Vương Vũ được một luồng gió nhẹ nâng đỡ quanh thân, hai chân lơ lửng cách mặt đất chừng vài thước, thần sắc chuyên chú, thân hình lướt nhanh giữa biển sương.
Chợt hai mắt sáng rực, phía trước hiện ra một gò đất cao hơn ba trượng, huyết khí nồng nặc xộc thẳng vào mặt. Trên mặt đất, thi thể yêu nhện nằm la liệt, đếm sơ cũng có hơn năm mươi con, trông vô cùng thê thảm.
Vương Vũ thấy vậy không những không kinh hãi, trái lại còn mừng rỡ. Điều này chứng minh hắn quả thật đã ra khỏi vùng cấm chế trước đó.
Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ gì thêm, một trận sương trắng phía trước cuồn cuộn bốc lên, từ trong đó một chiếc thuyền gỗ nhạt màu đỏ hồng lặng lẽ lướt ra. Trên thuyền là hai nữ tử vóc dáng yểu điệu, thần sắc bất định.
Vừa thấy có người phía trước, hai đôi mắt đẹp đồng loạt nhìn thẳng về phía Vương Vũ.
"Là ngươi!"
"Không ngờ lại là ngươi!"
Hai người đồng thanh kinh hô.
Một người chính là Diệp Trân, thiếu nữ áo gấm từng điều khiển yêu xà; người còn lại là phụ nhân của Hoan Hỉ Cung, kẻ từng sử dụng pháp khí Thiên Hương Phiến.
Cả hai đều là chân truyền của Ma đạo. Một người từng may mắn thoát khỏi tay hắn, người còn lại đã tận mắt chứng kiến hắn liên tục giết hai tên chân truyền khác, oai phong chấn động.
Nay đột ngột gặp lại, gương mặt của hai nữ tử kia lập tức biến sắc, thần tình kinh hãi, đứng bất động trên phi chu, không dám manh động.
Phụ nhân Hoan Hỉ Cung trong tay còn đang cầm một viên cầu thủy tinh lấp lánh ánh sáng.
Ánh mắt Vương Vũ lướt qua viên cầu, khóe mắt khẽ nheo lại. Hắn lật tay một cái, lập tức trong tay đã hiện ra một thanh trường đao màu xanh đỏ, khí tức sắc bén lộ rõ.
"Chạy!"
Không rõ là ai trong hai người kia khẽ quát một tiếng.
Phụ nhân Hoan Hỉ Cung vung tay áo, một đạo phù lục màu máu bay ra, gặp gió tự bốc cháy, lập tức hóa thành huyết quang bao lấy thân thể, như sao băng rạch không lao thẳng vào biển sương phía sau.
Diệp Trân thì từ trong lòng móc ra một viên châu tròn màu vàng nâu, vung tay đập mạnh xuống phía dưới.
Một tiếng "bùm" trầm đục vang lên.
Một bóng xà khổng lồ màu vàng nhạt hiện ra trong ánh sáng cuồn cuộn, không nói một lời, liền há miệng nuốt chửng nàng vào bụng, sau đó chui thẳng xuống lòng đất, không thấy tung tích đâu nữa.
Vương Vũ vốn đã chuẩn bị vận chuyển pháp quyết hô hấp, giờ phút ấy lại thoáng ngẩn người.
Song chỉ trong chớp mắt, tâm niệm xoay chuyển. Hắn không đuổi theo hai nữ nhân kia, mà lặng lẽ kết ấn, vài đạo bạch vân lướt qua thân thể, rồi cả người lập tức hóa thành ảo ảnh lờ mờ, biến mất không một tiếng động.
Một thoáng sau, thân hình hắn lướt về một phương khác, tốc độ nhanh như điện xẹt.
