Kì Sâm quỳ ngồi ở cuối giường, lặng lẽ dựa hông vào cột giường, toàn thân không kìm được mà run rẩy.
Cậu ta không biết gần đây Hazel phát điên cái gì, mà thủ đoạn hành hạ người càng ngày càng đáng sợ, những ngày qua trên người cậu ta đã chất chồng không ít vết thương lớn nhỏ.
Hazel khép mắt, lười nhác tựa vào gối, thần sắc chán nản, không mấy hứng thú.
"Ngài nếu không có mệnh lệnh gì khác thì..." Kì Sâm dè dặt mở miệng, giọng khàn đặc.
"Kì Sâm."
Nhịp thở của Kì Sâm thoáng rối loạn, sau đó càng cúi thấp đầu hơn, "Có thần."
"Nếu để cậu đi hòa thân với trùng tộc, cậu có nguyện ý không?"
"Điện... điện hạ, ngài đừng nói đùa, người đi hòa thân không phải đã... đã được quyết định rồi sao?" Kì Sâm gượng gạo nặn ra một nụ cười, hơi thở bất giác trở nên nặng nề.
Hazel bật cười đầy ẩn ý, mở mắt ngồi dậy, "Tại sao, không muốn đi à?"
"......Điện hạ, trùng tộc khét tiếng tàn ác..."
"Đúng vậy." Hazel nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Kì Sâm, tựa như đang nhìn xuyên qua cậu ta để thấy một người khác, "Chẳng ai tự nguyện cả."
Sau một lúc lâu, như thể vừa nhớ ra chuyện thú vị nào đó, Hazel nâng cằm Kì Sâm lên, "Nếu ta nói, bệ hạ định dùng Kì gia làm của hồi môn thì sao?"
"Cái gì?!"
Kì Sâm giật bắn người, trợn tròn mắt.
"Cậu thất thố rồi." Hazel nhạt nhẽo thu tay lại.
Dù là kẻ phế phẩm, nhưng lại thiếu mất sự cao ngạo, lạnh lùng cùng dáng vẻ thanh nhã như người kia.
Nhưng Kì Sâm lúc này không còn tâm trí để nghĩ nhiều nữa, cậu ta vội quỳ bò lên hai bước, kéo góc áo Hazel, "Ngài nói cái gì gọi là làm của hồi môn? Kì gia... sẽ được đưa cho Tô Yến sao?"
Hazel giật tay áo về, thản nhiên bước xuống giường, "Ý bệ hạ đã quyết, nghị viện cũng không thể phản đối, về phần ngươi—"
Anh ta liếc nhìn vẻ mặt phẫn nộ, nắm chặt tay của Kì Sâm, "Bản điện hạ tự nhiên sẽ bồi thường cho ngươi."
Nói xong, Hazel xoay người rời đi.
Chỉ để lại một mình Kì Sâm ngồi phịch xuống giường, sắc mặt tối tăm.
......
Flay có chút đánh giá thấp ảnh hưởng của thuốc mới đối với Tô Yến.
Ngày hôm sau, Tô Yến vẫn mơ màng, cả người dựa vào lòng Norn ngủ gà ngủ gật, chẳng buồn để ý đến ai.
Mấy lần Norn định vào bếp nấu gì đó, nhưng Tô Yến trong mơ vẫn nắm chặt lấy vạt áo anh không chịu buông.
Không còn cách nào, Norn thở dài, "Yến Yến, dậy ăn chút gì được không?"
"Ưm..." Tô Yến khẽ cựa đầu, vẫn là dáng vẻ mơ màng.
Norn hiểu đây chính là sự đồng ý, liền gọi Kinh Trập nấu một nồi cháo hải sản đặc sánh theo khẩu vị thường ngày của Tô Yến.
Anh đích thân nhận lấy khăn ấm từ robot gia dụng, cẩn thận lau mặt và lòng bàn tay cho Tô Yến.
