Tinh Lộ Tiên Tung [C]

Chương 52: Thanh Qua cư sĩ



Một quầy hàng mà trước đó có hai người liên tiếp mua đồ.

Vương Vũ mang lòng hiếu kỳ tiến lại gần, nhưng khi hắn nhìn rõ những vật bày trên quầy thì hai mắt sáng rực.

Người bán là một lão nhân tóc bạc da hồng, trên quầy bày biện ngăn nắp hơn mười tấm phù lục đủ loại kích cỡ và màu sắc. Bên cạnh quầy còn cắm một lá cờ nhỏ, trên đó viết "Phù lục họ Quách."

"Đạo hữu trông có vẻ lạ mặt, chắc mới tới Phường Thị phải không? Có muốn mua vài tấm phù lục làm hộ thân không?" Lão nhân vừa tiễn một vị khách, thấy Vương Vũ đến thì lập tức niềm nở chào hỏi.

"Tiền bối..."

"Haha, đừng gọi là tiền bối gì cả. Chúng ta đều là người tu luyện ở giai đoạn Luyện Khí, nếu không chê, cứ gọi ta là 'lão Quách' là được." Lão nhân cười híp mắt đáp.

"Quách đạo hữu, những phù lục này là do ngài vẽ ra sao? Có thể giới thiệu sơ qua không?" Vương Vũ mỉm cười hỏi.

"Tất nhiên là do Quách mỗ vẽ. Ta không dám nhận tài giỏi, nhưng là một phù sư được Phường Thị chứng nhận, quầy phù lục họ Quách này đã tồn tại ở Phường Thị Quảng Nguyên nhiều năm, danh tiếng thì khỏi phải bàn.

Trong số những phù lục này, có loại là Thanh Phong phù, kích hoạt xong có thể phóng thích thuật Thanh Phong, có thể thổi tan sương mù. Vài tấm phù lục màu xanh lá kia là Tiểu Hồi Xuân phù, có thể phóng thích thuật Tiểu Hồi Xuân để chữa trị nhẹ những vết thương ngoài da.

Còn hai tấm phù lục màu xanh da trời có vẻ ngoài đẹp nhất kia là phù lục đặc trưng của Quách mỗ, 'Phong Nhận phù' thuộc loại phù lục nhập giai... Quách mỗ không muốn tự khoe khoang, nhưng các Phong Nhận phù do ta vẽ đều là hàng chất lượng cao, tuyệt đối không bao giờ bán ra những phù lục kém chất lượng. Ở Phường Thị này, người có thể bán phù lục nhập giai không nhiều đâu." Lão nhân thao thao bất tuyệt.

"Ngài có thể vẽ phù lục nhập giai, vậy giá của những phù lục này thế nào?" Nghe vậy, Vương Vũ có phần động lòng, chăm chú quan sát lão nhân rồi hỏi.

Theo hắn hiểu, cái gọi là phù lục nhập giai tự nhiên là loại có thể phóng thích pháp thuật nhập giai.

"Lão phu kinh doanh trung thực, Phong Nhận phù nhập giai giá mười hai linh thạch một tấm, các loại phù lục khác giá bốn linh thạch một tấm. Nếu mua từ mười tấm trở lên, ta có thể giảm thêm 10%." Lão Quách tươi cười báo giá.

"Đắt thế, vậy tấm phù lục kia cũng có giá bốn linh thạch sao?" Vương Vũ thầm cân nhắc giá cả, chợt chỉ vào một tấm phù lục đặt riêng ở góc quầy.

Hoa văn trên tấm phù này có vẻ giống với Tiểu Hồi Xuân phù, nhưng trên bề mặt mờ mờ có ánh sáng xanh lục nhạt bao phủ.

"Tấm này không phải bốn linh thạch đâu, mà là mười lăm linh thạch. Đây là tấm phù lục phẩm trung duy nhất mà ta mới vẽ gần đây, tuy vẫn là phù lục nhập giai, nhưng bất kể là hiệu quả tự hồi phục hay độ bền đều vượt xa những tấm Tiểu Hồi Xuân phù khác." Lão nhân lắc đầu liên tục và giải thích.

Một tấm phù lục phẩm trung không phải nhập giai mà lại bán giá cao hơn Phong Nhận phù nhập giai?

