Hắn muốn, vẫn là thân thể siêu cường thuộc thế giới tu tiên kia, làm sao có thể bị chút ít lôi điện chi lực này chế trụ được.
Thế nhưng, những ký ức ấy tuyệt đối không thể để ngoại lực ngang ngược truy xuất. Nếu không, chẳng những tin tức tư liệu bị tiết lộ đơn thuần như vậy, mà chỉ cần một sai lầm trong quá trình này, e rằng cả đầu óc hắn cũng sẽ bị năng lực đối phương xoắn thành một đoàn bột nhão.
“Bắt đầu siêu tần đồng bộ hình thức.”
Hắn quyết đoán mặc niệm một tiếng.
...
Siêu tần đồng bộ hình thức mở ra thất bại. Hệ thống reset độ dung hợp đạt 100%... Phải chăng reset hệ thống?
Một giọng nói cơ giới đờ đẫn vang lên, lập tức quanh quẩn trong não Vương Vũ.
“Lập tức reset hệ thống.”
...
Hệ thống đang reset... Reset thành công... Phát hiện năng lượng nguy hiểm chưa rõ xâm lấn đại não vật chủ... Đang kiểm tra toàn thân vật chủ... Phát hiện vật chủ đã mất hết năng lực kiểm soát cơ thể... Vật chủ hiện đang gặp nguy hiểm tính mạng...
Kích hoạt cơ chế tự động bảo hộ... Hệ thống bắt đầu tiếp quản thân thể vật chủ... Kích hoạt siêu tần đồng bộ hình thức... Tạm thời kích thích bài tiết dopamine gấp ba lần, điều chỉnh giới hạn tinh thần lực tăng lên 215,9%...
Tinh thần sóng trùng kích đang tích năng lượng... Bắt đầu công kích năng lượng nguy hiểm chưa rõ... Mười, chín, tám...
“Ngươi đang làm cái gì vậy... Nhanh, mau dừng lại ngay! Hiện tại tinh thần của hai chúng ta đang kết nối, ngươi làm như vậy, cả hai sẽ trở thành ngu ngốc mất!”
Đại mỹ nữ tóc vàng chợt nhận ra điều bất thường trong tinh thần của Vương Vũ, đột nhiên hét lớn, giọng nói tràn ngập nỗi sợ hãi tột cùng.
Nhưng lúc này, Vương Vũ làm sao có thể dừng lại được.
Khi não bộ vừa đếm ngược đến số không, một luồng sóng trùng kích mạnh mẽ từ đôi mắt của Vương Vũ hóa thành hai tia sáng trắng lao ra, trực tiếp xuyên vào đôi mắt của nữ tử tóc vàng.
"Oanh!" Một tiếng nổ vang dội.
Vương Vũ chỉ cảm thấy thân thể nóng rực, trước mắt tràn ngập ánh sáng trắng vô tận, rồi ngay sau đó, hắn bất tỉnh.
...
Không lâu sau, tại một hội nghị bí mật quốc tế của Lam Tinh, đại diện của một quốc gia phương Tây và Hoa Quốc cãi lộn đến mặt đỏ tai tía, nước bọt tung tóe.
Phía phương Tây tố cáo Hoa Quốc đã bắt cóc năng lực giả cấp A duy nhất của họ, yêu cầu trả người ngay lập tức.
Phía Hoa Quốc lại phản pháo rằng phương Tây đã cử năng lực giả cấp A lén xâm nhập cơ sở bí mật, sát hại nhân viên nghiên cứu trọng yếu, và yêu cầu phương Tây phải bồi thường với giá trên trời.
Cuối cùng, dưới sự điều đình của các quốc gia khác, chuyện này không thể giải quyết ổn thỏa, nhưng cả hai bên đều ra về trong uất ức nặng nề.
...
Vương Vũ chậm rãi mở mắt. Sau khi thấy rõ khung cảnh trước mặt, hắn không khỏi hít mạnh một hơi rồi bật dậy.
Hắn nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường đá, bên trong một gian nhà xây từ đá xanh.
Trong gian phòng, ngoại trừ giường đá, chỉ có một bộ bàn và ghế bằng đá, cùng một cái giá sách đơn sơ làm từ gỗ. Ngoài ra, không còn bất kỳ vật dụng nào khác.
Đây là đâu...
Vương Vũ theo bản năng hít một hơi thật sâu. Đột nhiên, đôi mắt hắn mở to tròn, và khi mở miệng, một luồng khí trắng phun ra.
Hắn vội vàng nhảy xuống khỏi giường, tự kiểm tra cơ thể từ đầu đến chân. Bộ trường bào xanh, dáng người cao lớn...
Vương Vũ vẫn khó mà tin nổi. Hắn giơ một tay lên, bấm quyết, miệng lẩm nhẩm chú ngữ.
“Phốc!”
Một đốm lửa nhỏ, cao chỉ vài tấc, bùng lên trước mặt.
Pháp thuật đã có thể sử dụng!
Hắn quả nhiên đã trở về thân thể của mình ở thế giới tu tiên Satan, và dường như cơ thể không hề tổn hại chút nào.
Vừa mừng vừa sợ, Vương Vũ nhanh chóng kiểm tra lại toàn bộ thân thể, rồi từ ngực lấy ra hai chiếc túi trữ vật, một màu xám, một màu vàng.
