“Bất quá nhập giai pháp thuật giá cả!”
Vương Vũ không khỏi sờ sờ túi trữ vật.
Thời gian này, mặc dù hắn không có khoản chi tiêu lớn, nhưng để đảm bảo tiến độ tu luyện, mỗi ngày linh mễ và yêu thú thịt không ngừng tiêu hao. Sớm đã dùng hết phần ngạch miễn phí, hắn chỉ có thể thường xuyên đến tiểu phường thị trong môn để mua sắm thêm một đám linh mễ và yêu thú thịt với giá cao hơn.
Điều này khiến hai trăm linh thạch trong tay hắn dần dần tiêu hết hơn nửa.
Hiện tại, khi đã bước vào Luyện Khí trung kỳ, những thứ như Tụ Linh Dịch hầu như không còn hiệu quả phụ trợ đáng kể. Còn Hỏa Vân Đan, dù là nhập giai đan dược, chủ yếu cũng chỉ dùng để đột phá công pháp bình cảnh và mài dũa pháp lực trong thể nội, nên hắn buộc phải tìm một loại đan dược thay thế để tu luyện về sau.
Ngoài ra, qua nửa năm tu luyện tinh niệm lực, dù đã đạt tầng thứ nhất, số Tinh Thạch trong tay hắn cũng gần như tiêu hao hết và cần được bổ sung thêm.
Như vậy, lượng linh thạch hiện tại của hắn gần như không đủ để sử dụng.
May mắn thay, nửa tháng trước, Âm Linh Lung phái người đưa tới cho hắn thêm một trăm linh thạch. Tuy nhiên, dù có thêm khoản này, hắn vẫn tính toán bán bớt một vài vật phẩm trong tay và tìm một phương thức lâu dài để kiếm linh thạch.
Vương Vũ suy nghĩ như vậy, liếc nhìn sắc trời, rồi lập tức triệu hồi cơ quan phi điểu, thẳng hướng Tàng Kinh Các của Tứ Tượng Môn mà đi.
Dựa theo quy củ của Tứ Tượng Môn, bất kể nội môn hay ngoại môn đệ tử, chỉ khi đạt Luyện Khí trung kỳ trở lên mới được phép vào Tàng Kinh Các. Điều này nhằm ngăn chặn các đệ tử mới nhập môn thiếu kinh nghiệm chọn nhầm pháp thuật hoặc công pháp không phù hợp với bản thân. Đây cũng chính là lý do khiến hắn chưa từng đến Tàng Kinh Các trước đây.
Tàng Kinh Các khác biệt với Tổng Vụ Đường hay Linh Thú Điện, không được xây trên đỉnh núi mà tọa lạc giữa một hồ nước trong vắt, bao quanh bởi dãy núi.
Lần đầu tiên đến đây, nhưng nhờ trước đó đã nghe ngóng thông tin từ Chu Xử, Vương Vũ nhanh chóng xác định đúng vị trí.
Giữa bình nguyên được bao quanh bởi tám tòa sơn phong, một đại điện đơn sơ bằng đá xanh đứng sừng sững giữa hồ nước xanh biếc, tựa như một viên bảo thạch.
Vương Vũ điều khiển cơ quan điểu bay chậm rãi đến trước tòa đại điện. Sau khi lượn một vòng trên không trung, hắn dần dần điều khiển cơ quan điểu hạ xuống.
Nhưng đúng lúc này, từ nơi xa truyền đến âm thanh phá không, một đạo thanh sắc độn quang lao tới với tốc độ cực nhanh, gần như quét sát qua cơ quan điểu của Vương Vũ.
Cơ quan điểu lập tức mất kiểm soát, xoay loạn trong không trung rồi rơi xuống dưới.
“Phanh” một tiếng!
Vương Vũ nhanh tay lẹ mắt nhảy khỏi cơ quan điểu trước khi nó rơi xuống đất. Hai chân hắn vững vàng đáp trên thạch đài trước đại điện, đồng thời vung một tay lên không trung, nhẹ nhàng bắt lấy cơ quan điểu đang rơi, thu hồi an toàn.
“Phốc!”
Thanh sắc độn quang dừng lại giữa không trung, lộ ra một cự ưng hắc sắc lớn, toàn thân được bao quanh bởi thanh quang lấp lánh, trông vô cùng uy vũ.
Trên lưng cự ưng đứng một nam một nữ, nam cao lớn uy vũ, nữ nhỏ xinh mỹ mạo.
“Mạnh sư huynh, Hắc Phong Ưng hình như đụng trúng người khác rồi.” Nữ tử mặc váy dài phấn sắc, vừa trông thấy cảnh Vương Vũ dùng một tay bắt lấy cơ quan điểu, ánh mắt khẽ chuyển, quay sang nói với nam tử bên cạnh.
Nam tử hắc bào, sau lưng đeo một chuôi ngân sắc đoản kích, sau khi khẽ "à" một tiếng, liền nhìn Vương Vũ từ trên xuống dưới. Ngay sau đó, hắn nhảy xuống khỏi lưng cự ưng.
“Vị sư đệ này không sao chứ? Vừa rồi Mạnh mỗ để linh cầm thử nghiệm Phong Độn Thuật, không ngờ lại vô tình đụng phải sư đệ.” Nam tử bước tới, chắp tay nói với vẻ áy náy.
“Thì ra là Huyền Vũ Sơn sư huynh. Ta không sao, chỉ là ta đi trước một bước vậy.”
