Trong lúc nói, Nam Ngự luôn nhìn Ngũ Vận Uyển trước mặt.
Chỉ thấy cô cúi gằm như một đứa trẻ phạm lỗi, nhưng cô không từ chối sự giúp đỡ của anh nữa.
Gọi xong, Nam Ngự cầm tay Ngũ Vận Uyển thì thầm: “Đi thôi, tôi đưa em đi bệnh viện” Nói rồi anh dẫn cô ra ngoài.
Sắp đến cửa, Ngũ Vận Uyển mới sực nhớ, hoảng hốt nói: “Nam Ngự, xe lăn của anh.” Quý Tương Như từng nói Nam Ngự giả vờ bị tàn tật để đề phòng anh trai mình, nếu có người nhìn thấy anh đứng được sẽ gây rắc rối không cần thiết.
Bấy giờ Nam Ngự mới dừng bước nghiêng đầu nhìn Ngũ Vận Uyển, cười như có như không: “Sợ tôi bị phát hiện không tàn tật hả?” Cô gật đầu, hối hả lấy xe lăn bên cạnh ra: “Để tôi đẩy anh ra ngoài” Ngồi trên xe lăn được Ngũ Vận Uyển đẩy đi, không hiểu sao tâm trạng của Nam Ngự tốt lên rất nhiều.
Đường đi vốn chẳng xa nhưng Ngũ Vận Uyển cảm thấy mỗi giây trôi qua như dài bằng một năm, lòng thấp thỏm không yên.
Bàn tay bất ngờ ấm áp.
Cô giật mình, quay đầu thấy Nam Ngự đang cầm tay mình.
Hiện tại tay của Ngũ Vận Uyển rất lạnh, nhiệt độ từ bàn tay của Nam Ngự khiến cho người ta rất an tâm.
Nhịp tim rối loạn của cô dần bình thường lại.
Cuối cùng cũng đến bệnh viện, xe vừa dừng thì Ngũ Vận Uyển đã sốt sắng lao xuống, thậm chí còn quên béng Nam Ngự ở đằng sau mình.
Chạy đến phòng phẫu thuật, Dương Tá đứng ngoài cửa thấy cô đến: “Mợ chủ” Tình cờ lúc đó y tá vội vàng ra khỏi phòng phẫu thuật, Ngũ Vận Uyển chạy tới: “Cô y tá, xin hỏi tình hình mẹ tôi thế nào rồi?” Y tá nói nhanh: “Phẫu thuật quá đột ngột nên nguy hiểm hơn bình thường.
Dù gì cô cứ chờ kết quả đã nhé” Nói rồi cô ấy vội vã rời đi.