Đây là vật của Hoàng thành chủ và gã cướp xấu xí kia để lại.
Dùng thần thức dò xét, hắn quét qua cả hai túi trữ vật. Kết quả, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, đầy vẻ cổ quái.
Vương Vũ thu hôi sắc túi trữ vật vào, sau đó truyền pháp lực vào hoàng sắc túi trữ vật, rồi lật ngược túi lại. Một đống nhỏ đồ vật từ miệng túi rơi ra.
Nếu nhớ không lầm, trước khi rời khỏi thế giới này, trong túi trữ vật này ngoài ngân búa pháp khí, hai ống đồng chứa độc dịch, vài bình dược phấn không rõ tên, và mấy tấm phù lục, thì không còn vật gì khác.
Nhưng lần này, ngoài những thứ đã biết, hắn lại phát hiện thêm một cuốn thư tịch bìa đỏ và bảy tám bình dược phẩm màu đỏ.
“Hỏa Linh Công.”
Vương Vũ cầm cuốn thư tịch lên, lật trang đầu tiên và đọc thử.
Nội dung bên trong vô cùng đơn giản dễ hiểu, thậm chí chỉ cần nhìn là có thể hiểu ngay.
Ngay khi đó, pháp lực trong cơ thể hắn dường như tự động vận hành theo khẩu quyết trên thư tịch. Một chu thiên vận hành hoàn chỉnh, không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Vương Vũ ngẩn người, lập tức mở tiếp trang sách đến tầng thứ hai của Hỏa Linh Công. Pháp lực trong cơ thể hắn tiếp tục vận hành theo khẩu quyết tầng thứ hai, vẫn mượt mà, không chút khó khăn, như thể đã luyện qua nhiều lần.
Đến tầng thứ ba, khẩu quyết cũng dễ hiểu tương tự, và pháp lực vận hành không hề bị cản trở.
Vương Vũ suýt nữa đã ném cuốn thư tịch xuống đất.
Lúc này, hắn đã nhận ra điều bất thường: thân thể này, khi ý thức của hắn rời khỏi, dường như đã tự cải tu Hỏa Linh Công và thậm chí đạt đến Luyện Khí tam tầng, khiến pháp lực trong cơ thể trở nên tinh thuần hơn trước.
Dựa theo sự chênh lệch về thời gian, Vương Vũ ước tính ý thức của mình đã rời khỏi thân thể này gần hai tháng. Nhưng trong khoảng thời gian đó, ai đã kiểm soát thân thể này?
Ý nghĩ ấy khiến Vương Vũ kinh hãi.
Hắn đặt cuốn thư tịch xuống, cầm lấy một bình dược màu đỏ, rồi đổ ra một viên đan dược màu đỏ thẫm.
Viên đan dược bóng loáng như ngọc, có một đường vân màu trắng nhạt rõ nét chạy trên bề mặt. Khi viên thuốc nằm trong lòng bàn tay, nó phát ra ánh sáng đỏ nhạt.
“Nhập giai đan dược.”
Vương Vũ chưa từng thấy vật thật, nhưng nhờ đọc qua nhiều sách vở, hắn nhận ra ngay thứ này. Hoảng hốt, hắn vội đặt viên đan dược trở lại bình.
Theo như sách viết, đan dược từ cấp nhập giai trở lên phải được bảo quản trong bình đặc chế, nếu không, dược tính sẽ nhanh chóng mất đi.
Lật đáy bình, hắn thấy ba chữ nhỏ màu đen: “Hỏa Vân Đan.”
Quả nhiên, đây là nhập giai đan dược.
Vương Vũ thở dài một hơi, nhưng thay vì vui mừng, hắn lại càng thêm nghi ngờ và lo lắng.
Hắn nhớ rõ ràng làm thế nào mà ý thức của mình trở về Lam Tinh. Vậy những chuyện này liệu có liên quan đến Ly Hỏa lão tổ hay không?
Nếu đúng như vậy, tình cảnh hiện tại của hắn thật sự không ổn chút nào.
Vương Vũ vừa suy nghĩ, vừa thu hết những thứ trước mặt vào túi trữ vật. Sau đó, hắn đẩy cửa đá, bước ra ngoài.
Khung cảnh trước mắt là một biển rừng xanh mướt trải dài vô tận. Nơi gần đó, ba mặt đều là vách đá dựng đứng.
Hóa ra, gian thạch ốc này được xây trên một phần vách đá nhô ra, trơ trọi và cô độc.
Nhưng cảnh vật này không phải thứ khiến Vương Vũ chú ý nhất.
Lúc này, ánh mắt hắn bị hút chặt vào một cảnh tượng kỳ dị trên bầu trời cao phía xa.
Bên cạnh một vòng kiêu dương màu đỏ thẫm, một tinh thể khổng lồ màu vàng chói lọi hiện lên rõ ràng.
“Satan.”
Vương Vũ gần như rên rỉ, lẩm bẩm một tiếng. Cả người hắn như thất thần.
Trước mắt hắn, trong thế giới tu tiên xa lạ này, lại xuất hiện thiên tượng Satan, giống hệt như ở Lam Tinh. Giống như sinh đôi vậy.