Vài ngày sau.
Đinh Vũ đứng dưới chân một ngọn đồi nhỏ, nhìn ông ngoại mình cúi đầu khúm núm trò chuyện với một người đàn ông mặc đạo phục. Người đạo sĩ trạc ngoài bốn mươi, lông mày rậm, gương mặt vuông vức, giọng nói chậm rãi nhưng đầy uy nghi. Sau lưng họ là một con đường bậc thang bằng đá uốn lượn, dẫn thẳng lên đỉnh núi, nơi thấp thoáng một tiểu đạo quán ẩn hiện giữa sắc xanh tươi của cây cối.
Sau tầm một chén trà, ông lão quay người lại, dặn dò Đinh Vũ: “Tiểu Nhị, con hãy đi theo Trùng Vân đạo trưởng. Ở đạo quán nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, đạo trưởng bảo gì thì làm nấy. Đợi vài năm nữa, khi linh dịch qua đi, ông ngoại sẽ đến đón con về nhà.”
Nói xong, ông lão lại nói vài lời cảm ơn với đạo sĩ, sau đó trao cho ông ta một gói đồ nặng trĩu, rồi mới chầm chậm xoay người rời đi.
Đinh Vũ nhìn bóng dáng ông lão khuất dần, trong lòng ngổn ngang trăm mối suy tư.
Trên đường đi, hắn đã biết được từ ông ngoại vì sao mọi người lại sợ “Linh dịch” đến vậy.
Thì ra, cứ khoảng hơn mười năm một lần, Hoàng Thạch Thành sẽ ra lệnh cho các làng xã trực thuộc điều động một lượng lớn nam đinh để khai phá những vùng đất hoang kỳ lạ. Đất ở những nơi này cứng vô cùng, phải dùng đến những nông cụ đặc chế hạng nặng, việc khai hoang vô cùng gian khổ, thậm chí có thể làm suy kiệt sức khỏe của những người tham gia. Thời gian lao dịch có khi ngắn thì ba bốn tháng, lâu thì hơn nửa năm. Nếu không phải vì phần thưởng hậu hĩnh từ Hoàng Thạch Thành, thì người trưởng thành bình thường khó mà chịu nổi.
Điều kỳ lạ là, sau khi khai hoang xong, những vùng đất này sẽ bị phủ thành chủ phái người canh gác cẩn mật, không cho dân thường lại gần. Người ta nói rằng trên những mảnh đất đó trồng một loại lúa đặc biệt, mỗi mười năm mới thu hoạch một lần, loại lúa này dành riêng cho các quyền quý, và nghe đồn rằng ăn vào sẽ trường thọ. Nhưng chẳng ai biết lời đồn này có thật hay không.
Ngoài ra, từ ông ngoại, Đinh Vũ còn biết rằng các làng xã thuộc quyền quản lý của Hoàng Thạch Thành có đến hàng trăm nơi, còn bên ngoài những khu vực đó thì hoàn toàn hoang vu, không bóng người, và dường như có những quái vật, thú dữ xuất hiện. Ngay cả ông ngoại hắn cũng không biết gì về triều đình hay quan phủ.
Đinh Vũ cảm thấy khó hiểu, nhưng nghĩ lại thì ông ngoại hắn cũng chỉ là một thợ săn, chưa bao giờ rời khỏi khu vực quanh làng Vương Gia, nên cũng không thể biết được “thế giới bên ngoài” thực sự ra sao. Có lẽ chỉ những người có chức vụ tại Hoàng Thạch Thành mới nắm được chút ít thông tin về thế giới này.
Ngoài những điều đó ra, Đinh Vũ không phát hiện ra thế giới này có sự khác biệt lớn nào với Lam Tinh, và việc có sự xuất hiện của Phật giáo, Đạo giáo cũng không làm hắn ngạc nhiên.
Có lẽ thế giới này thực sự có một mối liên hệ sâu xa với Lam Tinh, như Tiến sĩ Trần và các nhà khoa học đã suy đoán.
Nhưng việc vừa mới đến dị giới chưa bao lâu đã phải làm đạo đồng khiến Đinh Vũ cảm thấy có chút bất lực, hắn chỉ hy vọng đồ ăn trong đạo quán có thể ngon hơn ở nhà.
“Thôi, đừng nhìn nữa. Đi theo ta lên núi. Đợi đến khi ta ghi tên con vào sổ của đạo quán, lúc đó con mới chính thức là người của quán này.” Trùng Vân đạo trưởng nhìn Đinh Vũ, lạnh nhạt nói.
