Tinh Lộ Tiên Tung [C]

Chương 78:



Nửa ngày sau, Vương Vũ tự mình trở lại thạch ốc trên vách đá. Nhưng trong túi trữ vật của hắn, lại đột nhiên có thêm một ít đồ vật.

Một trăm khối linh thạch, một cơ quan phi điểu chuyên dụng cho đệ tử xuất hành, hai mươi cân linh mễ, mười cân thịt khô của yêu thú nhập giai, mười hai bình Tăng Nguyên Đan cung cấp cho Luyện Khí trung hậu kỳ tu luyện, cùng một túi linh thú chuyên dùng để chứa linh thú.

Những vật này đều là phúc lợi dành cho đệ tử vừa nhập nội môn, cũng như tài nguyên tu luyện trong vòng một năm tới.

Vương Vũ sau khi bàn bạc với Chu Xử, mới biết được rằng mình lẽ ra đã có thể nhận những phúc lợi này từ khi vừa nhập nội môn. Vậy mà trong suốt hai tháng qua, "hắn" hoàn toàn không hề đi nhận lấy.

Dưới sự nhiệt tình giúp đỡ của Chu sư huynh, Vương Vũ dứt khoát đến Tổng Vụ Đường một chuyến, đem toàn bộ pháp khí và tài nguyên nhận lấy.

Khi rời khỏi Âm gia, Âm Linh Lung gần như đưa hơn nửa số linh thạch hiện có của gia tộc cho hắn mang theo, ước chừng hai trăm khối linh thạch, cùng hơn hai mươi bình Tụ Linh Dịch dành cho Luyện Khí sơ kỳ.

Những tài nguyên này đủ để Vương Vũ yên tâm tu luyện trong thời gian dài.

Trở lại thạch ốc, hắn ngồi khoanh chân trên giường. Thế nhưng, thay vì bắt đầu thổ nạp tu luyện, thần sắc hắn lại trầm trọng, thấp giọng niệm một câu:

“Siêu tần.”

Ngay lập tức, ngũ giác của hắn được phóng đại lên vô hạn. Mọi sự vật xung quanh trở nên chậm lại, tư duy của hắn tiến vào một trạng thái siêu cấp không thể tưởng tượng nổi.

Dựa vào năng lực phân tích kinh người, hắn bắt đầu hồi tưởng lại toàn bộ những sự kiện gần đây xảy ra với bản thân, đồng thời thôi diễn ra các khả năng khác nhau.

Thời gian dần trôi qua, chân mày Vương Vũ khi thì nhíu lại, khi thì giãn ra. Lúc thì như bừng tỉnh đại ngộ, lúc lại đầy vẻ suy tư. Bất chợt, thần sắc hắn đột nhiên thay đổi.

Hắn thử nghiệm mở miệng hỏi:

“Thái Nguyên, reset hệ thống.”

...

“Thái Nguyên, reset dung hợp.”

...

“Thái Nguyên, điều tra hiện hữu công năng.”

...

“Thái Nguyên, tiến vào đăng nhập giới diện.”

Khi câu nói này vừa dứt, trong đầu Vương Vũ cuối cùng vang lên một giọng nói cơ giới đều đều:

“... Vật chủ chuẩn bị tiến vào hệ thống đăng nhập giới diện... Vật chủ tự động lui khỏi siêu tần đồng bộ hình thức... Vật chủ tiến vào hệ thống đăng nhập giới diện...”

Chỉ thấy trước mắt hắn xuất hiện một luồng bạch quang, và khi nhận thức trở lại, hắn đã đứng trong một không gian tất hắc quen thuộc. Trước mắt hắn, chỉ có một màn sáng nhỏ phát ra nhàn nhạt ánh bạch quang.

“Trò chơi khoang giấc ngủ!”

Vừa nhìn thấy cảnh vật, hắn liền nhận ra đây là nơi nào, cảm thấy có chút bất ngờ.

Đúng lúc đó, từ một góc nào đó trong không gian tất hắc, bỗng truyền đến một giọng nữ thở gấp yếu ớt:

“Ai ở đó? Có phải lại có người tiến vào không? Vương Vũ, có phải ngươi không?”

Giọng nói này thoáng chút quen thuộc.

Nghe vậy, Vương Vũ giật mình kêu lên, nhưng còn chưa kịp hỏi người vừa nói là ai, thì một giọng thiếu niên non nớt, run rẩy vang lên:

“Nơi này là đâu? Các người thả ta đi! Ta muốn về Vương Gia Thôn, cha mẹ ta đang lo lắng lắm. Đúng rồi, còn cả ca ta nữa, ta còn phải giúp họ cày ruộng. Đất hoang trong nhà vẫn chưa cày xong... hu hu...”

Thiếu niên dĩ nhiên sau cùng khóc òa lên.

Vương Vũ nghe vậy, lập tức ngây ngốc.

“Uy, uy, ba người các ngươi rốt cuộc là ai? Nơi này tối đen như vậy, ngay cả mặt mũi cũng không cho ta thấy. Chẳng lẽ là bọn bắt cóc sao? Đây là Hoa Quốc đấy, là xã hội pháp trị! Các ngươi đừng làm liều, không khéo lại đi vào con đường không lối về đấy!”

Lại thêm một giọng nam trẻ trung, quen thuộc vang lên từ một góc tối khác.

