Trước đây Ngũ Vận Uyển rất thích đi làm, nhưng từ khi Nam Bá trở thành tổng biên tập, cô lại thấy đi làm đáng sợ như thú dữ vậy.
Đúng là ghét của nào trời trao của nấy, cô vừa tới phòng làm việc ngồi chưa bao lâu, chủ biển Tưởng Lệ Lệ đã vội vàng bước tới: “Ngũ Vận Uyển, chiều nay tôi phải đi phỏng vấn, cô chỉnh sửa lại tài liệu này rồi mang tới phòng làm việc của tổng biên tập giúp tôi nhé” Ngũ Vận Uyển nhận lấy, nhíu mày: “Chủ biên, chiều nay tôi cũng phải chuẩn bị cho buổi phỏng vấn ngày mai, cô nhờ người khác đưa cho tổng biên tập đi” Tưởng Lệ Lệ còn chưa trả lời thì Khâu Duyệt ngồi cạnh đã nói kháy: “Chội ôi, cô Ngũ ơi, cô có thể đừng lạt mềm buộc chặt kiểu này được không? Ai mà chẳng biết quan hệ mập mờ của cô với tổng biên tập Nam, cần gì phải giả vời giả vịt như thế?” Ngũ Vận Uyển không ngờ Khâu Duyệt tự nhiên lại nói như vậy, cô lập tức dừng hình.
Nhìn Khâu Duyệt từng cùng khóa với mình, nhíu mày: “Khâu Duyệt, cô đừng nói bậy”
“Ơ, là tôi nói bậy hay do cô chột dạ nhở?” Khâu Duyệt cười khẩy liếc Ngũ Vận Uyển: “Ngũ Vận Uyển, đừng tưởng người khác bị mù” Ngũ Vận Uyển vừa tính cãi lại nhưng khi vô tình lướt qua cả phòng thì phát hiện nhiều người đang núp sau máy tính nhìn lén cô, ánh mắt ấy chứa vẻ nghi ngờ và đôi phần khinh thường.
Hai năm trước khi chuyện đó bị lan truyền khắp trường, các bạn học và thầy cô cũng đã từng nhìn cô bằng ánh mắt này.
Nhưng nhìn gương mặt hơi tái của Ngũ Vận Uyển vì phải chăm mẹ mấy ngày thì giọng điệu của anh ta lại dịu đi: “Ngũ Vận Uyển, mẹ cô sao rồi?” Tuy anh ta không thích người mẹ làm bồ nhí của Ngũ Vận Uyển cho lắm, nhưng dù sao trước đây khi anh ta và Ngũ Vận Uyển yêu nhau cũng đã gặp Ngũ Nhã Phần vài lần, dù gì cũng là người lớn, quan tâm một chút vẫn hơn.
Ngũ Vận Uyển không ngờ Nam Bá sẽ hỏi điều này, mắt cô ánh lên, nhanh chóng trả lời: “Bà ấy ổn, cảm ơn tổng biên tập đã quan tâm.” .