“Vâng, cảm ơn đạo trưởng.” Đinh Vũ vội vàng cúi đầu hành lễ.
“Tuổi tuy còn nhỏ nhưng cũng biết lễ nghi! Bình thường vào thời điểm này, đạo quán sẽ không nhận thêm người nữa. Nhưng ông ngoại con đã giúp ta một việc lớn khi tìm được thứ ta cần, nên lần này mới đặc cách cho con vào đạo quán với danh nghĩa đạo đồng. Đạo hiệu của con sẽ là ‘Thu Diệp’, sau này cứ gọi ta là ‘Quán chủ’.” Trùng Vân đạo trưởng có chút ngạc nhiên, nhìn lại thiếu niên trước mặt một lần nữa, rồi nói bằng giọng điệu thản nhiên.
“Vâng, thưa Quán chủ.” Đinh Vũ cung kính đáp.
Trùng Vân đạo trưởng gật đầu, quay lưng bước lên con đường núi.
Đinh Vũ nhanh chóng theo sau.
Sau khoảng thời gian cháy hết một nén nhang, Đinh Vũ và đạo trưởng đã đến đỉnh núi. Trước mắt hiện ra một đạo quán nhỏ chiếm diện tích chỉ tầm hai, ba mẫu. Trên cổng lớn của quán treo một tấm biển màu đỏ, trên đó khắc ba chữ lớn màu bạc.
“Bạch Vân Quán.”
Nhìn những chữ viết trên biển, có phần giống với chữ triện cổ của Lam Tinh, Đinh Vũ – một sinh viên đại học đến từ Lam Tinh – không khỏi mỉm cười, thầm đọc trong đầu.
Bước vào cổng lớn, trước mắt hiện ra một quảng trường nhỏ lát gạch xanh. Phía trước là đại điện thờ, hai bên là những dãy nhà phụ. Hai con đường nhỏ lát đá vụn hai bên đại điện dẫn thẳng ra phía sau đạo quán.
Trên quảng trường, một tiểu đạo sĩ mập mạp đang cầm chổi quét sân, thấy Trùng Vân đạo trưởng liền vội vàng tiến lên chào: “Quán chủ!”
“Đông Nguyệt, vào phòng ta lấy sổ đạo của quán ra đây. Đứa trẻ này là Thu Diệp, mới nhập quán. Nhớ kỹ, nếu có người ngoài hỏi, cứ nói ‘Thu Diệp’ đã vào quán từ nửa năm trước cùng với con.” Trùng Vân đạo trưởng gật đầu, sau đó dặn dò.
“Vâng, con đi ngay.” Tiểu đạo sĩ Đông Nguyệt ngạc nhiên nhìn Đinh Vũ một cái, rồi vội vàng cúi đầu, chạy về phía một căn phòng bên cạnh.
Trùng Vân đạo trưởng dẫn Đinh Vũ tiến vào đại điện phía trước.
Bên trong đại điện không thể gọi là nguy nga tráng lệ, nhưng vẫn toát lên vẻ cổ kính trang nghiêm. Trên bàn thờ có lư hương và các vật thờ đầy đủ. Chính giữa đại điện, trên bệ đá hình hoa sen, là một bức tượng đạo sĩ cao khoảng hơn ba mét, làm hoàn toàn từ đá xanh. Tượng có ba sợi râu dài, khuôn mặt sống động như thật, sau lưng mang một thanh kiếm đá màu trắng.
“Đây là ‘Cửu Thiên Cầu Dương Thiên Sư’, thần linh được thờ phụng trong quán. Con hãy đến đây dập đầu bái lạy một cái.” Trùng Vân đạo trưởng vừa dâng một nén hương lên trước tượng, vừa nói với Đinh Vũ.
“Cộp!”
Không nói một lời, Đinh Vũ tiến tới và cúi đầu lạy trước tượng một cái, vô cùng kính cẩn và dứt khoát.
Trùng Vân đạo nhân nhìn thấy vậy, gương mặt lộ vẻ hài lòng.
Đúng lúc này, Đông Nguyệt hai tay cầm cuốn sổ mỏng bìa đỏ, vội vàng bước vào đại điện. Trùng Vân đạo nhân nhận lấy cuốn sổ, mở ra, rồi cầm bút lông từ trên bàn thờ lên, tùy ý hỏi: "Tên của ngươi?"
