươi rất vướng tay!”

“Phi Mao Bí Thuật? Này súc sinh là do ngươi huyễn hóa ra đấy!” Vương Vũ kinh ngạc thốt lên, trên mặt không khỏi hiện lên một tia biểu tình bất ngờ.

“Hắc hắc, ta đây Phi Mao Bí Thuật chính là đến từ Vạn Thú Sơn chân truyền. Nếu như thường lệ, ta đúng thật muốn cùng ngươi chơi thêm một hồi nhỏ, hảo hảo giãn ra gân cốt. Nhưng hiện tại, chỉ có thể tiêu diệt ngươi trước, tiến qua chi viện cho mấy tên phế vật kia.”

Cự đại viên hầu cười hắc hắc một tiếng, rồi đột nhiên song cước giẫm mạnh lên hư không. Thân thể nó một nhoáng, nhảy cao vọt lên, sau đó một đôi chân to lớn lại hung hăng đạp xuống.

Lớp lông xồm xàm dưới phần đáy song cước thình lình hiện lên dày đặc các gai hoàng sắc linh văn, thấp thoáng cấu thành hai trận đồ linh văn kỳ dị.

Vương Vũ cảm thấy không khí bốn phía bất ngờ siết chặt, một cỗ cự lực mạnh mẽ từ phía trước bất thình lình kéo lấy thân thể, khiến hắn loạng choạng ngã về phía trước vài bước. Tựa như hắn đang chủ động đưa mình đến ngay dưới cặp chân khổng lồ của cự viên.

Một đôi chân to, như mặt bàn khổng lồ, lập tức mang theo cơn gió tanh hôi ập thẳng xuống đỉnh đầu của hắn.

“Đây là bí thuật gì?”

Trong lòng Vương Vũ chấn động mãnh liệt. Song cước đột nhiên đạp mạnh xuống đất, thân hình hắn lập tức ngã nhào về sau, lộn nhào một vòng để thoát khỏi lực kéo vô hình bốn phía. Thân thể hắn linh hoạt tựa như viên hầu, thấp thoáng để lại những tàn ảnh mờ nhạt phía sau.

Cự đại viên hầu giẫm mạnh xuống mà trượt trống, sửng sốt một chút, tựa hồ không thể tin vào mắt mình. Nó lại tiếp tục nhoáng người nhảy cao, một lần nữa lao đến Vương Vũ, giẫm mạnh xuống.

Vương Vũ lần nữa cảm giác lực kéo vô hình từ bốn phía, nhưng trong lòng đã có chuẩn bị từ trước. Hắn lại tiếp tục ngã nhào về sau, lăn một vòng để thoát khỏi sự trói buộc. Ngay khi vừa đáp đất, hắn hét lớn một tiếng, một chân đạp mạnh xuống mặt đất.

Ngay lập tức, sau lưng Vương Vũ hiện ra kim sắc đầu hổ, đôi mắt hổ trợn tròn dữ tợn. Thể biểu của hắn quấn quanh bởi làn kim hoàng sắc vụ khí cuồn cuộn, tất cả hội tụ nhanh chóng về phía cánh tay hắn.

Vương Vũ “vèo” một tiếng, xuất hiện ngay sau lưng cự đại viên hầu vừa buông rơi. Mười ngón tay của hắn xòe ra, hai bàn tay trở nên cuồng trướng, hóa thành hai cự đại đạm kim sắc thủ ấn, đồng thời vỗ mạnh lên lưng viên hầu.

“Oanh!” Một tiếng nổ vang dội.

Phần lưng của cự đại viên hầu lõm sâu một mảng lớn. Thân thể khổng lồ của nó bị lực đánh văng ra ngoài, xoay tròn giữa không trung. Miệng lớn của nó phun ra máu tươi vung vãi như mưa rào, bắn tung tóe đầy mặt đất.

Lớp lông đen quăn xoắn trên lưng viên hầu, vốn cực kỳ cứng cỏi, lần này không thể ngăn cản được một kích toàn lực của kim sắc đại thủ ấn.

Không chỉ dừng lại ở đó, Vương Vũ lập tức ngã nhào một cách quỷ dị, lật qua phía trước. Ngay giữa những tàn ảnh liên tiếp, hắn phát sau mà đến trước, xuất hiện tại nơi cự đại viên hầu sắp ngã xuống. Hắn há miệng phun ra một luồng sóng khí trắng xóa, hai cánh tay thô to hóa thành hai kim sắc đại thủ ấn một lần nữa, nhằm thẳng vào lồng ngực của viên hầu mà oanh mạnh.

“Phốc!” Một tiếng vang, một màn quỷ dị bất ngờ xuất hiện.

Thân thể khổng lồ của cự đại viên hầu, bị kim sắc đại thủ của Vương Vũ đánh trúng lồng ngực, lập tức trở nên nhẹ mỏng như không khí. Toàn thân nó nhộn nhạo, giống như một quả khí cầu bị xả hơi, nhanh chóng xẹp xuống, hóa thành một tấm da viên màu đen lớn cỡ thường nhân.

Thấy cảnh tượng này, Vương Vũ sững sờ trong giây lát, nhưng ngay sau đó như nhớ ra điều gì. Cánh tay hắn khẽ động, kim sắc đại thủ xoay lại, vỗ mạnh về phía sau.