Dẫu rằng trong pháp trận này, thủy tinh cầu rất có thể bị cấm chế ảnh hưởng, khó mà vận dụng như ở bên ngoài, nhưng hiện tại hắn đã bị người Ma đạo phát hiện tung tích, tuyệt không thể dừng chân nơi này quá lâu. Cần phải sớm ngày rời khỏi đại trận mới là thượng sách.
…
Trong một góc tường đổ nát của ngôi cổ miếu, hai vị hòa thượng Viên Minh và Viên Thông đang dùng thuật ẩn thân hóa thành hai bóng mờ, khẽ khàng trò chuyện, đồng thời vẫn thi thoảng liếc mắt nhìn về tòa tháp cao lớn giữa trung tâm tự viện.
"Tiểu sư đệ, ngươi xác định bên trong tòa tháp kia có vật gì đó đang mãnh liệt triệu hồi ngươi? Có phải chỉ là ảo giác hay không?" Viên Minh, thân hình cao gầy, ánh mắt nghiêm nghị hỏi nhỏ.
"Viên Minh sư huynh, tiểu đệ dám chắc. Không chỉ cảm nhận có thứ gì đó đang gọi mình, mà còn cảm thấy nơi đây hết sức quen thuộc, cứ như từ kiếp nào đã từng đặt chân đến chốn này..."
Thậm chí ngay khi trông thấy tòa tháp ấy, trong đầu bần tăng đã hiện lên rõ ràng bố cục và kết cấu bên trong tháp.” Hòa thượng trẻ tuổi Viên Thông nhíu mày, trầm giọng hồi đáp vị hòa thượng cao gầy bên cạnh.
“Vậy thì thú vị rồi. Theo như pháp khí mà lão tổ ban xuống chỉ dẫn, pháp thể Phạn thân của Già Lam thượng nhân cũng đang ở trong tòa tháp này.” Viên Minh vừa suy ngẫm vừa gật đầu, đoạn vung cổ tay, chuỗi Phật châu màu ngà to bằng ngón cái quấn quanh cổ tay lập tức lay động.
Chỉ nghe một tiếng xôn xao khe khẽ vang lên, toàn bộ chuỗi Phật châu tự động bay lên giữa không trung, lơ lửng thành hình tam giác, mũi nhọn chĩa thẳng về phía tòa tháp xám.
“Sư huynh, chẳng lẽ là pháp thể Phạn thân đang gọi ta?” Viên Thông ngập ngừng, lên tiếng hỏi.
“Khó nói. Nhưng sư đệ còn nhớ tên yêu vật kia không? Lần nào cũng đụng độ với chúng ta, đều chiếm thế thượng phong, thế nhưng hết lần này đến lần khác lại đột ngột rút lui. Đặc biệt lần cuối cùng, suýt nữa ép ta phải giải khai phong ấn.” Viên Minh ánh mắt ngưng trọng, phản vấn.
“Dĩ nhiên là nhớ. Con yêu vật ấy hành tung quả thật cổ quái. Đến giờ tiểu đệ vẫn chẳng hiểu rốt cuộc là chuyện gì.” Viên Thông vẻ mặt đầy nghi hoặc.
“Ta cũng chưa tra rõ nguyên nhân bên trong. Nhưng có một điều không sai, sư đệ ngươi là người có căn cơ đặc biệt, tòa tháp này, dù là pháp thể Phạn thân hay vật gì khác bên trong, đều có duyên sâu xa với ngươi.” Viên Minh đáp không chút do dự.
“Sư huynh nói như vậy, chẳng phải là...” Viên Thông nghe vậy, trong lòng liền dấy lên sóng động.
“Chuyến này chúng ta tiến vào mật cảnh, vốn là để tìm kiếm kỳ duyên. Đã có duyên, thì càng nên thuận thiên hành sự, không thể để cơ duyên vuột khỏi tay.” Viên Minh dứt lời, thần sắc thêm phần kiên định.
Nghe vậy, Viên Thông liên tục gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.