Bị lăn qua lăn lại như vậy, cuối cùng Tô Yến cũng hé mắt ra, nhưng vẫn cảm thấy đầu nặng trịch.
"Norn......" Tô Yến vô thức gọi.
Norn cúi đầu liền bắt gặp người trong lòng đang nửa mở đôi mắt ngơ ngác, khóe môi kiều diễm hơi trễ xuống, trông như bị người ta làm phiền giấc ngủ mà ấm ức.
"Em đã ngủ gần cả ngày rồi, dậy ăn chút gì đi."
Norn không nhịn được dùng đầu ngón tay khẽ xoa vệt hồng ở khóe mắt Tô Yến, dịu dàng dụ dỗ: "Kinh Trập nấu cháo hải sản rồi, món em thích nhất đấy."
Hải sản...
Tô Yến vùi mặt vào lòng Norn, uy nghĩ bay bổng không kiểm soát được, đột nhiên nhớ đến lần trước hắn và Norn đến nhà hàng tình nhân, khi đó còn muốn lập trình một mô hình môi trường giống hệt nhà hàng đó, nhưng sau này một loạt chuyện xảy ra khiến hắn quên khuấy mất.
Đing dong ding dong——
Tiếng chuông cửa vang lên không đúng lúc.
Hình ảnh từ camera ngoài cửa tự động chiếu lên màn hình trong phòng ngủ.
Trên màn hình, Nguyệt Kiến Lí mặc đồ thường đứng trước cửa, thần sắc khó đoán, không rõ vui buồn.
Tô Yến cũng không có ý định mở cửa, thấy biểu cảm chán ghét của Tô Yến, anh còn tốt bụng che mắt người ta lại.
Norn không có ý định mở cửa, thấy vẻ mặt chán ghét của Tô Yến, anh còn giúp người ta che mắt lại.
Nguyệt Kiến Lí đứng ngoài cửa chờ lâu mà không thấy động tĩnh gì, cuối cùng lộ ra chút bất đắc dĩ, hắn nhìn thẳng vào camera nhỏ ngoài cửa, nói: "Mở cửa được không? Tôi biết cậu có ở nhà, Tô Yến."
Tô Yến tiếp tục giả chết trong lòng Norn.
"Cậu không muốn nghe về hậu kì của cuộc thi Walker sao?"
Câu nói này như một tia sét xé toang lớp sương mù mơ màng trong đầu Tô Yến.
Đôi mắt sáng ngời lập tức mở ra, đúng lúc chạm phải ánh nhìn không mấy tán thành của Norn.
Ba giây sau, Norn đành chịu thua, cam chịu bế hắn ra ghế sô pha.
Nguyệt Kiến Lí bị phơi ngoài cửa hồi lâu, nhưng nét mặt không hề tỏ vẻ tức giận, anh ta cười nhạt nói, "Xem ra, cậu thực sự có quan hệ không tệ với nhóm Đường Ngưng nhỉ?"
Tô Yến lạnh nhạt liếc anh ta một cái, không bắt bẻ câu nói đó, chỉ hỏi thẳng, "Anh phụ trách phần hậu kỳ?"
"Phải." Nguyệt Kiến Lí tao nhã gật đầu, "Đế quốc dự định điều chỉnh lớn về quyền sở hữu trí tuệ, giá thành sẽ giảm mạnh, chi phí giáo dục cũng sẽ hạ xuống tương ứng."
"Tuy nhiên, mức độ điều chỉnh này không dễ kiểm soát, có thể sẽ chọn một vài khu vực làm thí điểm trước."
Tô Yến lúc này đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, không nhận ra hàm ý sâu xa trong chiến lược của Nguyệt Kiến Lí, chỉ cảm thấy cách giải quyết này khá hợp lý, bèn nói, "Cảm ơn anh."
