Tình Sâu Khó Thoát

Chương 5



Bàn tay Thẩm Thư Cẩn vốn đang che chở cho đầu tôi, đột nhiên sờ phải máy trợ thính. 

 

Tôi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt bàng hoàng của anh ấy. 

 

Lòng tôi nặng trĩu. 

 

"Có phải như cô ta nói không?" 

 

Giọng anh ấy rất nhẹ: "Lâm Nhược Sơ, cô còn giấu tôi bao nhiêu chuyện nữa?" 

 

Trong bầu không khí im lặng đến ngột ngạt, tôi cố nén nước mắt, nói:

 

"Cô ta nói không sai, tai tôi điếc rồi, một câu cũng không nghe thấy."

 

Từ kỳ nghỉ hè năm 18 tuổi đó, cuộc đời tôi đã trở nên như thế này.

 

Cứ dăm ba bữa lại phải chịu đựng những lời bàn tán, khinh bỉ hoặc thương hại.

 

Tôi cứ nghĩ mình đã quen rồi, nhưng tối nay, nước mắt như vỡ đê, không tài nào kìm lại được.

 

Tôi mới nhận ra, chiếc vỏ bọc mà tôi cố gắng xây dựng bấy lâu nay, có thể bị người khác phá hủy một cách dễ dàng.

 

Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Thẩm Thư Cẩn.

 

Đột nhiên vào một khoảnh khắc nào đó, một đôi tay chợt áp lên tai tôi.

 

Ngăn cách tất cả mọi ồn ào ở bên ngoài.

 

Tay Thẩm Thư Cẩn đang run, nhưng lòng bàn tay lại nóng hổi.

 

Tôi nghe thấy một giọng nói rõ ràng và lạnh lùng.

 

Anh ấy nói với những kẻ đang bàn tán xì xào: "Cút."

 

9

 

"Thẩm Thư Cẩn, nói thật cho anh biết, nhà họ Thẩm tuyệt đối sẽ không cho phép anh lấy một con điếc."

 

Tôi ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm xuống đất, không nói một lời.

 

Phòng bên cạnh đang đóng cửa.

 

Bên trong vọng ra tiếng gào thét của Hứa Nghiên Triêu.

 

Có lẽ họ không biết, lỗ thông gió của điều hòa bị hỏng, tôi nghe thấy rõ mồn một.

 

Giọng Thẩm Thư Cẩn rất lạnh lùng: "Kết hôn với cô ấy là chuyện của riêng tôi, không liên quan đến nhà họ Thẩm, càng không liên quan đến cô."

 

"Ngay cả khi ban đầu anh suýt mất mạng?"

 

"Thành tích của anh sa sút không phanh, trở về nhà họ Thẩm, suýt bị bố anh đ.á.n.h c.h.ế.t, những khổ sở anh chịu bao năm nay, đều không tính nữa sao?"

 

"Thế thì sao? Cô muốn nói gì?" Anh ấy hỏi.

 

Hứa Nghiên Triêu im lặng một lát, rồi đột nhiên bật khóc.

 

"Thẩm Thư Cẩn, có phải cô ta làm bất cứ điều gì, anh đều thấy là đúng đúng không?"

 

"Phải thì sao?"

 

Hứa Nghiên Triêu im lặng một lúc, rồi đột nhiên "rầm" một tiếng, đá tung cửa, tức giận bỏ đi.

 

Đêm đã khuya, mọi người đều đã giải tán.

 

Thẩm Thư Cẩn đến trước mặt tôi.

 

Tôi nói: "Xin lỗi, đã gây phiền phức cho anh rồi. Thỏa thuận ly hôn em sẽ ký nhanh rồi đưa cho anh, nhưng tiền… có lẽ em phải trả dần. Hứa Nghiên Triêu hại em ra nông nỗi này, cũng hại cả mẹ em, những món nợ này, em đều phải đòi lại."

 

"Chuyện xảy ra khi nào?"

 

"Gì cơ?"

 

"Tai ấy."

 

Tôi quay đầu đi: "Lúc tốt nghiệp. Em bị người ta chặn đ.á.n.h trong ngõ hẻm nên mới bị thế này."

