“Vị ca ca này, ngươi vì cái gì như vậy nhìn ta, trước đây gặp qua ta sao?” Tiểu nữ hài váy đỏ tựa hồ phát giác được ánh mắt dị thường của Vương Vũ, tròng mắt đen nhánh chớp chớp, vẻ mặt ngây thơ, hướng Vương Vũ đặt câu hỏi.
Thanh âm thanh thúy mềm nhẹ, dị thường dễ nghe.
“Thế nào, ngươi nhận thức nhà ta Tiểu Phượng?” Lưu trưởng lão mặt lộ vẻ kinh ngạc, nhìn về phía Vương Vũ.
“Tiền bối chớ trách, ta chỉ là cảm thấy vị tiểu muội muội này thật là đáng yêu, nhịn không được nhìn nhiều vài lần.” Vương Vũ tâm niệm chuyển đổi liên tục, nhưng mặt ngoài lại lắc đầu cười nói.
“Hắc hắc, tiểu gia hỏa có mắt nhìn đấy. Ngươi cũng thấy Tiểu Phượng rất ngoan, rất khả ái, đúng không? Đây nhưng là cháu ngoại của Lưu mỗ.” Lưu trưởng lão nghe vậy, cười ha hả, ánh mắt nhìn Vương Vũ bỗng có vài phần thuận mắt hơn.
Huyết Xá Nữ là hậu nhân của Tứ Tượng Môn trưởng lão?
Điều này có hơi quá mức rồi a!
Hay chỉ là tướng mạo trùng hợp giống nhau? Vương Vũ trong lòng kinh ngạc, không khỏi dao động phán đoán ban đầu của mình.
Lúc này, Thạch Hải đã phụng bồi Lưu trưởng lão, dẫn đường đến một lầu các không xa.
Vương Vũ cùng Dư Hiếu Minh theo sau, mà nữ hài được gọi là Tiểu Phượng cũng nhảy nhót đi theo bên cạnh lão giả. Nhất cử nhất động của nàng đều lộ vẻ ngây thơ trong sáng.
Bên trong đại sảnh tầng một của lầu các.
Lưu trưởng lão ngồi xuống một chiếc ghế dựa, Thạch Hải sau khi ném ra một đạo Truyền Tin phù lục thì đứng yên bên cạnh, vẻ mặt cung kính.
“Đúng rồi, Thạch sư chất, hai người bọn họ linh căn thế nào, thức tỉnh huyết mạch gì?” Lưu trưởng lão thuận miệng hỏi.
“Hồi bẩm Lưu trưởng lão, hai người phân biệt là Tứ linh căn, thức tỉnh Phệ Thiết Ngạc huyết mạch, và Tam linh căn, thức tỉnh Thạch Lân Thú huyết mạch.” Thạch Hải thành thật đáp.
“Tứ linh căn cũng phù hợp điều kiện nhập tông sao? Tông môn khi nào đã giảm tiêu chuẩn nhập tông? Thạch sư chất, ngươi có phải nhận lợi lộc từ người ta, rồi tùy tiện đưa người vào tông môn không?” Lưu trưởng lão nghe vậy, hồ nghi nhìn Thạch Hải.
“Lưu trưởng lão, ngươi không thể oan uổng ta. Vị Vương huynh đệ này, dù là Tứ linh căn, nhưng lại có Phong linh căn và Hỏa linh căn đạt thượng phẩm.” Thạch Hải vội kêu oan.
“Cái gì, có thượng phẩm Hỏa linh căn? Là hắn sao?” Lưu trưởng lão ban đầu không để ý, giờ đây ánh mắt kinh ngạc lần nữa rơi trên người Vương Vũ.
“Tiền bối, vãn bối có thượng phẩm Hỏa linh căn.” Vương Vũ bước lên trước, cung kính trả lời.
“Đáng tiếc, thật đáng tiếc. Thượng phẩm Hỏa linh căn nếu tu luyện công pháp của Chu Tước Sơn, đó chẳng khác gì như hổ thêm cánh. Dù là Tam linh căn, lão phu cũng quyết định đưa ngươi vào nội môn. Nhưng Tứ linh căn tu luyện tốc độ quá chậm, trở thành gân gà rồi.” Lưu trưởng lão thở dài, tiếc nuối nói.
Vương Vũ nghe vậy, chỉ có thể lúng túng đứng đó, không nói gì.
“Đúng vậy, nhưng Vương huynh đệ không chỉ có thượng phẩm Hỏa linh căn mà còn tu luyện nhập môn luyện khí sĩ hô hấp pháp, thậm chí có thể vượt giai đối địch.” Thạch Hải gật đầu bổ sung.
“Luyện khí sĩ hô hấp pháp rất khó nhập môn, mà tu luyện lại tốn nhiều thời gian. Dù có lợi ở đê giai, nhưng với cao giai tu luyện giả, nó không tăng tu vi hay kéo dài thọ nguyên. Vậy thì có ích lợi gì?” Lưu trưởng lão lắc đầu không cho là đúng.
“Hắc hắc, không thể nói vậy. Nếu luyện hô hấp pháp đạt nhị giai, thì ngay cả Trúc Cơ tu sĩ cũng phải dè chừng. Như nhị giai hộ pháp lực sĩ, chẳng ai muốn đối đầu trong tranh đấu cả.”
Lúc này, một giọng nói vang vọng từ ngoài truyền vào. Một lão giả mặc hôi bào bước vào, vóc dáng khô gầy nhưng ánh mắt sắc bén.