“Vương Thiết Trụ.”
Nghe Đinh Vũ trả lời, Trùng Vân đạo nhân nhíu mày, lắc đầu liên tục.
“Cái tên này không được, quá thô thiển. Tuy không có quy định chính thức, nhưng theo thông lệ, những cái tên thô tục như vậy không thể ghi vào đạo sách. Thế này đi, ngươi đổi tên đi, sau đó ta sẽ báo cho ông ngoại ngươi, chắc ông cũng không phản đối đâu.”
“Đổi tên?”
Đinh Vũ hơi ngạc nhiên.
“Đúng vậy, nếu ngươi không biết chọn tên thì ta có thể đặt giúp.” Đạo nhân nói với giọng thờ ơ.
“Vậy con xin đổi tên thành 'Vương Vũ'.” Sau một hồi suy nghĩ, Đinh Vũ buột miệng nói ra cái tên mới.
“Vương Vũ, tên này nghe cũng ổn đấy. Ngươi biết viết không?” Đạo nhân có vẻ ngạc nhiên, liền hỏi.
Đinh Vũ do dự một chút, rồi đáp: “Biết”, sau đó dùng ngón tay vẽ tên mình trong không khí.
Trùng Vân đạo nhân nhìn thấy vậy, gật đầu, liền dùng bút lông ghi thêm hai chữ “Vương Vũ” vào sau chữ “Thu Diệp” đã viết sẵn trong sổ. Sau đó ông nghiêm nghị dặn dò: “Nhớ kỹ, từ nay ngươi đã được ghi vào đạo sách, tức là ngươi chính thức trở thành Vương Vũ. Đừng bao giờ để lộ ra tên cũ trước mặt người ngoài. Nếu bị phát hiện, ngươi có thể sẽ bị kéo đi phục vụ linh dịch, và khi đó ta cũng không thể giúp được.”
Vương Vũ liên tục gật đầu, trong lòng cũng hạ quyết tâm: Từ bây giờ ở dị giới này, mình sẽ là Vương Vũ.
(Từ đây, nhân vật chính sẽ được gọi là Vương Vũ.)
“Tốt lắm, Đông Nguyệt, ngươi hãy đưa người mới này đi làm quen với đạo quán, phát cho hắn đồ dùng cần thiết, rồi nhắc nhở hắn các quy định trong quán. Ta phải thực hiện buổi công phu sáng, các ngươi có thể lui xuống. Thu Diệp, tối nay đến gặp ta.” Sau khi nói xong, Trùng Vân đạo nhân ngồi xuống chiếc bồ đoàn bên cạnh bàn thờ, nhắm mắt tĩnh tâm.
Tiểu đạo sĩ Đông Nguyệt vâng dạ, dẫn Vương Vũ rời khỏi đại điện.
“Thu Diệp, ta nhập quán trước ngươi, sau này ngươi phải gọi ta là 'sư huynh'. Ngươi cũng gia nhập Bạch Vân Quán để tránh linh dịch, đúng không? Ta cũng vậy. Cha ta biết tin này từ mấy tháng trước, nhờ người tốn kha khá tiền mới để Quán chủ thu nhận ta. Lần trước linh dịch là mười năm trước, nghe nói rất kinh khủng, hễ nhà có nam đinh từ mười tuổi trở lên đều phải đi phục dịch, ít nhất cũng vài tháng mới có thể về nhà. Có người thậm chí mãi mãi không trở về, còn những người may mắn trở về cũng mắc phải bệnh nặng. Nhưng sư đệ yên tâm, chỉ cần chúng ta có tên trong đạo sách, Hoàng Thạch Thành sẽ không đụng tới được chúng ta. Luật lệ của đạo quán cũng rất đơn giản, chủ yếu chỉ cần không vi phạm lệnh của Quán chủ. Công việc hàng ngày cũng khá nhàn rỗi, chỉ cần quét dọn đạo quán và tụng ba lần 'Bạch Vân Kinh' mỗi sáng và tối là xong. Ngươi có thể ra vườn trồng rau hoặc đi ra sau núi chơi...” Đông Nguyệt vừa rời khỏi đại điện đã bắt đầu nói liên hồi, có vẻ là một kẻ lắm lời.