"Đó là việc tôi nên làm." Nguyệt Kiến Lí nâng tách trà lên môi, che giấu đi khóe miệng hơi nhếch lên, "Tôi nghe nói, cậu sắp đi hòa thân?"
"Ừ."
Thái độ của Tô yến đối với Nguyệt Kiến Lí đã tốt lên nhiều, ít nhất ánh mắt và biểu cảm không còn xa cách như trước nữa.
Với con mắt tinh tường của Nguyệt Kiến Lí, đương nhiên có thể nhận ra trạng thái của Tô Yến không ổn lắm, cả người toát ra vẻ mệt mỏi rã rời.
"Giữa trùng tộc và con người vốn có hiềm khích sâu xa, lúc này mà cậu đến hành tinh trùng tộce rằng tính mạng khó bảo toàn." Ánh mắt Nguyệt Kiến Lí phức tạp, giọng điệu vừa lo lắng vừa mang chút tiếc nuối, "Nếu cậu thật sự không muốn đi, tôi có thể giúp cậu."
Tô Yến nghe vậy thì nhíu mày chặt hơn, dù có thể hiểu được ý của Nguyệt Kiến Lí, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bất mãn thay cho Norn. Ai nấy cũng đều có suy nghĩ này, nói cứ như thể trùng tộc đáng sợ đến mức nào vậy.
"Không cần đâu, tôi..."
"Cậu không cần lo liên lụy đến tôi, tôi đã dám đề nghị chuyện này thì tất nhiên có cách giải quyết."
Norn đứng bên cạnh tức đến mức gân xanh trên trán giật giật, tên này da mặt dày đến mức nào vậy? Còn "liên lụy"? Phi!
Tô Yến cũng bị sự tự tin quá mức của Nguyệt Kiến Lí làm nghẹn lời, đứng đơ một lúc không biết nên phản ứng thế nào.
"Nhưng cách này, cậu sẽ phải trả một cái giá nho nhỏ." Nguyệt Kiến Lí thấy Tô Yến im lặng, cho rằng mình đã chạm đúng tâm sự của hắn, bèn tiếp tục hạ giọng dịu dàng nói:
"Tôi là thủ tướng của Đế Quốc, tuy không dám nhận là một người dưới vạn người trên, nhưng cũng xem như quyền khuynh triều dã."
"Nếu cậu theo tôi, đương nhiên sẽ không cần chịu cảnh hòa thân—"
Những ngón tay như gọng kìm siết chặt, sắc mặt Nguyệt Kiến Lí tức thì đỏ bừng lên.
"Ta cảnh cáo ngươi, nếu còn có ý đồ này nữa, cẩn thận ta bẻ gãy cổ ngươi!"
Trước mắt Nguyệt Kiến Lí tối sầm từng đợt, anh ta cố sức nghẹn ra mấy chữ uy hiếp, "Ngươi... dám... ta là—"
Norn cười lạnh một tiếng, đôi mắt dưới cái nhìn kinh hoàng của Nguyệt Kiến Lí dần biến thành đồng tử dọc. Sắc tím đậm vốn là màu sắc cao quý thần bí, nhưng khi kết hợp với đồng tử dọc đặc trưng của trùng tộc lại mang đến một vẻ tà dị và ngạo mạn khó lường.
Nguyệt Kiến Lí lúc này nào còn dám ho he, chỉ có thể khó nhọc gật đầu liên tục.
Norn dùng một tay bóp cổ anh ta, một tay mở toang cửa lớn, tiện tay quẳng ra ngoài như vứt một món đồ bỏ đi.
Tô Yến có chút sững sờ nhìn toàn bộ quá trình diễn ra trước mắt, chớp mắt với vẻ mặt trống rỗng, chân thành cảm thán: "Tay khỏe thật."
Thế nhưng Norn thì thản nhiên rút ra một tờ khăn khử trùng lau tay, khi quay sang Tô Yến lại là vẻ dịu dàng cưng chiều: "Đói chưa?"