Trong lòng Vương Vũ hết sức kinh ngạc, nhưng để tránh lộ ra sự thiếu hiểu biết của mình, hắn bèn phụ họa vài câu với lão Quách rồi viện cớ rời đi.

Khi hắn đến trước một quầy hàng khác, lại dừng chân.

Trên quầy bày vài cái lọ lọ bình bình, toát ra hương dược liệu nồng đậm.

Trước quầy, có hai thanh niên mặt mày tương tự nhau đang mặc cả với người bán. Cuối cùng, họ bỏ ra mười mấy viên linh thạch cùng một cây linh thảo màu vàng, đổi lấy một lọ thuốc nhỏ, vui vẻ rời đi.

"Giải độc, trị thương, tu luyện, các loại dược phẩm đều có, nhận đặt hàng và đổi vật lấy vật. Nhưng ta chỉ là dược sư, không phải đan sư, chỉ có thể pha chế dược phẩm bình thường, không thể luyện chế đan dược nhập giai." Chủ quầy là một phụ nhân đội nón rộng vành, mặc áo vải dày. Thấy gương mặt mới mẻ của Vương Vũ bước đến, nàng lập tức nói, giọng khàn và hơi khô khốc.

"Dược phẩm bình thường và đan dược khác nhau nhiều lắm sao?" Vương Vũ nghe vậy, không kìm được hỏi.

"Tất nhiên, dược phẩm nhập giai hầu hết đều là đan dược, mà chỉ có đan sư mới có thể luyện chế đan dược. Dược sư chỉ có thể pha chế dược phẩm bình thường." Phụ nhân đáp ngắn gọn.

“Thì ra là vậy. Đạo hữu có nghe nói đến Hòa Sát Tán không? Có thể điều chế được không?” Vương Vũ gật đầu, trầm ngâm suy nghĩ, rồi tiện miệng hỏi.

“Có thể, một lọ Hòa Sát Tán giá năm linh thạch.” Phụ nhân đội nón rộng vành lạnh lùng đáp.

“Thật có thể điều chế sao?” Vương Vũ ngạc nhiên.

“Hòa Sát Tán là dược phẩm điều hòa độc tính sát khí, tùy theo tính chất sát khí cần điều hòa mà nguyên liệu điều chế cũng khác nhau, nhưng không quá khó, không có lý do gì lại không điều chế được.” Phụ nhân giải thích vài câu, rồi im lặng.

“Đạo hữu có thể điều chế Hòa Sát Tán, vậy có sát khí để bán không? Bất kỳ loại sát khí nào đều được.” Vương Vũ kiềm chế niềm vui trong lòng, kỳ vọng hỏi.

“Sát khí là thứ rất hiếm, ở đây ta không có. Nếu có, thường sẽ xuất hiện ở các cửa hàng lớn hoặc trong các buổi đấu giá.” Phụ nhân thản nhiên đáp.

“Cảm ơn đạo hữu chỉ điểm, sau này nếu cần, nhất định sẽ tìm đến đạo hữu để điều chế thuốc.” Vương Vũ ghi nhớ từ “đấu giá,” rồi chắp tay từ biệt.

Tiếp đó, hắn lại lần lượt ghé qua vài quầy hàng khác có đông người qua lại, phần lớn vẫn là bán phù lục và dược phẩm. Nhưng khi thấy một quầy hàng có bảy tám người vây quanh, hắn liền tiến lại gần.

Chưa kịp vào, hắn đã nghe một tiếng quát bực dọc vọng ra từ trong quầy.

“Chen lấn cái gì? Không có linh thạch mà cũng đứng sát thế à?”

Một luồng khí tức mạnh mẽ bùng nổ từ trung tâm quầy hàng, đẩy đám người chen chúc lùi lại.

Lúc này, Vương Vũ mới thấy rõ, trên quầy chỉ bày một đoạn roi dài màu đỏ nhạt, chỉ còn lại nửa thân.

“Pháp khí nhập giai thực thụ – ‘Xích Hỏa Tiên’ – có thể kích hoạt bóng ảnh hỏa xà. Mặc dù đã hư hỏng, nhưng vẫn phát huy được hơn một nửa uy lực ban đầu.” Phía sau quầy là một nam tử mặc giáp da, vóc dáng trung bình nhưng toát ra khí thế uy mãnh, sau lưng đeo một cây kích đồng xanh, lớn tiếng quảng cáo như sấm.