Vương Vũ xoay nhẹ cổ tay, cơ quan phi điểu trong tay lập tức thu nhỏ lại trong làn linh quang. Sau khi liếc nhìn nam tử hắc bào, hắn chắp tay đáp lễ, rồi nhanh chóng bước vào trong thạch điện, biến mất sau cánh cửa lớn.
“Ồ? Ngoại môn đệ tử này không nhận ra Mạnh sư huynh sao?” Nữ tử nhỏ xinh cũng nhảy xuống khỏi lưng cự ưng, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
“Người này không phải ngoại môn đệ tử, mà là nội môn sư đệ như chúng ta. Ngươi quên rồi sao? Loại cơ quan phi điểu tiêu chuẩn này, chỉ có nội môn đệ tử mới sử dụng.” Mạnh sư huynh lắc đầu, ánh mắt nheo lại khi nhìn bóng lưng Vương Vũ đang khuất dần.
“Cái gì? Người này cũng là nội môn đệ tử? Sao ta lại không biết... Chẳng lẽ là ‘Vương sư đệ’ vừa mới nhập môn của Chu Tước Sơn? Nghe nói vị Vương sư đệ này từ khi nhập môn nửa năm trước đã bế quan không ra, ngay cả khi các vị sư thúc giảng pháp công khai cũng không đi nghe, thật quá không có chút lễ nghi nào.” Nữ tử nhỏ xinh nghe vậy sững sờ, nhưng lập tức phản ứng lại.
“Hơn nửa là hắn. Nhưng cách làm của Vương sư đệ, ta ngược lại có thể hiểu được.
Nghe nói hắn lấy Luyện Khí sơ kỳ tu vi nhập môn, nếu như vậy mà tham dự pháp khóa của các vị Trúc Cơ đại tu, hơn phân nửa chỉ là lãng phí thời gian. Thay vào đó, tập trung tu luyện, trước tiên nâng cao tu vi vẫn hơn. Với thượng phẩm Hỏa linh căn như hắn, dù chỉ vừa đạt Luyện Khí trung kỳ, thực lực cũng không thể coi thường.” Mạnh sư huynh chậm rãi giải thích.
“Nếu nói vậy, người này đáng để lôi kéo một chút. Mấy năm sau, trong trận tứ tông pháp hội, trợ thủ càng nhiều thì khả năng tiến xa càng cao.” Nữ tử nhỏ xinh mắt sáng rực, đầy vẻ háo hức.
“Ừm... hay là thôi đi. Ngươi quên cái tin đồn kia rồi sao? Nghe nói vị Vương sư đệ này được chính miệng Ly Hỏa lão tổ cho phép tiến nhập nội môn. Tuy rằng không biết rõ thật giả, nhưng chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn.” Mạnh sư huynh hơi trầm ngâm một chút, sau đó nói.
“Nhưng ta lại nghe rằng, Vương sư đệ này chỉ là vật thí nghiệm cho công pháp mới của lão tổ, bởi vì thí nghiệm thất bại nên mới được ban cho tư cách nội môn đệ tử như một dạng bồi thường. Căn bản hắn không có quan hệ gì chân chính với Ly Hỏa lão tổ.” Nữ tử nhỏ xinh khẽ cân nhắc rồi nói.
“Loại tin đồn này, ta cũng từng nghe qua. Nhưng ngươi có chắc tin đồn là thật? Huống hồ, hiện tại cách pháp hội còn một quãng thời gian rất dài, chờ hắn thực sự bước vào Luyện Khí trung kỳ rồi lôi kéo cũng không muộn.” Mạnh sư huynh lắc đầu, không vội vã kết luận.
“Cũng phải. Dù sao, tốc độ tu luyện của Tứ linh căn so với Song linh căn như sư huynh quả thực cách biệt trời vực. Sợ rằng vài năm nữa, sư huynh đã đạt Luyện Khí đại viên mãn, trong khi Vương sư đệ vẫn đang loanh quanh tại Luyện Khí tứ tầng.” Nữ tử nhỏ xinh che miệng khẽ cười.
---
Trong thạch điện.
Đôi mắt Vương Vũ lóe lên tia sáng, hắn thối lui khỏi trạng thái siêu tần đồng bộ. Thanh âm đối thoại của Mạnh sư huynh và nữ tử khi này mới thực sự biến mất khỏi tai hắn.
Hiện tại, hắn đã đứng trước ba lối thông đạo giao nhau ngay sau đại môn của thạch điện.
Trên bức tường đá tại mỗi thông đạo, có khắc từng dòng chữ lớn bằng kim tự:
“Phàm” – “Pháp” – “Nghệ”
Xung quanh trống rỗng, không có bất kỳ thủ vệ nào hiện diện.
Sau khi cân nhắc một chút, Vương Vũ quyết định bước vào lối thông đạo có chữ “Phàm.”
Thông đạo này không dài, chỉ khoảng hơn trăm mét. Sau đó, một hành lang dài xuất hiện trước mặt hắn.
Hai bên hành lang là những thạch thất được bố trí dày đặc, ước chừng hơn trăm gian.
Vương Vũ thoáng lộ vẻ bất ngờ. Hắn bước về phía trước, nhưng vừa mới đặt chân lên hành lang, bỗng một bên tường đá nứt ra, từ trong đó chầm chậm bò ra một con cự quy toàn thân xám trắng.
Con cự quy có đôi mắt trắng bệch, tứ chi được phủ đầy lân phiến. Miệng nó ngậm một cái chậu lớn bằng kim sắc, trên lưng còn đứng vững một tấm thạch bia.
Trên thạch bia có khắc một dòng chữ màu đen:
“Phàm nhân tàng thư, mỗi giờ một linh thạch.”