Tình Sâu Khó Thoát

Chương 2



4

 

Biên tập Đường là một người tốt.

 

Anh ấy không cam tâm để nỗ lực của tôi đổ sông đổ biển, đã tốn rất nhiều công sức mới liên hệ được một công ty sản xuất phim nhỏ.

 

Bên đó bằng lòng chấp nhận rủi ro đắc tội với Thẩm Thư Cẩn để nâng đỡ tôi.

 

Biên tập Đường sắp xếp một bữa tối.

 

Nếu suôn sẻ, tuần sau tôi có thể nhận được tiền.

 

Chỉ là không may, tối hôm hẹn, anh ấy lại bị kẹt xe.

 

Để lại tôi ngồi cùng mấy người xa lạ.

 

Tệ hơn nữa là, Hứa Nghiên Triêu cũng có mặt.

 

Máy trợ thính vẫn chưa sửa xong, nên cả buổi tối, tôi phải chăm chú nhìn khẩu hình của người khác để đoán xem họ đang nói gì.

 

Hứa Nghiên Triêu vắt chéo chân, nói: "Mấy vị không cần khách sáo với cô Lâm đây, cô ta vì tiền, chuyện gì cũng dám làm."

 

Lập tức có một vị sếp hùa theo: "Cuộc sống vất vả như vậy, cô Lâm có muốn dễ dàng hơn một chút không?"

 

Câu nói này kéo theo một tràng cười ồ.

 

Tôi cúi đầu, nâng ly rượu lên, khẽ nhấp một ngụm, im lặng không nói.

 

Bữa tiệc này là do biên tập Đường dốc hết tâm sức mới có được, vợ anh ấy vừa sinh con, áp lực rất lớn, tôi không nỡ để...

 

...công sức vất vả của anh ấy đổ sông đổ biển.

 

Chỉ cần đợi anh ấy đến, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

 

Nào ngờ tiếp đó, bọn họ càng nói năng lộng xược hơn.

 

"Tối nay 'chiều' tôi, tôi liền..."

 

Một bóng người đột nhiên chen vào giữa tôi và vị phó tổng kia, che khuất tầm nhìn của tôi.

 

"Ông bảo cô ấy 'chiều' ông cái gì?"

 

Tôi ngẩng đầu, thấy Thẩm Thư Cẩn buông một câu lạnh như băng về phía đối diện.

 

Dưới ánh đèn rọi từ trên xuống, ngũ quan của anh ấy trông càng thêm lạnh lùng, sắc bén.

 

Sao anh ấy lại xuất hiện ở đây?

 

Hứa Nghiên Triêu tắt ngay nụ cười, đứng dậy: "Thư Cẩn, sao anh lại đến đây?"

 

Vị phó tổng kia sợ đến mức câm như hến, ngay cả cười cũng quên mất.

 

"Tổng… Tổng giám đốc Thẩm..."

 

Thẩm Thư Cẩn kéo tôi đứng dậy rồi lôi đi.

 

Tôi còn chưa kịp phản ứng, người đã bị kéo ra ngoài.

 

Sắc mặt Hứa Nghiên Triêu tái đi, vội gọi: "Thư Cẩn... anh đừng kích động..."

 

Tiếng của cô ta nhanh chóng bị bỏ lại phía sau.

 

Một mạch không bị cản trở, cho đến khi tôi bị ném vào xe của Thẩm Thư Cẩn.

 

"Muốn bao nhiêu?"

 

Câu nói lạnh như băng nện thẳng vào tai tôi.

 

Mu bàn tay Thẩm Thư Cẩn đang vịn vào ghế nổi đầy gân xanh, cho thấy anh ấy đang tức giận đến mức nào.

 

Tôi ngơ ngác nhìn anh ấy: "Cái gì cơ?"

 

Anh ấy tức quá hóa cười, rút một chiếc thẻ vàng từ trong túi ra, ném tới trước mặt tôi.