“Đông Nguyệt sư huynh, nơi này có vẻ khá vắng vẻ, trong đạo quán chỉ có ngươi và Quán chủ thôi sao?” Vương Vũ nhìn xung quanh, thấy các phòng ốc trông rất ngăn nắp, liền hỏi.
“Đương nhiên là không chỉ có vậy. Ngoài ta, ngươi và Quán chủ, còn có Đại sư huynh ‘Thanh Phong’, người mới thật sự là đệ tử của Quán chủ, có thể trực tiếp gọi Quán chủ là sư phụ, còn chúng ta chỉ là đệ tử trên danh nghĩa, vẫn phải gọi là ‘Quán chủ’. Nhưng Thanh Phong hiện không có trong quán, hắn xuống núi để làm pháp sự cho một gia đình lớn.”
“Vậy ra trong quán có tổng cộng bốn người.” Vương Vũ nghĩ thầm.
Không lâu sau, Đông Nguyệt dẫn Vương Vũ đi một vòng quanh gần hết đạo quán. Hắn không chỉ được phát một bộ đạo bào vừa vặn, mà còn được sắp xếp một căn phòng nhỏ. Khi họ đi dọc theo con đường nhỏ bên cạnh đại điện, phía sau đạo quán hiện ra một mảnh đất trống lớn. Một bên của mảnh đất này là vườn rau xanh mướt, được vây quanh bởi hàng rào gỗ, bên còn lại là một giá để vũ khí với đầy đủ các loại đao, thương, côn, kiếm. Bên cạnh giá vũ khí còn có ba, bốn hình nhân bằng gỗ và năm, sáu chiếc khóa đá màu trắng, to nhỏ không đều.
Phía cuối khu đất trống có một căn nhà đá, cửa lớn màu đen với một chiếc khóa đồng lớn, trên khóa đồng còn dán chéo hai mảnh giấy vàng cũ kỹ, trên đó có những hoa văn đen kỳ lạ.
Khi Vương Vũ còn đang nhìn xung quanh, Đông Nguyệt chỉ vào giá vũ khí, nháy mắt nói: “Đây là nơi Quán chủ và Thanh Phong sư huynh luyện võ. Ngươi đã vào đạo quán, Quán chủ chắc cũng sẽ truyền cho ngươi một bộ võ kỹ để phòng thân. Ta đã học được từ Quán chủ một bộ côn pháp, lợi hại lắm.”
“Quán chủ biết võ công sao?” Vương Vũ nghe thấy vậy, không khỏi kinh ngạc.
“Tất nhiên rồi, mà còn rất lợi hại nữa. Ngươi đến đây xem dấu tay trên chiếc khóa đá này, chính là do Quán chủ một chưởng đánh vào đấy.” Đông Nguyệt nhanh chân chạy tới bên giá vũ khí, chỉ vào chiếc khóa đá lớn nhất, tự hào nói.
Vương Vũ vội bước tới, chăm chú quan sát.
Chỉ thấy trên mặt chiếc khóa đá trắng có một dấu tay sâu khoảng nửa tấc hiện ra rõ ràng.
Vương Vũ đưa ngón tay chạm vào mép dấu tay, rồi hơi ấn thử một chút, chỉ cảm thấy chiếc khóa đá cứng rắn vô cùng, có lẽ ngay cả dùng dao sắc cũng phải tốn rất nhiều sức mới có thể để lại dấu vết trên đó, chứ đừng nói đến việc làm điều này bằng tay trần.
Nếu điều này là thật, thì thân thủ của Trùng Vân đạo nhân thực sự rất kinh khủng, hoàn toàn vượt xa những “võ thuật” ở Lam Tinh.
Nhưng điều này có được xem là sức mạnh siêu nhiên không nhỉ?
Vương Vũ nghĩ đến đây, tim bắt đầu đập thình thịch, có chút phấn khích.
“Đông Nguyệt sư huynh, sư huynh có thể biểu diễn côn pháp mà Quán chủ truyền dạy không, để cho đệ mở mang tầm mắt?” Vương Vũ nhìn tiểu đạo sĩ đang đầy vẻ tự đắc, liền nảy ra ý, dùng giọng ngọt ngào hỏi.
“Côn pháp mà Quán chủ dạy là Kim Cang Côn Pháp, nếu sư đệ muốn xem, đương nhiên là được.”
Tiểu đạo sĩ dường như đã sẵn sàng khoe khoang trước mặt Vương Vũ, liền lập tức đồng ý. Hắn nhanh chóng rút từ giá vũ khí ra một cây côn nặng, cao hơn hắn một chút, rồi bước ra giữa bãi đất trống.