“Đúng vậy. Nếu để Thiết Phong Tử biết lời này, e rằng hắn sẽ lập tức đến tìm ngươi luận bàn. Hô hấp pháp của hắn đã đạt nhị giai trung kỳ, nếu sinh tử đấu pháp, dù có hai ngươi cũng đấu không lại một hắn.”
Một giọng nữ vui tai cất lên.
Theo sau lão giả là hai người khác. Người đầu tiên mặc thải sắc vũ y, dung mạo mỹ lệ, còn người sau là một nam tử cao lớn mặc hắc giáp, lưng đeo hắc thuẫn, trầm mặc không nói.
“Các ngươi những gia hỏa này, nói bậy bạ gì đó. Kia Thiết Phong Tử cũng chỉ là đánh được một lúc, ta một thanh hỏa liền có thể thiêu sạch trơn.” Lưu trưởng lão nghe vậy, nổi trận lôi đình, cái mũi bã rượu của lão càng thêm đỏ tươi.
“Được rồi, Lưu sư đệ. Thiết huynh là nhị giai lực sĩ duy nhất của Tứ Tượng Môn, ngươi vẫn là không nên trêu chọc. Mặt khác, ta còn có việc trong người, nhanh chóng kiểm tra xong tư chất đệ tử, để sớm tụ sớm tán.” Một nam tử mặc trường bào đỏ thẫm bước vào, nhàn nhạt nói với Lưu trưởng lão.
Nam tử này nhìn qua không quá bốn mươi tuổi, nhưng tóc lại kỳ lạ, một nửa đen như mực, một nửa đỏ như lửa, trông vô cùng quỷ dị.
“Cố sư huynh! Chu Tước Sơn có ta đại diện, ngươi sao lại tới đây?” Lưu trưởng lão trông thấy nam tử tóc đỏ, sửng sốt, vội vàng đứng dậy chắp tay hành lễ.
Những người khác cũng lập tức làm lễ, đối với nam tử tóc đỏ cực kỳ tôn kính.
“Ta lần này đến đây là phụng mệnh lão tổ. Người nghe nói trong nhóm nhập môn đệ tử lần này có một vị thượng phẩm Hỏa linh căn, đồng thời còn có Phong linh căn, nên đặc biệt sai ta đến xác nhận. Nếu là sự thật, phải mang người đó về gặp lão nhân gia.” Nam tử tóc đỏ khoát tay, sau đó ngồi xuống ghế ở vị trí trung tâm.
Nghe vậy, mọi người đều giật mình, không khỏi nhìn nhau.
“Cố sư huynh, Ly Hỏa lão tổ sao lại phân phó như vậy?” Lưu trưởng lão sắc mặt biến đổi vài lần, cuối cùng không nhịn được hỏi.
“Ta làm sao biết rõ lão tổ nghĩ gì? Ta chỉ nhận được truyền tin của người, nên đặc biệt xuất quan đến đây. Ngươi là người đồng thời có Phong Hỏa linh căn, trong đó Hỏa linh căn đạt thượng phẩm?” Nam tử tóc đỏ nhàn nhạt trả lời, sau đó quay đầu nhìn Vương Vũ, truy vấn.
“Đúng vậy, vãn bối đồng thời có Phong Hỏa linh căn.” Vương Vũ trong lòng cảm thấy tê dại. Một vị Kim Đan lão tổ điểm danh gọi hắn, thực không biết là họa hay phúc.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên Vương Vũ, như muốn nhìn ra điều gì đặc biệt từ hắn.
Dư Hiếu Minh đứng một bên đã sớm trợn mắt há mồm, trong lòng tràn đầy hâm mộ lẫn đố kỵ. Được một vị Kim Đan lão tổ chú ý, đây rõ ràng là một cơ duyên hiếm có!
Tiểu nữ hài đứng sau Lưu trưởng lão cũng mở to đôi mắt đen láy, ánh nhìn không ngừng di chuyển trên người Vương Vũ.
“Ta vừa đúng có một tấm nhị giai Trắc Linh Phù. Ngươi đứng yên, đừng nhúc nhích.”
Nam tử tóc đỏ gật đầu, lấy từ trong tay áo ra một tấm phù lục màu bạc. Sau khi vung tay, tấm phù hóa thành một đạo ngân quang, rơi xuống người Vương Vũ.
"Phanh!"
Tấm phù lục bùng cháy, hóa thành một vòng sáng bán trong suốt cao bằng nửa người. Vòng sáng từ từ xoay chuyển, phóng ra những tia sáng đa sắc chiếu qua cơ thể Vương Vũ.
Vương Vũ cảm thấy pháp lực trong cơ thể nhanh chóng bị rút ra, trong lòng không khỏi run sợ.
"Phốc, phốc, phốc, phốc!"
Bốn đóa ánh sáng màu sắc khác nhau hiện lên trong vòng sáng: ánh đỏ lớn bằng nắm tay, còn kim, lam, và thanh sắc chỉ to cỡ hạt đậu, lung lay như sắp tắt.
Nhưng đúng lúc này, nam tử tóc đỏ đột nhiên trầm ngâm, sau đó đơn thủ bấm quyết, ngón tay nhẹ nhàng điểm vào vòng sáng.
Lập tức, vòng sáng đang xoay chuyển bừng sáng lên, trên bề mặt xuất hiện những đường linh văn đỏ rực. Ánh sáng đỏ vốn to bằng nắm tay bất ngờ lớn thêm một vòng, đồng thời màu sắc dần biến thành đỏ pha tím.
"Bán cực linh diễm!"
Lưu trưởng lão vốn đầy nghi hoặc, nhìn thấy cảnh này lập tức thất thanh kêu lên, như thể vừa chứng kiến một chuyện không tưởng.