 

Tay Thẩm Thư Cẩn run lên, anh cố nén giọng: "Lúc đó, tại sao... không nói cho tôi biết?"

 

"Em không biết nhà anh có tiền, nhà họ Hứa vừa có tiền vừa có thế, họ muốn đuổi em và mẹ đi, chúng em không có cách nào cả."

 

"Lúc đó em chỉ nghĩ duy nhất một điều là không muốn làm liên lụy đến anh. Nếu họ bắt nạt cả anh thì biết làm sao? Không thể nào anh vì em mà ngay cả tiền đồ cũng vứt bỏ."

 

Đột nhiên, anh ấy ôm chầm lấy tôi.

 

Anh ấy vùi đầu vào tóc tôi, cổ tôi thoáng chốc đã ướt đẫm.

 

Anh ấy khóc.

 

Tôi được anh ấy ôm, hồi lâu không nói nên lời.

 

"Nhược Sơ, xin lỗi em."

 

"Tôi là một thằng khốn."

 

Tôi chớp chớp đôi mắt cay xè: "Lúc em viết tiểu thuyết, không nghĩ sẽ để anh biết— Anh nói cốt truyện của em dở tệ."

 

"Là tôi nói bừa."

 

Thẩm Thư Cẩn ôm chặt tôi: "Tôi vẫn luôn hy vọng, những điều đó là thật. Rõ ràng trong tiểu thuyết, chúng ta đã ở bên nhau. Nhưng em lại chưa bao giờ liên lạc với tôi."

 

"Nên tôi đã không nhịn được, cho dù em chỉ yêu tiền của tôi, tôi cũng chấp nhận."

 

"Chỉ cần em chịu kết hôn với tôi."

 

Giọng tôi rất nhỏ: "Em là đồ điếc, họ sẽ cười nhạo anh."

 

"Em rất tốt, còn bình thường hơn tất cả bọn họ."

 

Tôi bỗng bật khóc.

 

"Nhưng trên áo sơ mi của anh, có vết son môi."

 

Ấm ức bao nhiêu ngày, cuối cùng tôi cũng nói ra: "Rõ ràng đã kết hôn với em, lại còn đi lêu lổng với người phụ nữ khác."

 

Thẩm Thư Cẩn nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, vẻ mặt anh ấy rất kỳ lạ.

 

Vừa như tự trách, lại vừa như trút được gánh nặng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Tôi tưởng em không để tâm."

 

Tôi sững sờ: "Anh lừa em?"

 

Thẩm Thư Cẩn nói: "Tôi nào dám hai lòng. Áo sơ mi là mượn của người khác."

 

Tôi lau nước mắt, nhìn anh ấy chằm chằm một lúc, rồi đột nhiên giơ chân đạp mạnh vào đầu gối Thẩm Thư Cẩn.

 

Giữa tiếng rên khẽ vì đau của anh ấy, tôi quay đầu bỏ đi.

 

10

 

"Mày và Thẩm Thư Cẩn đang chiến tranh lạnh à?"

 

"Ừ."

 

Tôi dọn về căn nhà thuê trước đây, ném giấy đăng ký kết hôn vào ngăn kéo, khóa lại.

 

"Là anh ta lừa em trước, em không được phép tức giận sao?"

 

"Được chứ, được chứ!"

 

Tôi dọn dẹp đồ đạc xong, phát hiện Thẩm Thư Cẩn lên top tìm kiếm.

 

Từ khóa là: "Vả mặt nhanh nhất."

 

Bấm vào xem, là phỏng vấn trước ống kính của Thẩm Thư Cẩn.

 

"Thẩm tổng, chỉ mới một tháng trước, anh còn nói cuốn tiểu thuyết này tình tiết dở tệ, sao bây giờ lại thích rồi?"

 

Thẩm Thư Cẩn nhìn vào ống kính, nghiêm túc trả lời: "Tôi vẫn luôn rất thích."

 

"Thích sách hay thích người?"

 

"Đều thích."

 

Phóng viên hỏi: "Mặt anh không thấy đau sao?"

