Tỉnh Mộng Trên Cao Tốc

Chương 1





Ngày thứ hai sau khi nghỉ hưu, con gái lái xe nói đưa tôi đi du lịch. Nhưng khi xe lên cao tốc, tôi mới phát hiện con bé chạy thẳng về phía quê nhà của chồng nó.

Tôi ngạc nhiên hỏi:

“Con có đi nhầm đường không?”

Nó bình thản đáp:

“Mẹ, mẹ chồng con bị tai biến, giờ nằm liệt giường. Con đón mẹ đến đó chăm sóc bà. Dù sao mẹ cũng đã ly hôn, không cần hầu hạ bố con nữa. Ở nhà rảnh rỗi thì cũng chỉ rảnh thôi. Qua đó, hai người có thể làm bạn với nhau.”

Tôi c/h/ế/t lặng ngay tại chỗ.

1.

Niềm mong chờ và vui vẻ trên suốt chặng đường bỗng chốc biến mất.

Tôi gần như không dám tin vào tai mình.

Con gái tôi – Thẩm Kiều – hoàn toàn không nhận ra sự im lặng của tôi, vẫn tươi cười tiếp tục nói:

“Mẹ, làng của mẹ chồng con môi trường tốt, không khí trong lành. Mẹ vừa nghỉ hưu, qua đó an dưỡng thì còn gì bằng. Giờ nhiều người thành phố còn đổ xô về quê sống chỉ để tránh xa ồn ào nữa mà.”

“Nông thôn chi tiêu cũng ít, lương hưu một tháng mười tám ngàn của mẹ chắc chắn dùng không hết. Hay là mẹ đưa luôn thẻ lương cho con giữ, mỗi tháng con chuyển cho mẹ hai ngàn, đủ để mẹ với mẹ chồng con sống ở đó. Phần còn lại con sẽ giúp mẹ tiết kiệm.”

Thẩm Kiều càng nói, lông mày tôi càng nhíu chặt, ngực nghẹn một hơi, nuốt không nổi mà cũng chẳng thở ra được. Thất vọng ùa đến từng đợt.

“Tôi thấy sống ở thành phố rất ổn, trước mắt chưa có ý định về quê an dưỡng. Chẳng phải con nói đưa tôi đi ngắm biển sao?”

Con bé sững lại, lắp bắp:

“Biển… để sau hẵng đi. Mẹ chồng con đang nằm liệt ở nhà, không ai chăm sóc, bà ấy thật sự rất đáng thương. Bố chồng thì mất sớm, các con lại đều lập nghiệp ở xa…”

Trong lòng tôi bốc hỏa:

“Bà ấy không có chồng thì chẳng lẽ không có con cái? Không có anh em ruột thịt đáng tin cậy sao? Dù thế nào thì cũng không đến lượt tôi phải chăm sóc chứ? Cái phương án vô lý mất mặt này là ai nghĩ ra vậy?”

Giọng con gái bỗng cao vút:

“Đây là ý con tự nghĩ ra, mẹ đừng có đổ lên đầu Đông Diệu!”

“Mẹ, vì bệnh của mẹ anh ấy mà Đông Diệu đã xin nghỉ nửa tháng rồi, nghỉ thêm nữa thì mất việc mất! Anh ấy khó khăn lắm mới tìm được công việc tốt như vậy, mẹ có thể hiểu cho anh ấy một chút không?”

“Nhiều ngày nay anh ấy thức đêm trông nom mẹ, đến ngủ còn không trọn giấc…”

Nghe đến đây, thái dương tôi giật giật, m/á/u nóng dồn lên. Con gái tôi lại lên cơn “não tình yêu” rồi. Nó xót chồng, vậy thì tôi đương nhiên phải cam tâm tình nguyện chăm sóc mẹ chồng nó chắc?

Tôi cố nén giận, cắt ngang:

“Nếu con đã thương chồng thương mẹ chồng như vậy, thì sao không đón bà về sống cùng vợ chồng con? Mẹ con đoàn tụ, lại tiện bề chăm sóc, chẳng phải càng hợp lý sao?”

Con bé lập tức gắt lên:

“Không được! Thời buổi nào còn có chuyện người trẻ sống chung với người già! Ăn uống sinh hoạt khác nhau, chắc chắn không hòa hợp nổi.”

“Hơn nữa, nếu bà ấy dọn đến, thì con với Đông Diệu còn gì là thế giới riêng của hai vợ chồng nữa!”

Cơn tức trong lòng tôi vốn chưa kịp lắng xuống, lại bị câu này châm cho bùng nổ.

“Tôi sẽ không đi chăm sóc mẹ chồng con. Hai đứa tự đi thuê bảo mẫu đi!”

Mặt con bé sa sầm, giọng điệu đầy bực bội:

“Thuê bảo mẫu thì không phải tốn tiền à? Mẹ nghĩ ai cũng như mẹ, ngồi không ở nhà mà mỗi tháng lĩnh chục ngàn chắc?”

“Mẹ à, làm người đừng ích kỷ lạnh lùng như vậy. Mẹ có thời gian đi nhảy quảng trường, có thời gian du lịch với bạn bè, sao lại không có thời gian chăm sóc mẹ chồng con?”

Đến lúc này, tôi còn gì mà không hiểu. Trong mắt con bé, tôi nghỉ hưu, lại có lương hưu cao, đương nhiên trở thành “người chăm sóc miễn phí” lý tưởng.

Trong mắt con bé, để tôi hầu hạ mẹ chồng liệt giường của nó thì vừa không cần đón về sống chung, lại tiết kiệm được một khoản thuê người — miễn phí có ngay một “osin chính hiệu”.

Điều quan trọng hơn cả, là nhờ vậy mà hai vợ chồng nó có thể thoải mái gạt bỏ trách nhiệm nuôi dưỡng, coi như trút gánh nặng sạch sẽ. Quá hời rồi còn gì.

Mà tất cả chuyện này, nó thậm chí chưa từng hỏi qua ý kiến của tôi. Cứ thế lừa tôi lên xe, định bụng đã rồi, gạo nấu thành cơm, bắt tôi phải gánh lấy?

Con bé nhanh mắt liếc tôi một cái, thấy mặt tôi lạnh tanh thì lập tức đổi giọng nũng nịu: “Mẹ, giúp con một lần thôi. Chẳng lẽ mẹ thật sự nhẫn tâm nhìn con còn trẻ mà phải chăm mẹ chồng sao?”

“Bà ấy nằm liệt giường, ăn uống, đại tiểu tiện đều phải có người bưng, còn phải tắm rửa nữa. Con chỉ cần nghĩ đến thôi đã buồn nôn rồi. Nhưng mẹ thì từng chăm bà ngoại, có kinh nghiệm rồi mà, mẹ đi đi!”

“Dù sao mẹ cũng đã ly hôn, không còn vướng bận gì, con chỉ muốn tìm cho mẹ chút việc làm, cũng là để mẹ bớt rảnh rỗi thôi.”

Nếu không phải lúc đó đang ở trên đường cao tốc, lại do Thẩm Kiều lái xe, chắc tôi đã không kìm được mà tát cho con bé một bạt tai thật mạnh!

Nghe xem, đây là lời con cái có thể thốt ra sao?

Việc chính nó còn chê bẩn, chê mệt, không thèm đụng tay, thì lại có thể đẩy cho tôi sao?

Nói nhiều cũng vô ích, tôi chẳng buồn tranh luận nữa, chỉ lạnh lùng từng chữ:

“Không đời nào! Phía trước có khúc cua thì quay xe lại. Ngay lập tức!”