Tinh Tế Vạn Nhân Mê Bị Trùng Tộc Đoạt Đi Rồi

Chương 28: Xuất thủ



Về đến nhà.

 

Tô Yến lôi ra một đoạn video gần đây được ghi lại về Việt Tu.

 

Video được quay bằng máy bay không người lái, có chút tạp âm ở nền nhưng không ảnh hưởng đến chất lượng hình ảnh.

 

Trong hình ảnh hơi mờ, có thể thấy rõ một hàng lọ chứa khuôn mặt người trước mặt Việt Tu, vẻ mặt cậu ta say mê, môi mấp máy như thể đang thì thầm với tình nhân.

 

Norn cau mày khi nhìn thấy cảnh này, "Anh đã nói cậu ta không phải thứ tốt lành gì mà."

 

Tô Yến vui vẻ đồng ý, "Em thấy anh nói đúng — Kinh Trập, gửi cái này cho cục an ninh, rồi đăng lên tinh võng đi."

 

"Điều này hữu ích không?" Norn sờ cằm, "Chẳng phải sẽ nhanh hơn nếu để anh xử lý trực tiếp cậu ta à."

 

"Như vậy thì quá dễ dàng để cậu ta thoát thân ." Tô Yến lạnh lùng hừ một tiếng, "Sau khi làm nhiều chuyện đáng xấu hổ như vậy? Để cậu ta tự nhìn thấy mình sụp đổ đi."

 

Video này xuất hiện trên mạng vào ngày hôm đó, lập tức gây bùng nổ hot search.

 

"— Đây chính là người thừa kế Việt gia? Thật khiến người ta buồn nôn!"

 

"— Loại người này mà cục an ninh không quản lý? Hay là vị cục trưởng nào đó sợ mất mũ quan trên đầu?"

 

"— Trời ạ, tôi lữ kính phá thoái luôn! Người như thế mà còn tham gia cuộc thi Walker? Cút đi!"

 

-> Lữ kính phá thoái: Mang nghĩa rằng hình tượng hoặc ấn tượng tốt đẹp ban đầu về ai đó đã bị phá vỡ hoàn toàn.

 

......

 

Việt gia gần như rối loạn.

 

Việt Hàm Bách thậm chí muốn đánh chết đứa con bất hiếu này.

 

Tuy nhiên, Việt Tu vẫn đang trúng độc thần kinh, hiện tại trong mắt người ngoài trông vẫn giống như đang say rượu.

 

Việt gia làm trong ngành tình báo, biết rõ nhất dư luận trên mạng có thể ảnh hưởng lớn đến một người như thế nào.

 

Thật sự là ngày đêm săn vịt mà lại bị vịt mổ mắt.

 

Việt Hàm Bách chỉ có thể cho người theo dõi các ý kiến trên mạng, nhanh chóng xử lý bức tường chứa đầy lọ của Việt Tu.

 

Sau đó, ông cho người phát một video làm rõ, cố gắng điều chỉnh lại hướng dư luận, nhưng hiệu quả rất ít.

 

Việt Hàm Bách thật sự lo lắng đến mức tóc rụng, "Thằng nhóc này rốt cuộc đã đắc tội với ai vậy?"

 

......

 

Lẽ ra hôm nay là ngày khai mạc bán kết cuộc thi Walker, nhưng cuối cùng, Việt Tu lại bất ngờ chiếm lĩnh hot search, khiến độ nóng của cuộc thi Walker giảm đi vài phần.

 

Tại địa điểm thi, Việt Tu quả nhiên không xuất hiện.

 

Ban tổ chức đã công khai tuyên bố việc loại Việt Tu, điều này đã giúp khán giả không có cơ hội ném trứng thối vào sân thi đấu.

 

Có 4 đội lọt vào bán kết dự án trí tuệ nhân tạo.

 

Mỗi đội sẽ rút thăm một chương trình chưa hoàn thành và có lỗi, yêu cầu 4 đội trong thời gian quy định cố gắng hoàn thiện chương trình đó, đạt được chức năng dự kiến.

 

Sau khi hoàn thiện, hai đội sẽ trao đổi đáp án và đặt câu hỏi cho nhau, tìm ra đội nào có nhiều lỗi hơn để tiến vào chung kết.

 

Điều này thử thách nền tảng kiến thức, trình độ ứng dụng, tâm lý, khả năng ứng biến của các thí sinh.

 

Nhóm Đường Ngưng lại cử Tuế Tuệ đi rút thăm.

 

Tuế Tuệ bấm nút rút thăm, vẫn là cái phong bì quen thuộc bay vào tay Tuế Tuệ.

 

Tô Yến ngồi trong phòng nghỉ, có chút căng thẳng, nắm chặt tay Norn cẩn thận nói: "Họ sẽ rút được một đề bài tốt, đúng không?'"

 

Norn có chút buồn cười, giơ tay véo má Tô Yến, "Sao thế, không phải em rất tin tưởng họ sao?"

 

"Em chỉ sợ thần vận mệnh không đứng về phía chúng ta thôi mà?"

 

Norn bỗng nhiên mỉm cười dịu dàng, lông mày giãn ra, ánh mắt sáng ngời, anh ghé gần tai Tô Yến thì thầm: "Anh chính là thần vận mệnh của Tô Yến, anh sẽ luôn ở bên cạnh em."

 

Hơi thở nóng bỏng phả vào tai, Tô Yến không khỏi đỏ bừng vành tai.