 

"Mấy vạn, mấy chục vạn, hay mấy triệu? Tùy cô quẹt, không cần phải chạy đến trước mặt người khác vẫy đuôi xin xỏ lòng thương hại."

 

Tim tôi như bị kim châm, tôi muốn giải thích.

 

Nhưng biết giải thích thế nào đây?

 

Rõ ràng là tôi đang thiếu tiền.

 

Cuộc sống bao năm qua đã bào mòn quá nhiều khí phách của tôi.

 

Không có gì đáng sợ hơn sự nghèo túng.

 

"Không phải cô muốn tiền sao?" Thẩm Thư Cẩn nghiến răng, "Hay chê tiền của tôi bẩn?"

 

Tôi nhặt tấm thẻ lên, nắm chặt trong tay, cố gắng giải thích một cách vô ích:

 

"Tôi vay anh mười vạn, tôi sẽ trả."

 

Tôi biết chiếc thẻ vàng này của anh ấy còn có giá trị hơn mười vạn rất nhiều, thậm chí có thể là không có hạn mức.

 

Thẩm Thư Cẩn sa sầm mặt: "Vậy sao? Cô nhớ kỹ lời mình nói."

 

"Sau này, mỗi tháng tôi đều phải thấy tiền được chuyển vào tài khoản. Nếu không, tôi sẽ cho luật sư liên hệ với cô."

 

"Vì vậy, tốt nhất cô đừng giở trò mất tích với tôi."

 

Tôi nghiến chặt răng: "Tôi không phải loại người đó."

 

"Không phải?"

 

Thẩm Thư Cẩn ép sát từng bước: "Lâm Nhược Sơ, đối với tôi, cô đã có 'tiền án' rồi."

 

Tôi như bị nghẹn ở cổ họng.

 

Tôi muốn xuống xe, nhưng Thẩm Thư Cẩn không tránh đường.

 

Anh ấy chống tay lên cửa xe, một tay giữ lấy má, nâng mặt tôi lên.

 

Ép tôi phải nhìn thẳng vào mắt anh ấy.

 

"Bây giờ, chúng ta nói chuyện về cái giá phải trả."

 

Tôi sững người: "Cái giá gì?"

 

"Cô nghĩ tôi sẽ cam tâm tình nguyện để cô lợi dụng thêm lần nữa sao?"

 

Những ngón tay lạnh như băng của anh ấy lướt qua má tôi, tựa như một lưỡi d.a.o băng vô tình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Lâm Nhược Sơ, là cô tự làm tự chịu, ngay cả một chút tình nghĩa cũng không màng đến."

 

"Vậy thì, cứ sòng phẳng với nhau..."

 

Âm cuối trong câu nói của Thẩm Thư Cẩn như bị phủ một lớp sương, mơ hồ rót vào tai tôi.

 

"Ký vào bản thỏa thuận kết hôn này, tôi sẽ đưa cho cô."

 

5

 

Chiếc xe lặng lẽ lướt đi trên phố.

 

Thẩm Thư Cẩn không cho tôi xuống xe.

 

Bởi vì mười phút trước, tôi đã lỡ miệng nói bừa một câu.

 

"Tôi sắp kết hôn rồi."

 

Sắc mặt Thẩm Thư Cẩn cực kỳ khó coi, anh ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi trời đang âm u, không nói một lời.

 

Hồi lâu sau anh ấy mới hỏi: "Với ai?"

 

Tôi không nghe rõ, ngẩng đầu nhìn khẩu hình của anh ấy: "Hả? Anh nói gì?"

 

Thẩm Thư Cẩn ngước mắt: "Tôi hỏi cô, kết hôn với ai?"

 

Tôi mấp máy môi, hồi lâu không nói nên lời.

 

Thẩm Thư Cẩn đã lăn lộn trên thương trường từ lâu, ánh mắt sắc bén, anh ấy bình thản hỏi: "Thời gian, địa điểm, bạn học đều biết cả chứ?"

