Tỉnh Mộng Trên Cao Tốc

Chương 9



Từ đó về sau, tôi chẳng còn bận tâm gì đến bọn họ nữa.

Để tránh phiền phức không đáng có, tôi thậm chí còn đổi luôn số điện thoại.

Ngoài vài người bạn thân thiết, chẳng ai biết số mới của tôi.

Thỉnh thoảng, tôi hẹn mấy người hàng xóm cũ cùng nhau đi dạo công viên.

Họ kể cho tôi nghe rằng, chồng cũ của tôi giờ thảm lắm, trở thành một kẻ lang thang vô gia cư.

Tôi liền rút chiếc quạt giấy ra, phe phẩy:

“Thế à? Nói kỹ tôi nghe xem nào.”

Mấy bà hàng xóm tròn mắt ngạc nhiên:

“Chị không biết thật sao? Chuyện này cả khu đều bàn tán ầm lên rồi!”

Thì ra, từ sau khi chồng cũ tôi bị liệt nửa người, chân tay không còn linh hoạt, liền bị vợ kế chán ghét.

Bà ta lập tức dắt con trai đi đòi ly hôn.

Mà căn nhà với chiếc xe, từ ngày xưa để lấy lòng tiểu tam, ông ta đã viết hết tên bà ta vào rồi.

Ly hôn xong, ông ta chẳng được chia thứ gì, bị đuổi thẳng ra khỏi nhà.

Ban ngày lang thang đi ăn xin, ban đêm co ro dưới gầm cầu.

Tch tch tch… nghe mà hả dạ.

Tôi đang khoái chí thì mấy bà hàng xóm lại bổ sung thêm tin mới.

Trần Đông Diệu bị đơn vị cho nghỉ việc rồi.

Hắn ba ngày hai bữa xin nghỉ, lúc thì lấy lý do chăm mẹ, lúc lại nói bận trông con, cuối cùng công ty chịu hết nổi, thà bồi thường mấy chục nghìn còn hơn, liền sa thải luôn.

Thế là hai vợ chồng đều thất nghiệp, ở nhà ăn bám.

Ngày nào cũng đóng cửa cãi nhau, thậm chí đánh nhau loạn cả lên.

Hàng xóm còn bảo tôi:

“Cái con gái vô ơn của chị, dạo này đi đâu cũng hỏi thăm chị.”

Nghe vậy, trong lòng tôi thoáng có chút bất an.

Thẩm Kiều đúng là thứ cao dán chó, bám riết không chịu buông.

Hôm đó, tôi lập tức về nhà thu dọn hành lý, tính chuyện mang mèo chó đi định cư ở nơi khác.

Không ngờ lại nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát.

Bên kia báo tin: vợ chồng Thẩm Kiều cùng nhau gây án… g/i/ế/t hại cả người già lẫn đứa nhỏ.

Tới nơi rồi tôi mới biết rõ.

Họ muốn thoát khỏi gánh nặng của một bà già liệt giường và đứa trẻ mắc bệnh tim bẩm sinh.

Vậy là hai kẻ ấy bàn bạc với nhau để g/i/ế/t người.

Kế hoạch là do Trần Đông Diệu đưa ra, còn xuống tay là Thẩm Kiều.

Nó đã trực tiếp đẩy mẹ chồng từ tầng 18 xuống.

Sau đó lại lấy tay bịt mũi, bịt miệng bóp c/h/ế/t đứa bé.

Rồi còn giả vờ gọi cấp cứu.

Chỉ là, vì quá sợ hãi, nó đã để lại dấu vết phạm tội khắp nơi.

Tôi đi gặp Thẩm Kiều.

Nó đã gần như hóa điên, miệng lặp đi lặp lại một câu:
“Con chỉ muốn cùng Đông Diệu sống cho tốt, con sai ở chỗ nào chứ? Họ đều là gánh nặng…”

Tôi lặng lẽ nhìn nó:

“Con có biết không, Trần Đông Diệu đã đổ hết mọi tội lỗi lên đầu con rồi. Hắn nói hắn chẳng hay biết gì cả.”

Thẩm Kiều liều mạng lắc đầu:

“Không thể nào… Đông Diệu sẽ không thế đâu… không bao giờ…”

Nhưng sự thật phũ phàng.

Có sai, là con.

Còn bà già vô tội, đứa bé vô tội, và sinh mạng này càng không đáng bị chôn vùi oan nghiệt như thế.

Sau đó, cảnh sát còn moi ra thêm một tin:

Chúng chẳng những muốn g/i/ế/t bà già và đứa nhỏ, mà thậm chí còn từng bàn tính g/i/ế/t cả tôi.
Chỉ là chưa kịp ra tay thì đã bị bắt.

Tôi bỏ tiền lo hậu sự, mua đất chôn cất cho bà mẹ chồng và đứa bé.

Chỉ mong kiếp sau, họ đừng bao giờ phải gặp lại những đứa con, đứa cháu độc ác như thế nữa.

-Hết-