Ngay lúc này, từ trong lùm cây rậm rạp nơi góc tường vang lên một tiếng nói uể oải: “Thú vị thật. Sao bần đạo lại cảm thấy bảo vật trong tòa tháp này cũng có phần liên quan tới ta nhỉ.”
“Ai đó?”
Viên Minh giật mình kinh hãi, lập tức giơ chân đá ngang một cước. Trên đùi hiện ra một ảo ảnh sư thú bạc trắng, lập tức theo thế đá tung ra một đạo bạch ảnh dài như lưỡi đao, cuộn thẳng vào bụi cây.
“Ầm!”
Lùm cây nổ tung, đất đá văng tứ tán, để lại một hố lớn sâu hoắm.
Một giọng nói lười nhác, mang theo mùi máu nhàn nhạt vang lên phía sau hai người: “Hừ, hai tên trọc đầu các ngươi muốn sớm xuống đường luân hồi sao? Dám không để ta nói hết đã vội ra tay.”
Chỉ thấy sau lưng hai người, một thân ảnh toàn thân bị huyết vụ bao lấy lặng lẽ hiện ra, đôi mắt đỏ sậm đầy âm lãnh đang gắt gao nhìn chằm chằm về phía họ.
“Công pháp huyết đạo... Đạo hữu là người của Ma La tông?” Viên Minh thoắt một cái đã đứng chắn trước Viên Thông, ánh mắt trầm trọng nhìn đối phương, miệng hỏi lớn.
Viên Thông cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhìn chằm chằm kẻ mới xuất hiện.
“Hừ, đã sớm nghe công pháp Phật môn có chỗ huyền diệu, lại khắc chế Ma đạo chúng ta. Hôm nay gặp được, dĩ nhiên muốn thử một phen.
Hai ngươi cứ việc cùng lên. Bần đạo cho hai vị thời gian một nén nhang. Trong khoảng ấy, hoặc là ta giết hai ngươi, hoặc là bị hai ngươi giết chết.” Huyết ảnh âm trầm lên tiếng, đoạn khẽ vung tay áo, huyết vụ quanh thân lập tức cuộn trào, áp thẳng về phía hai hòa thượng.
“Khẩu khí thật lớn. Sư huynh, để tên ma đầu này cho tiểu đệ đối phó!” Hai mắt Viên Thông sáng lên, lập tức bước ra một bước từ phía sau Viên Minh, thân hình trong chớp mắt cao lớn hẳn lên, toàn thân hiện lên từng đạo phù văn nhạt màu vàng kim, quyền thế lập tức tung ra đánh thẳng vào màn huyết vụ.
"Vù!"
Một luồng cuồng phong sắc vàng từ quyền đầu cuốn ra, va chạm trực diện với huyết vụ đang áp tới, lập tức đánh tan một phần lớn.
“Tên này có chút tà dị, sư đệ cẩn thận một chút.” Viên Minh chần chừ giây lát, vẫn không lập tức động thủ, chỉ lặng lẽ đứng nguyên tại chỗ.
“Để cho ngươi đối phó ta? Tiểu hòa thượng, ngươi đang nghĩ gì vậy?” Huyết ảnh giữa huyết vụ bật cười âm trầm, tay áo lại khẽ động, liền có một tấm da người màu xám trắng bay ra.
Tấm da người ấy đón gió hóa thành một đạo hư ảnh mơ hồ màu tro, hai tay hai chân vặn vẹo lao thẳng về phía Viên Thông, quyền cước như vũ bão, nhất thời giao đấu cùng hắn mà không hề rơi xuống thế hạ phong.
Viên Minh bên cạnh còn đang kinh ngạc vì hư ảnh ấy có thể sánh ngang sư đệ mình, thì chợt trong tầm mắt huyết khí cuộn trào, một đạo huyết ảnh mờ mịt đột ngột hiện ra ngay trước mặt, không chút báo trước, nhào thẳng về phía ngực y.