 

Những điều này, tôi không trả lời được câu nào.

 

Thẩm Thư Cẩn nhướng mắt: "Lâm Nhược Sơ, để trốn tôi, cô nói dối mà cũng không thèm chuẩn bị trước à?"

 

"Không liên quan đến anh."

 

"Ký cái này đi."

 

Anh ấy đột nhiên ném qua một bản thỏa thuận.

 

Trên tờ giấy A4, mấy chữ "Thỏa Thuận Kết Hôn" đập thẳng vào mắt tôi.

 

Tim tôi thắt lại, tôi nhìn thấy những điều khoản bên dưới.

 

Anh ấy... không quan tâm sao?

 

Hầu như tất cả đều là điều khoản có lợi cho tôi.

 

"Xin lỗi, tôi không thể đồng ý."

 

"Lý do."

 

Tôi đẩy bản hợp đồng về phía anh ấy: "Anh và Hứa Nghiên Triêu——"

 

Lời còn chưa nói hết, tôi đã thấy vẻ dò xét đầy ẩn ý trên gương mặt Thẩm Thư Cẩn.

 

"Không phải cô không quan tâm sao?"

 

"Bao nhiêu năm qua, cô biến mất sạch sẽ, bặt vô âm tín, không hỏi thăm tôi lấy một câu, không phải sao?"

 

"Vậy thì tôi muốn đính hôn với ai, tôi nghĩ gì, thì có gì quan trọng chứ?"

 

Thật ra tôi rất muốn nói, tôi đã từng hỏi thăm...

 

Nhưng bây giờ giải thích cũng chỉ là vô ích.

 

Thẩm Thư Cẩn nói: "Kết hôn với Hứa Nghiên Triêu là ý của gia đình. Tôi và cô ta không có bất kỳ mối quan hệ cá nhân nào."

 

"Lâm Nhược Sơ, cô nghĩ cho kỹ đi."

 

Ánh mắt anh ấy sắc bén: "Kết hôn với tôi, cô có thể có được..."

 

"Bao gồm danh tiếng, tiểu thuyết được chuyển thể thành phim, và..."

 

"Tiền."

 

Giây phút này, tôi mới hiểu ra tại sao Thẩm Thư Cẩn lại muốn "phong sát" tôi.

 

Chỉ khi bị dồn vào đường cùng, mới dễ dàng bị người khác thao túng.

 

Anh ấy trước nay luôn là một thợ săn thành công.

 

Anh ấy chính là muốn ép tôi phải xuất hiện.

 

"Nhưng anh muốn có được gì?"

 

"Cô."

 

Giọng Thẩm Thư Cẩn lãnh đạm.

 

"Đừng nghĩ rằng những ngày tháng sau này sẽ dễ chịu."

 

"Những đau khổ mà tôi từng trải qua, tôi sẽ trả lại cho cô không thiếu một chút nào."

 

Thật ra, tôi không có lý do gì để từ chối.

 

Tôi đang rất cần tiền.

 

Tôi bằng lòng làm việc đó.

 

6

 

Tôi và Thẩm Thư Cẩn đã đăng ký kết hôn. 

 

Ngay ngày nhận giấy chứng nhận, anh ấy liền đến công ty. 

 

Lúc đi, anh ấy gửi cho tôi một địa chỉ. 

 

"Tối nay tôi muốn thấy cô ở nhà." 

 

Lạnh lùng, chẳng có chút tình cảm nào. 

 

Tôi suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định hẹn người bán máy trợ thính, ít nhất là khi giao tiếp với Thẩm Thư Cẩn, tôi phải nghe cho rõ ràng một chút. 

 

"Cô Lâm, rất xin lỗi, chiếc máy trước đó không sửa được nữa rồi, tôi khuyên cô nên mua một cái mới." 

 

Giá của máy trợ thính không hề rẻ. 

 

Không phải là thứ có thể nói mua là mua ngay được.