 

Trong khi nói chuyện, Tuế Tuệ trên sân khấu đã mở phong bì, một chương trình phức tạp hiện ra trước mắt bốn người.

 

Tô Yến liền lướt qua vài cái, cầm màn hình điện tử bắt đầu gõ.

 

"Thiếu hai biến cục bộ... vài hàm này sai... còn về lưu trữ..."

 

Norn ở bên cạnh chán chường gặm một quả táo, chỉ cần Tô Yến bắt đầu đắm chìm trong thế giới khoa học, anh liền trở thành "người cô đơn".

 

Nhưng mà bên cạnh, Kinh Trập ẫn đang nói những lời châm chọc, "Sau này anh làm sao mà trò chuyện với điện hạ của chúng tôi đây? Chẳng có tiếng nói chung nào cả?"

 

Norn: Đệt!

 

Khoảng mười mấy phút sau, Tô Yến gập màn hình điện tử lại, "Cũng may, không khó lắm, còn có thể bẫy đối phương, chúng ta vẫn có lợi thế."

 

"......"

 

"Hửm?" Tô Yến nghi ngờ tại sao không có ai phản hồi, quay đầu lại, "Norn?"

 

Chỉ thấy Norn đang cầm màn hình điện tử, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm.

 

"?"

 

Tô Yến hiếu kỳ lại gần xem—sách giáo khoa toán cơ bản của đế quốc.

 

Tâm hồn Tô Yến bị chấn động mạnh, "Anh..."

 

Norn bất ngờ giật mình, tay cầm màn hình điện tử suýt rơi xuống, "Anh..."

 

Hai người nhìn nhau, Norn chột dạ giấu màn hình điện tử ra sau lưng, lẩm bẩm: 'Đề thi làm xong nhanh vậy sao...'"

 

"Ừm." Tô Yến chớp mắt, "Rất đơn giản, em thấy chúng ta có lợi thế rất lớn."

 

Norn nhìn lên sân khấu, không ngoài dự đoán thấy mấy người Tô Yến đang nhăn nhó mặt mày.

 

"......" Quả thật khoảng cách giữa người với người rất lớn.

 

Anh khôn ngoan chuyển chủ đề, "Bao giờ thì trận đấu kết thúc vậy? Em có muốn đi dạo một chút không?"

 

"Không cần, trận này nhanh lắm." Tô Yến tự tin đáp.

 

Tuy nhiên, chưa đến một nửa, Tô Yến đã dựa vào Norn mà ngủ thiếp đi.

 

Norn hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng ôm người vào lòng.

 

"——Hãy chúc mừng họ, đã thuận lợi bước vào vòng chung kết!"

 

"Hả?!"

 

Tô Yến bị tiếng hò reo trên sân khấu đánh thức, trên mặt vẫn mang vẻ ngơ ngẩn, "...Chúng ta vào vòng trong rồi à?'"

 

"Đúng." Norn bình tĩnh gật đầu, "Đây không phải là điều mà em dự đoán sao?"

 

"Cũng đúng." Tô Yến vỗ mặt, cố gắng làm cho mình trông tỉnh táo hơn.

 

Nhóm Đường Ngưng hớn hở chạy lại, "Thầy Tô! Thầy thấy chưa! Chúng em đã vào vòng trong rồi!"

 

Norn khẽ ho một tiếng, thầm nghĩ: Làm gì có, em ấy ngủ suốt trận đấu mà.

 

"Đương nhiên rồi, tôi luôn theo dõi mà!" Tô Yến mỉm cười đáp lại.

 

"Vòng chung kết là thi kín, tôi không thể đến được, kế hoạch tập luyện đã gửi cho các cậu rồi, tự giác nhé."

 

"Cảm ơn thầy Tô! Chúng em nhất định sẽ cố gắng!" Lôi hưng phấn vô cùng.

 

Tô Yến cúi gần lại mấy người, hạ thấp giọng, "Khi vào khu tập luyện kín thì cẩn thận nhé, có người đang để ý đến các cậu đấy."

 

"......" Đồng tử nhóm Đường Ngưng co rút lại.

 

Bởi vì họ đã chọn con đường này, nên không có lý do gì để bỏ cuộc giữa chừng.

 

"Được rồi, tôi không tiễn nữa, hẹn gặp ở chung kết nhé?" Tô Yến lùi lại một chút.

 

"Hẹn gặp ở vòng chung kết!"

 

......

 

Trên đường về nhà, Tô Yến nắm tay Norn, thoải mái nhảy nhót trên nền gạch.

 

Khiến cho số liệu của Kinh Trập không khỏi run rẩy, "Điện hạ, nguy hiểm quá!"

 

Norn thì rất thoải mái, "Vận động một chút cũng không có gì xấu."

 

"Ôi! Kinh Trập đừng lo, Norn sẽ không để tôi bị ngã đâu, đúng không?" Tô Yến tự tin nói.

 

"Đúng..." Norn kéo dài âm điệu.

 

Hai người cứ thế đi về nhà, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy một người——

 

Việt Hàm Bách.

 

Ông ta nhìn về phía Tô Yến, nhưng ánh mắt lại vô định, như thể xuyên qua thời gian hai mươi năm, một lần nữa ngửi thấy hương hoa nhài trên người cô gái váy trắng năm ấy.

 

"Hi Nhĩ......"

 

------------------------

Tác giả có điều muốn nói:

 

Mẹ Tô: Không ngờ đúng không? Người tình cũ của tôi nhiều lắm đấy!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com