“Oanh!”

Một đầu hắc sắc báo tử toàn thân đen thui, xuất hiện như u linh từ giữa hư không, lao đến Vương Vũ mà không phát ra tiếng động. Tuy nhiên, ngay khi nó vừa nhào tới, đầu lâu của nó đã bị kim sắc đại thủ vỗ mạnh trúng, khiến nó bay ngược ra xa.

Vương Vũ xoay người lại, sắc mặt âm trầm. Hắn nhìn về phía hắc sắc báo tử, lúc này đang lăn lộn trên mặt đất rồi nhanh chóng đứng vững lại như không có gì xảy ra. Hắc sắc báo tử trừng mắt nhìn hắn, còn Vương Vũ thì khẽ liếc qua kim sắc đại thủ của mình, chân mày nhíu chặt.

Vừa rồi, khi năm ngón tay đánh trúng, Vương Vũ cảm nhận được một xúc cảm khác lạ, tựa như chạm vào một đoàn dịch thể nồng đặc.

“Có chút ý tứ, ngươi dĩ nhiên có thể đánh phá Thải Sơn Viên giả thân của ta. Nhưng với U Thủy Báo giả thân này, ngươi sẽ ứng đối thế nào đây?” Hắc sắc báo tử cất giọng lạnh lùng, đôi mắt phóng xuất ra lãnh quang dày đặc, ngôn từ không mang chút cảm tình nào.

Trận kịch liệt tranh đấu giữa Vương Vũ và cự đại viên hầu khi nãy đã tạo ra dư uy khủng bố. Toàn bộ khu vực trong phạm vi hơn trăm trượng sớm đã trở thành một vùng đất hoang vắng, không còn bóng người.

Bất kể là Đại Minh Phủ tứ tông hay ma đạo tam tông đệ tử, tất cả đều bị cỗ uy thế kia dọa lui xa, biến khu vực này thành chiến trường đặc biệt, như chỉ dành cho những người thuộc hàng chân truyền.

Phía Đại Minh Phủ tứ tông, nhờ Tứ Tượng Môn chiếm số lượng đệ tử đông đảo, bọn họ tạm thời giữ vững được trận hình. Tuy nhiên, nếu không phải Thiên sư huynh chưa ra lệnh triệt thoái rõ ràng, e rằng ngay khi Nhạc Lãnh San vẫn lạc, một số người đã không chịu được mà bỏ chạy.

Dẫu vậy, tình hình bên trong tam tông khác lại không ổn định. Một số đệ tử vừa ứng phó với đối thủ bên ma đạo, vừa lén lút tìm kiếm đường lui an toàn cho mình.

Màn thể hiện luyện thể uy áp ngang hàng chân truyền của Vương Vũ đã khiến không ít tứ tông đệ tử chú ý. Sự xuất hiện của hắn như một liều thuốc tinh thần, giúp ổn định lại tinh thần vốn đang bối rối và hoảng loạn của mọi người.

Tối thiểu, cho đến khi Vương Vũ hoặc Thiên sư huynh một trong hai người bị đánh bại lần nữa, những đệ tử phổ thông của tứ tông vẫn có thể duy trì sự ổn định, tiếp tục cùng phía ma đạo giao tranh có qua có lại.

Bên ma đạo cũng tương tự, khi Nhạc Lãnh San vẫn lạc và nhận được chi viện từ các chân truyền khác, sĩ khí của bọn họ từng bùng lên mạnh mẽ, nhưng giờ đây lại dần suy giảm.

Không ít đệ tử ma đạo liên tục liếc nhìn hai chiến trường chính, một bên trên không trung và một bên nơi Vương Vũ đang giao đấu.

Những động tĩnh lớn như vậy, không thể thoát khỏi sự chú ý của Thiên sư huynh, người đang thôi động chiếc lam sắc chuông nhỏ, căng thẳng giao đấu với Hoan Hỉ Cung thiếu phụ và hai nhân hình khôi lỗi. Từ xa, hắn cũng phát hiện ra biểu hiện cường đại của Vương Vũ.

Nguyên bản, khi biết rằng bên phía ma đạo còn có một vị chân truyền khác, trái tim của vị tuấn lãng thanh niên này không khỏi trầm xuống.

Thế nhưng, khi hắn chứng kiến Vương Vũ hóa thân thành tiểu cự nhân, dùng sức mạnh luyện thể áp đảo kẻ thi triển phi mao chi thuật bên ma đạo, niềm vui bất ngờ trỗi dậy, trong lòng không khỏi dâng lên một tia hi vọng. Ngay sau đó, Thiên sư huynh vội vàng truyền âm qua:

“Vương sư đệ, nếu có thể, hãy tận lực giải quyết đối thủ nhanh nhất. Tấm kia nhị giai Huyền Vũ Phù của ta chỉ có thể vây khốn tên chân truyền Ma Hồn Tông kia trong thời gian một nén hương. Nếu thời gian hết, ta e rằng chiếc ‘Hạo Thủy Chung’ này không thể chống lại ba chân truyền cùng lúc vây công. Đến lúc đó, chẳng những cơ duyên linh dược viên sẽ mất, mà các đệ tử phổ thông khẳng định sẽ chịu tổn thất thảm trọng.”