“Cây côn này... sư huynh cho đệ sờ thử được không?” Vương Vũ nhìn cây côn đen xì một lúc, gương mặt hiện lên vẻ tò mò, hỏi.
“Đương nhiên là được rồi. Nhưng sư đệ cẩn thận, cây côn này khá nặng đó!” Đông Nguyệt ngạc nhiên một chút, nhưng rồi vui vẻ đáp, đưa một đầu côn cho Vương Vũ.
“Cây côn này được bọc một lớp sắt dày thế này, chắc phải nặng đến ba, bốn chục cân. Sư huynh thực sự có thể múa được sao?” Vương Vũ cầm thử phần đầu cây côn, cảm nhận sự lạnh buốt từ lớp sắt, trong lòng không khỏi thắc mắc.
“Haha, sư đệ đánh giá thấp ta rồi. Ta có thể lực khá tốt, cây côn này chưa là gì cả. Dù có là côn sắt đặc, ta cũng không ngại gì. Sư đệ nhìn cho kỹ... Đại mộng sơ tỉnh, Vi Đà lâm thế...” Tiểu đạo sĩ không để tâm đến lời Vương Vũ, cười lớn, sau đó di chuyển ra giữa sân, miệng niệm vài câu, rồi bắt đầu múa cây côn trong tay, tạo nên những tiếng "vù vù" mạnh mẽ, trông vô cùng dũng mãnh.
Vương Vũ dường như xem rất chăm chú, thỉnh thoảng còn vỗ tay tán thưởng, nhưng trong lòng hắn lại có phần không mấy ấn tượng.
Với một người đã từng xem qua vô số phim võ hiệp với đủ loại hiệu ứng hiện đại, Vương Vũ chỉ cảm thấy côn pháp này có vẻ hoa mỹ, nhìn thì bắt mắt nhưng không thực sự có gì đặc biệt. Tuy nhiên, sức mạnh của tiểu đạo sĩ mập mạp này, bằng tuổi mình mà lại khỏe đến vậy, khiến hắn không khỏi ngạc nhiên.
Đông Nguyệt hét lên một tiếng, sau đó dùng một đầu côn giáng mạnh xuống đất, tạo nên một cái hố nhỏ nông trước mặt. Sau khi dừng lại, hắn thở hổn hển, thu côn về, đắc ý nói với Vương Vũ: “Sao rồi? Bộ côn pháp này ta chỉ mới tập luyện trong nửa năm, đã thành thạo đến mức này rồi. Ngay cả Quán chủ cũng khen ta có năng khiếu.”
“Quá lợi hại! Cây côn nặng như vậy, nếu là đệ thì chắc nửa năm cũng không làm được. Nhưng sư huynh đã lợi hại thế này, chắc hẳn Đại sư huynh Thanh Phong còn lợi hại hơn nhiều phải không?” Vương Vũ vừa nhớ đến dấu tay trên chiếc khóa đá, vừa tò mò hỏi thêm.
“Đại sư huynh Thanh Phong tất nhiên còn lợi hại hơn nhiều. Nhưng... chỉ là...” Tiểu đạo sĩ nghe đến tên Thanh Phong, lập tức có vẻ ấp úng, không muốn nói tiếp.
Sự tò mò của Vương Vũ càng dâng cao, nhưng hắn không tiện hỏi thêm. Thay vào đó, hắn chỉ vào căn nhà đá và hỏi: “Sư huynh, căn nhà này để làm gì vậy? Sao lại bị khóa và còn dán cả mấy tờ giấy này nữa?”
“Tờ giấy nào? Đó là bùa chú đấy, được cho là có tác dụng trấn tà và phong ấn. Còn về công dụng của căn nhà thì ta cũng không rõ. Nó đã có ở đây từ trước khi ta nhập đạo quán, Quán chủ dặn rằng không được lại gần. Nhưng ta từng thấy Thanh Phong sư huynh vào trong đó, hỏi hắn có gì bên trong nhưng hắn cũng không chịu nói. Chỉ biết rằng căn nhà này có gì đó rất kỳ lạ, nếu ngươi đến gần thì sẽ tự biết thôi.” Đông Nguyệt nhìn về phía căn nhà đá, lắc đầu, sau đó nói với vẻ bí ẩn.