Nếu như hai giọng nói trước khiến Vương Vũ ngạc nhiên, thì giọng nói cuối cùng này làm hắn rợn cả da đầu, suýt chút nữa nhảy dựng lên.

“Các ngươi hai cái, khép miệng!” Kia nữ tử quát khẽ, lạnh lùng nói tiếp với Vương Vũ:

“Ta không quản đây là nơi nào, nhưng ta biết rõ ngươi ở đây. Ta muốn cùng ngươi mặt đối mặt nói chuyện. Chỉ cần đại giới không quá lớn, trên đời này không có việc gì không thể bàn bạc.”

Hai người còn lại tựa hồ bị giọng nói của nữ tử trấn áp, lập tức im bặt, chỉ còn lại tiếng thở dốc nhẹ nhàng.

Vương Vũ nhìn quanh bóng tối, vô thức giơ một tay lên, lần mò khắp bốn phía. Nhưng tay hắn chỉ chạm phải một vách khoang trơn nhẵn.

Không gian tối đen này chật hẹp như vậy, chắc chắn không thể chứa đến bốn người.

Hắn nhíu mày, cuối cùng cũng mở miệng:

“Ngươi là người đã đánh lén ta trong căn cứ? Làm sao biết được ta là Vương Vũ?”

“Khanh khách, ngươi quên rồi sao? Ta đã từng dùng năng lực sao chép ký ức của ngươi. Tuy chỉ kịp lướt qua vài phần, nhưng biết tên ngươi thì không khó.” Nữ tử khẽ cười đáp lại.

Nàng chính là đại mỹ nữ tóc vàng mắt xanh trong căn cứ kia.

“Thì ra là thế. Vậy nơi đây là chuyện gì xảy ra? Ngươi có thể giải thích một chút không?” Vương Vũ trầm mặc giây lát, rồi hỏi tiếp.

“Ta làm sao biết được? Sau khi năng lực mất kiểm soát, ta tỉnh lại đã bị nhốt ở đây, chỉ có hai tên ngốc này làm bạn.” Nữ tử tóc vàng nghiến răng đáp lại, có chút bực tức.

“Uy uy, ngươi nói ai là đồ ngốc? Ta thấy ngươi là nữ mới không muốn đôi co, bằng không thì...” Nam tử trẻ tuổi lập tức không vui, trách cứ lớn tiếng.

Nghe giọng nói này, khóe mắt Vương Vũ hơi co giật.

“Khanh khách, người này là ai, chắc hẳn ngươi cũng có phần đoán được. Nếu ngươi chịu cùng ta đàm luận, ta có thể tiết lộ lai lịch của hắn.” Giọng nói của nữ tử tóc vàng bỗng chuyển sang dụ hoặc.

Vương Vũ nghe vậy, trong đầu các ý nghĩ lần lượt lướt qua. Cuối cùng, hắn đưa một tay đặt lên màn hình trắng trước mặt. Ngay sau đó, một địa chỉ website hiện lên.

Vài giây sau, giữa tiếng kinh hô của mọi người, bạch quang lóe lên.

Vương Vũ cùng ba người khác đồng thời xuất hiện trong một đại sảnh màu bạc. Nơi này có một màn hình khổng lồ và một chiếc ghế kim loại đen.

Vương Vũ ngay lập tức đưa ánh mắt quét qua ba người còn lại.

Người đầu tiên là một mỹ nữ tóc vàng mắt xanh, da trắng như tuyết, dáng người đầy đặn, trước lồi sau vểnh, mặc một bộ đồng phục xanh bó sát – chính là người từng đánh lén hắn.

Người thứ hai là một thiếu niên gầy gò, khoảng mười ba, mười bốn tuổi, mặc y phục vải thô rách nát, làn da đen nhẻm, gương mặt đầy vẻ kinh hoàng.

“Vương Thiết Trụ?”

Vương Vũ thử gọi một tiếng về phía thiếu niên.

“Đại ca! Ngươi nhận ra ta? Tốt quá! Cuối cùng cũng có người biết ta rồi!” Thiếu niên nghe vậy, mừng rỡ kêu lên.

Vương Vũ khẽ gật đầu, ánh mắt tiếp tục dời đến người cuối cùng.

Người này khoảng chừng hai mươi tuổi, mặc một bộ đồng phục đen, gương mặt thanh tú. Dù tỏ vẻ bình thản, nhưng ánh mắt hắn lại lộ ra chút hoảng sợ.

“Đinh Vũ?”

Vương Vũ lên tiếng gọi người đó.

“Ngươi cũng biết ta? Ta cảm thấy ngươi có chút quen mắt. Ngươi là chủ nhân nơi này sao?” Nam tử trẻ tuổi cau mày, nhìn Vương Vũ dò hỏi.

“Nói ta là chủ nhân nơi này cũng được.” Vương Vũ nhìn nam tử trẻ tuổi với gương mặt dị thường quen thuộc, cố nén cảm giác kinh ngạc trong lòng mà trả lời.

Người này, từ ngoại hình đến khí chất, cách nói chuyện, thậm chí cả bộ đồng phục đen trên người, hoàn toàn giống với một Đinh Vũ trước khi tham gia kế hoạch bí mật trong căn cứ.

Nhưng rõ ràng hắn đã ở đây. Vì sao lại xuất hiện thêm một “Đinh Vũ” nữa?

Suy nghĩ không ngừng, ánh mắt Vương Vũ bất giác trở lại khuôn mặt kinh diễm của mỹ nữ tóc vàng.