 

"Tôi xin lỗi cô ấy vì những lời nói bừa bãi lúc đó, xin lỗi, tôi biết sai rồi."

 

Khu bình luận toàn một đám hóng chuyện.

 

"Ôi ôi ôi, biết sai rồi kìa. Lúc nói thì cứng miệng lắm cơ mà, giờ mềm xương rồi à?"

 

"Chắc là cãi nhau nên bị tác giả đuổi ra khỏi nhà rồi?"

 

Tôi nghĩ ngợi, rồi dùng tài khoản phụ bình luận: "Anh ta đáng đời lắm."

 

Rất nhanh đã có cư dân mạng trả lời tôi: "???"

 

Tôi còn chưa kịp trả lời, Thẩm Thư Cẩn đã bình luận ngay bên dưới tôi: "Tôi đáng đời."

 

Trong khoảnh khắc, tất cả đều im lặng.

 

Bên dưới là một loạt "!!!"

 

"Lẽ nào là chính tác giả?"

 

Thẩm Thư Cẩn nói: "Là vợ tôi."

 

Rất nhanh một top tìm kiếm mới đã xuất hiện: Tiểu thuyết bước ra đời thực, nam chính và tác giả đại nhân kết hôn rồi!

 

Thẩm Thư Cẩn nhắn tin riêng cho tôi: "Em có thể thêm lại bạn bè của tôi không?"

 

Tôi chặn luôn cả tài khoản mạng xã hội của anh ấy rồi.

 

Đến tối, tôi chạy ra ngoài bàn bạc kế hoạch tiếp theo với cô bạn thân.

 

Nó hỏi tôi: "Chuyện tai của mày thế nào rồi?"

 

Tôi thở dài: "Đi khám bác sĩ rồi, nói là phương án không phù hợp, không còn cách nào tốt hơn cả."

 

Nó vỗ vai tôi: "Bên mẹ mày không cần lo, bà ấy đỡ nhiều rồi, có tao chăm sóc, yên tâm đi. Tình hình của mày ở đây, có muốn nói cho bà biết không?"

 

Tôi lắc đầu: "Không cần đâu, cứ nói là... con sống rất tốt."

 

Trong lòng có tâm sự, bất tri bất giác đã uống quá chén.

 

Hơn mười giờ tối, người trên phố ngày càng đông.

 

Tôi chống cằm, nhìn một người đàn ông cao lớn đẹp trai vẻ mặt mệt mỏi vì đường xa bước vào từ cửa quán.

 

Tôi níu lấy bạn thân, nói: "Mày xem người kia, giống chồng tao ghê."

 

Cô bạn thân ho khẽ một tiếng: "Ngoan nào, đó chính là chồng mày đấy."

 

Lời vừa dứt, tôi đã được Thẩm Thư Cẩn đón lấy, ôm vào lòng.

 

"Uống bao nhiêu rồi? Sao lại say thế này?"

 

Tôi kéo cà vạt của anh ấy, nhón chân lên để nhìn kỹ anh ấy.

 

"Thấy anh đẹp trai hơn chồng tôi, hay là vầy, anh tái hôn với tôi đi, được không?"

 

Khóe miệng Thẩm Thư Cẩn giật giật, anh ấy dùng áo khoác trùm lấy tôi, bế ra khỏi quán bar.

 

Lên xe, tôi bắt đầu khóc.

 

"Không khỏe ở đâu à?"

 

Anh ấy kiên nhẫn hỏi tôi.

 

Tôi sờ lên ngực: "Ở đây, nghẹn quá. Em khó chịu."

 

"Em vốn dĩ, có thể khỏe mạnh..."

 

"...nhưng lại bị Hứa Nghiên Triêu hủy hoại."

 

Thẩm Thư Cẩn ôm tôi, dỗ dành: "Về nhà nằm xuống là hết khó chịu ngay."

 

"Em không về nhà."

 

"Vậy muốn đi đâu?"

 

Tôi híp mắt, véo má anh ấy: "Anh về nhà với em."

 

Thẩm Thư Cẩn hít sâu một hơi: "Nhược Sơ, em có biết tôi là ai không?"