Tỉnh Mộng Trên Cao Tốc

Chương 7



Rời khỏi bệnh viện, tôi lái xe đến cửa hàng thú cưng gần đó.

Mua cho mèo ít pate và thức ăn hảo hạng, mua cho chó chiếc xương gặm to để mài răng.

Về đến nhà, con Golden to lớn mừng rỡ chạy vòng quanh tôi, còn chú mèo mướp mập ú thì nhảy phóc vào lòng, dụi đầu vào ngực tôi.

Mọi tâm trạng uất ức, buồn bực trong lòng phút chốc tan biến sạch sẽ.

Có những người, dù bạn đã cho đi biết bao nhiêu, họ chẳng những không nhìn thấy, mà còn coi đó là nghĩa vụ đương nhiên.

Không giống như thú cưng — trong mắt chúng, trong tim chúng, chỉ có duy nhất bạn, người chủ của chúng mà thôi.

Ngày tháng cứ thế trôi qua trong yên bình.

Rảnh rỗi, tôi lái xe đưa mèo mướp mập ú và con Golden đi dạo chơi xa.

Lúc tôi đang tận hưởng nắng gió bên bờ biển, thì Thẩm Kiều đã bỏ việc.

Vợ chồng cô ta không còn gồng nổi chi phí thuê bảo mẫu, cân đo thiệt hơn một hồi, cuối cùng Thẩm Kiều phải chấp nhận ở nhà toàn thời gian chăm sóc mẹ chồng.

Nhưng chưa được bao lâu, cô ta đã không chịu nổi, nửa đêm thu dọn hành lý chạy thẳng về tìm bố ruột.

Tôi làm sao biết chuyện này ư?

Vì chồng cũ gọi điện cho tôi không chỉ một lần, ra lệnh tôi phải sang đón Thẩm Kiều về.

Tôi chẳng thèm quan tâm.

Tôi biết rõ trong nhà hắn lúc này loạn như chợ vỡ.

Thẩm Kiều và vợ kế của hắn – Lệ Lệ – chẳng ưa gì nhau, lại càng không ưa cậu em trai cùng cha khác mẹ.

Cô ta ở trong nhà tác oai tác quái, chỉ cần không vừa ý liền lăn ra kêu đau bụng, dọa sẽ gọi cảnh sát bắt cả nhà.

Thật nực cười, đúng là nghiệp quật.

Lệ Lệ tức đến phát điên, dắt con trai bỏ về nhà mẹ đẻ.

Không còn ai nấu nướng, Thẩm Kiều bèn sai vặt Thẩm Dương nấu cho mình, ăn xong lại chê bai đủ kiểu.

Cuối cùng, Thẩm Dương nhịn hết nổi, tát cho Thẩm Kiều một cái, tát thẳng vào viện.

Đúng lúc tôi lái xe về nhà, thì nhận được điện thoại từ con rể Trần Đông Diệu, giọng hắn nịnh nọt:

“Mẹ, Kiều Kiều sinh rồi. Mẹ đến bệnh viện thăm cô ấy đi… còn nữa, đứa nhỏ… đứa nhỏ bị bệnh tim bẩm sinh. Mẹ, đứa bé là vô tội mà.”

Tôi suy nghĩ một lúc, rồi vẫn quyết định đi.

Từ ngoài phòng bệnh đã nghe thấy tiếng Thẩm Kiều và cha ruột cãi nhau om sòm.

Nhìn qua khe cửa, tôi thấy Thẩm Kiều đã béo ra thêm hai vòng, nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, giọng điệu chẳng có chút yếu ớt nào của người vừa sinh, khí thế lại dư thừa. Trong khi đó, sắc mặt của chồng cũ thì đen sì như đáy nồi.

Thẩm Kiều hét:

“Nếu không phải vì ông đánh tôi, tôi có sinh non không? Bây giờ con phải nằm trong lồng ấp, chi phí này nhất định ông phải trả!”

Chồng cũ lạnh lùng đáp:

“Cô lớn tướng rồi, còn mặt mũi nào mở miệng xin tiền một ông già nghỉ hưu như tôi? Tôi thấy Lệ Lệ nói đúng, cô chẳng có chút lương tâm nào, chỉ biết bám lấy cha mẹ mà hút m/á/u!”

Thẩm Kiều khinh khỉnh cười:

“Bố, đừng quên, ngày xưa bố có thể ở bên con mụ già tiện nhân đó, là nhờ con tác hợp. Còn con đã che giấu cho bố trước mặt mẹ suốt mấy năm! Bây giờ bố muốn qua cầu rút ván, bỏ mặc con sao? Nằm mơ đi!”

“Ông tin không, tôi sẽ tung hết video ngoại tình của ông và con mụ tiện nhân kia lên mạng, để ông mất hết mặt mũi!”

Chồng cũ tức đến nỗi lồng ngực phập phồng dữ dội.

Ông ta run rẩy chỉ tay vào mặt Thẩm Kiều, ngón tay còn khẽ run:

“Cô… cô… cô dám à! Đúng là thứ vong ân phụ nghĩa, cầm thú đội lốt người!”

Đứng ngoài cửa, tim tôi chấn động mạnh.

Tưởng rằng tôi đã nhìn thấu con gái từ lâu, nhưng hóa ra những gì thấy trước đây chỉ mới là phần nổi của tảng băng. Thì ra ngay từ nhỏ, nó đã giỏi bịa đặt, lừa gạt tôi rồi.

Nó lại thêm một lần nữa khiến tôi thay đổi hoàn toàn cách nhìn.

Tôi và chồng cũ, hai người từng đầu ấp tay gối, lại cùng bị chính con gái ruột chôn giấu trong những dối trá bao năm trời. Cơn phẫn nộ khiến toàn thân tôi run lên.

Nghĩ đến đó, tôi lập tức đẩy cửa bước vào.

Hai gương mặt trong phòng đồng loạt biến sắc, trắng bệch.

Tôi lạnh giọng:

“Thẩm Dương, anh đang cãi nhau với con gái làm gì! Nó là con ruột anh, vì anh mà sinh non, chẳng lẽ khoản tiền này anh không nên trả sao?

Nếu Thẩm Kiều mà bất chấp tình thân đi báo cảnh sát, thì với cái tuổi này của anh, bị tống vào trại cải tạo, bắt ngồi may vá, e rằng chẳng có chỗ nào để giấu mặt đâu!”