Kì Sâm thất thần bước đi trên phố, ngay cả khi một đứa trẻ vô tình đâm sầm vào cậu ta, cậu ta cũng chẳng hề để ý.
Vậy nên, bao ngày qua cậu ta kiềm nén và tính toán rốt cuộc là vì cái gì đây? Bản thân cậu ta ra nông nỗi này, e rằng mẹ cũng sẽ rất thất vọng...
Tâm trạng Kì Sâm rối bời, hoàn toàn không nhận ra rằng có một người đàn ông trung niên với gương mặt bình thường đang lặng lẽ bám theo sau.
Khi cậu ta rẽ vào một con hẻm nhỏ, người đàn ông kia liền tăng tốc bước tới, bất ngờ bịt chặt miệng Kì Sâm, "Đừng nói gì, là tôi."
Kì Sâm nghe giọng nói quen thuộc, đôi mắt trừng lớn, "...Việt Tu?"
......
Tại một nhà trọ nhỏ bé không mấy ai chú ý.
"Bắt cóc?"
Kì Sâm bật dậy, trừng mắt quát lên với Việt Tu: "Tôi còn chưa ngu đến mức đó! Một khi Tô Yến gặp chuyện, đừng nói đến trùng tộc, ngay cả bệ hạ và Viện nghị chính cũng sẽ không để Kì có kết cục tốt đẹp!"
"......" Việt Tu không ngờ Kì Sâm lại phản ứng như vậy, trong lòng không khỏi thầm thở dài: Đúng là đã xem nhẹ cậu ta rồi.
"Tô Yến có ở trong Kì gia không?"
"Không có."
"Vậy cậu ta ra vào có bị Kì gia kiểm soát không?"
"Không bị."
"Vậy nếu cậu ta biến mất, thì có liên quan gì đến các người?" Việt Tu thản nhiên nói, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Kì Sâm.
"Nhưng... cha......" Trong lòng Kì Sâm đã nhiều lần dao động.
"Lần này Kì Cẩn Xuyên đem con trai ra bán, chẳng qua là để giành lấy sự ủng hộ của Viện nghị chính, đồng thời chèn ép Tống gia. Hơn nữa, bệ hạ cũng đã đích thân hứa hẹn rồi—chờ đến khi Kì Cẩn Xuyên trăm tuổi quy tiên, Kì gia mới trao lại cho Tô Yến." Việt Tu tiến đến gần hơn, giọng nói như mê hoặc:
"Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến cậu chứ."
"......"
Nhìn thấy sự dao động trong ánh mắt Kì Sâm, khóe môi Việt Tu cong lên đầy đắc ý.
Kì Sâm siết chặt nắm tay, ánh mắt xoáy sâu vào Việt Tu, "Vậy còn cậu, một tội phạm đã bị 'xử bắn', làm thế nào lại biết được lời hứa của bệ hạ?"
Việt Tu nheo mắt lại, "Tôi ra ngoài bằng cách nào, thì biết chuyện này bằng cách đó. Tin tức của Việt gia, từ trước đến nay vẫn luôn nhanh nhất, chẳng phải sao?"
"Ha......" Kì Sâm li3m li3m khóe môi, vết thương trên đó vẫn còn, vị máu tanh tràn ngập khoang miệng.
Cậu ta nâng đôi mắt đỏ ngầu vì mệt mỏi, trừng vào Việt Tu một hồi lâu.
Việt Tu đương nhiên biết cậu ta đang lo lắng điều gì, vì vậy nhẹ giọng trấn an, "Yên tâm, tôi chỉ cần một thân xác của Tô Yến mà thôi, cậu ta chắc chắn sẽ không sống nổi đâu..."
Kì Sâm cực kỳ chậm rãi gật đầu, giọng nói khàn khàn, từng chữ đều ngập tràn hận ý, "Tôi muốn Kì gia, ai cản đường tôi, người đó—phải chết!"