Nói xong, hắn nắm lấy nửa đoạn roi, chỉ cần khẽ vẩy cổ tay, ngọn lửa bùng lên từ đầu roi, tạo thành một bóng mờ của con rắn đỏ nhạt, dao động theo động tác của cây roi.

“Đúng là pháp khí nhập giai!”

“Mặc dù hư hỏng, vẫn có thể làm vật truyền đời. Ai lại đem bán thế này?”

“Các người không biết gì, đây là Thanh Qua Cư Sĩ danh tiếng lẫy lừng, tu luyện công pháp thuộc tính kim. Hắn đã có pháp khí nhập giai ‘Kim Ly Qua’, cây Xích Hỏa Tiên này không chỉ bị hư hỏng mà thuộc tính cũng không hợp, nên mới đem ra đổi lấy tài nguyên tu luyện.”

“Dù là pháp khí nhập giai, giá thị trường cũng phải bốn, năm trăm linh thạch. Hư hỏng thì không biết có thể rẻ hơn bao nhiêu?”

...

Các tu sĩ vây quanh xôn xao bàn tán, phần lớn đều dùng ánh mắt khao khát nhìn cây roi trong tay người đàn ông.

“Ta nói lại lần nữa, Xích Hỏa Tiên hư hỏng này giá ba trăm linh thạch, hoặc đổi lấy tài nguyên tu luyện cho giai đoạn sau của Luyện Khí. Ta còn có việc phải làm, chỉ bán trong thời gian một nén nhang. Nếu không ai mua, ta sẽ đem thẳng đến Bách Trân Các.” Thanh Qua Cư Sĩ vung roi lần nữa, mất kiên nhẫn nói.

Nghe giá cả, Vương Vũ hít vào một hơi lạnh, nhưng khi nghe tên “Bách Trân Các,” trong lòng hắn lại gợn lên suy nghĩ.

“Thanh Qua đạo hữu, roi này chỉ còn một nửa, giá có thể giảm một nửa không? Một trăm năm mươi linh thạch, ta sẽ lấy.” Trong đám người có kẻ lên tiếng.

“Hừ, một trăm năm mươi, Bách Trân Các còn không thèm trả ít như vậy. Không bán, không bán...” Người đàn ông lắc đầu liên tục.

“Ta trả một khối Lưu Ly Tinh, cộng thêm một trăm linh thạch.”

“Ba viên Thanh Mộc Hoàn, thêm một trăm hai mươi linh thạch.”

...

Trong đám đông có người lần lượt ra giá, nhưng rõ ràng không khiến Thanh Qua Cư Sĩ hài lòng. Cuối cùng, hắn mắng mỏ một tiếng “toàn là nghèo kiết xác,” rồi không thèm thu dọn quầy, cứ thế mang Xích Hỏa Tiên rời đi.

Những người xung quanh nhìn theo bóng lưng của hắn, ánh mắt ngơ ngác, rồi cũng nhanh chóng giải tán.

Pháp khí nhập giai!

Bốn, năm trăm linh thạch!

Dù hư hỏng cũng có thể bán với giá ba trăm linh thạch.

Nhưng không biết pháp khí bình thường có thể bán bao nhiêu?

Vương Vũ rời đi cùng đám đông, trong lòng liên tục suy tính, đầu tiên nghĩ đến chiếc thuẫn Thiết Tinh hư hỏng, chiếc quạt Huyền Phong, và cả cây búa pháp khí bạc mới nhận được trong túi trữ vật.

Dù chúng không phải là pháp khí nhập giai, có lẽ cũng đáng giá không ít linh thạch.

Nghĩ đến đây, hắn kiềm chế ham muốn lấy những pháp khí đó ra, tiếp tục dạo quanh quảng trường.

Không lâu sau, Vương Vũ dừng chân trước một quầy bày bảy tám cuốn sách và thẻ tre, nhưng sau khi lật xem, hắn lặng lẽ lắc đầu.

(Đọc tạm nhé các lão. Vật quá rồi.)