“Chẳng lẽ lão tổ trước đây từng tới Già Lam bí cảnh sao?” Vương Vũ kinh ngạc truy vấn.
“Đương nhiên không có, gia tổ nếu trước đây đã tiến vào bí cảnh này, hà tất lại để ta chạy thêm một chuyến.” Tây Môn Mi không chút do dự trả lời.
“Kia lão tổ vì sao lại phân phó sư tỷ đi đến nơi nào đó trong bí cảnh? Chuyện này có điểm không thông a.” Vương Vũ nghi hoặc truy vấn.
“Nhìn bộ dạng sư đệ, vấn đề quả thực không ít. Nếu không giải thích rõ ràng, chỉ e ngươi sẽ không chịu bồi sư tỷ đi thêm một chuyến.” Tây Môn Mi nghe vậy, mày liễu hơi nhăn lại.
“Sư tỷ thứ lỗi, ngươi cũng thấy rồi đấy. Hiện tại lại nhiều thêm một gã Ma đạo Trúc Cơ tu sĩ, khu vực này cơ hồ đã thành thiên hạ của Ma đạo.
Cái khác thì không nói, nếu còn muốn tiếp tục lưu lại trong sơn mạch này, thậm chí còn muốn đi sâu vào trong, nguy hiểm trong đó có thể tưởng tượng được.
Sư tỷ nếu không thể nói rõ chân tướng chuyến này, chỉ sợ ta thật sự không có can đảm tương bồi sư tỷ đi thêm một chuyến.” Vương Vũ nghiêm mặt trả lời.
Hắn trong lòng cũng chính là nghĩ như vậy.
Vốn dĩ hắn chỉ muốn tránh xa nguy hiểm, nếu không thể xác định được Tây Môn Mi có đang dấn thân vào hung hiểm hay không, thì dù đối phương có hứa hẹn lợi ích lớn đến đâu, hắn cũng không nguyện ý hồ đồ mà đi theo.
“Cũng được, nếu sư đệ đã kiên trì như vậy, ta sẽ đại khái giải thích một chút. Nhưng những lời phía sau có liên quan đến một ít kinh lịch năm đó của gia tổ, ta hy vọng sư đệ sau khi nghe xong, tuyệt đối không cáo tố với bất cứ ai.” Tây Môn Mi nhìn vẻ mặt thành thật của Vương Vũ, trong lòng do dự một chút, rốt cục vẫn là nhượng bộ, tính toán nói cho vị Vương sư đệ này một ít sự tình.
“Cái này tự nhiên, Kim Đan lão tổ sự tình, ta chỉ là một tiểu Luyện Khí đệ tử, sao dám loạn tước đầu lưỡi, khắp nơi truyền bậy.” Vương Vũ nghe vậy, trong lòng giật mình, lập tức vỗ ngực, bảo đảm nói.
“Sư đệ đã rõ ràng điểm này, vậy thì không còn gì tốt hơn rồi. Gia tổ sở dĩ chưa từng tiến vào bí cảnh, nhưng lại đối với một vài địa điểm cùng sự tình trong đó có chút hiểu biết, là bởi vì thanh Già Lam bí chìa của bản môn, chính là do gia tổ phát hiện khi còn chưa Kết Đan, rồi hiến giao cho Tứ Tượng Môn.
Cũng nhờ công lao này, gia tổ mới có thể từ môn nội đổi lấy đầy đủ tài nguyên, thuận lợi kết thành Kim Đan.
Nhưng trên thực tế, gia tổ năm đó không chỉ phát hiện thanh Già Lam bí chìa này, mà còn tìm được một phần truyền thừa của Già Lam thượng nhân. Cho nên, theo một ý nghĩa nào đó, gia tổ cũng có thể xem như cách đại đệ tử (*) của Già Lam thượng nhân.
Trong phần truyền thừa này, có nhắc đến một vật, chính là thứ mà hiện tại gia tổ cực kỳ ham muốn.
Việc ta muốn làm lúc này, chính là thay gia tổ mang vật đó ra khỏi bí cảnh.” Tây Môn Mi chậm rãi giảng thuật, chỉ mấy câu ngắn ngủi đã khiến Vương Vũ nghe xong vạn phần kinh ngạc.
“Nguyên lai lão tổ chính là cách đại đệ tử của Già Lam thượng nhân, vậy thì hết thảy đều có thể giải thích thông suốt.
Sư tỷ xác định, vật kia đang được cất giấu sâu trong sơn mạch này sao? Nếu như sư tỷ biết rõ địa điểm, vậy vì sao lúc đầu không trực tiếp lấy ra, mà đến bây giờ mới chạy tới?” Vương Vũ nghe xong, có chút bừng tỉnh, nhưng vẫn còn nghi hoặc truy vấn.
“Nếu có thể, ta dĩ nhiên muốn sớm lấy vật kia ra. Nhưng trong phần truyền thừa mà gia tổ nhận được năm đó, không hề chỉ rõ địa điểm cụ thể của vật kia, mà chỉ để lại một manh mối mà thôi.”
“Ta thật không dễ dàng, phải tìm đến một địa phương khác, mới lấy được một phần địa đồ. Từ đó, ta mới có thể tìm ra địa điểm cụ thể mà manh mối đã ám chỉ.” Tây Môn Mi hiển nhiên rất hy vọng Vương Vũ có thể cùng nàng đồng hành chuyến này. Vừa nói, nàng vừa trực tiếp từ trong túi trữ vật lấy ra hai vật.
Một khối ngọc bội thoạt nhìn như vật bình thường, cùng với một quyển trục đã ố vàng.
“Này ngọc bội chính là vật do Già Lam thượng nhân năm đó lưu lại, còn quyển trục này thì ta phát hiện trên một tiểu đảo trong bí cảnh.
Ngươi chỉ cần mở địa đồ trong quyển trục, rồi đem ngọc bội đối chiếu với địa đồ, liền có thể hiểu vì sao ta xác định vật kia nằm sâu trong sơn mạch này.” Tây Môn Mi vừa nói vừa đưa hai vật sang, khóe môi mang theo một nụ cười như có như không, ánh mắt nhìn chằm chằm Vương Vũ.
Vương Vũ trầm mặc trong chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn thở dài một hơi, vươn tay nhận lấy hai vật.
Hắn rất rõ ràng, một khi tiếp nhận hai thứ này, chỉ sợ bản thân sẽ không còn đường lui, nhất định phải theo đối phương đi chuyến này.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như ngay cả Tây Môn Mi, hậu nhân của Thiên Thiềm lão tổ, cũng đã tự mình tìm đến tận cửa, hắn căn bản không thể nào cự tuyệt yêu cầu của nàng.
Bằng không, đợi sau khi rời khỏi bí cảnh, chỉ e ngay cả Tứ Tượng Môn hắn cũng không thể đặt chân nữa.
Một vị Kim Đan lão tổ nếu muốn tìm phiền toái một tên Luyện Khí đệ tử, căn bản không cần tự thân động thủ. Chỉ cần một câu nói, tự nhiên sẽ có vô số người tranh nhau, ép tên tiểu hài kia vào khuôn khổ.
Này vị Tây Môn sư tỷ, thật sự là một cái phiền toái không nhỏ!
Trong lòng suy tính, ánh mắt hắn cũng đồng thời dò xét hai vật trong tay.
Khối ngọc bội toàn thân đạm lam sắc, bề mặt có một số hoa văn mờ ảo trải dọc, chẳng rõ có dụng ý gì.
Còn quyển trục thì thoạt nhìn đã trải qua năm tháng lâu dài, không chỉ hai đầu có chút sứt mẻ, mà mặt ngoài cũng hiện ra đạm hoàng sắc. Nhưng dù nhìn thế nào, chất liệu của nó cũng không giống thứ phổ thông.
Vương Vũ từ từ mở quyển trục ra, nhìn qua thì chỉ thấy đó là một bức phổ phổ thông thông sơn thủy họa, phía trên có sơn thạch, thụ mộc, cũng có lưu thủy, hoa thảo, thoạt nhìn không có gì đặc biệt.
“Sư đệ không ngại lật địa đồ qua, đối lấy chỗ sáng mà nhìn từ mặt sau một chút.” Tây Môn Mi nhắc nhở.
Vương Vũ nghe vậy liền làm theo, đưa địa đồ lên đối lấy ánh sáng từ thiên không rồi nhìn về mặt sau. Ngay lập tức, hắn nhẹ “ồ” một tiếng.
Chỉ thấy từ mặt sau nhìn lại, sơn thủy họa liền biến thành một bức địa hình đồ đơn sơ, đồng thời có thể rõ ràng phân biệt được toàn bộ bí cảnh cùng các khu vực cơ bản bên trong.
Vương Vũ khẽ niệm một tiếng “siêu tần”, liền lập tức ghi nhớ trọn vẹn địa đồ vào trong đầu. Khoảnh khắc sau, hắn đã minh bạch đại khái cách phân chia khu vực của Già Lam bí cảnh.
Theo như địa đồ miêu tả, quá nửa Già Lam bí cảnh đều là rừng rậm và sơn mạch, trong khi sa mạc cùng ao hồ chỉ chiếm một phần nhỏ.
“Sư đệ, bây giờ hãy đặt ngọc bội lên địa đồ, rồi đối lấy ánh sáng mà chiếu một nhoáng.” Tây Môn Mi lại thúc giục, đồng thời đơn thủ bấm quyết, miệng niệm chú ngữ, sau đó điểm nhẹ lên địa đồ.
Vương Vũ chỉ cảm thấy một cơn gió nhẹ thổi qua, nâng địa đồ trong tay hắn bay lên lơ lửng giữa không trung, không hề dao động.
Hắn lập tức cầm lấy ngọc bội, đối lấy địa đồ mà chiếu lên.
Chỉ thấy trên địa đồ hiện ra từng đường nét sáng ngời, rậm rạp chằng chịt, nhìn lên giống như một bức địa hình đồ khác. So với địa đồ trong quyển trục, rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều.
Vương Vũ thấy vậy, trong lòng khẽ động, chậm rãi di động ngọc bội trong tay, bắt đầu tìm kiếm trên địa đồ.
Dưới trạng thái siêu tần hình thức, với cảm ứng lực khủng bố của mình, hắn gần như không phí chút sức lực nào đã tìm ra khu vực hoàn toàn phù hợp.
Theo ánh sáng từ ngọc bội chiếu xuống những đường nét sáng ngời, gần như trùng khớp hoàn toàn với chỗ nào đó được đánh dấu trên địa đồ, ở khu vực trung tâm của sơn mạch. Ngay khi hai hình ảnh trùng khít với nhau, địa đồ bỗng nhiên xuất hiện một điểm sáng rõ ràng.
Vương Vũ kinh ngạc, thử lay động ngọc bội trong tay, lập tức thấy điểm sáng trên địa đồ lóe lên rồi biến mất. Nhưng khi hắn một lần nữa điều chỉnh đường nét để trùng khớp lại, điểm sáng kia lại quỷ dị hiện ra.
---
(*) cách đại đệ tử = đệ tử cách đời, tức là không phải đệ tử chính thống trực tiếp, mà nhận được truyền thừa thông qua cách gián tiếp nào đó.