Tinh Tế Vạn Nhân Mê Bị Trùng Tộc Đoạt Đi Rồi

Chương 50



Sáng hôm sau.

 

Tô Yến được Flay đưa vào một căn phòng đầy những cánh tay máy và các loại bình lọ chai, ánh đèn bật sáng choang, khiến Norn cảm thấy hoang mang trong lòng.

 

Cánh cửa lớn chậm rãi đóng lại, Norn chợt nhớ đến lần đầu tiên Tô Yến phát bệnh trước mặt mình, hình như cũng là như thế này, anh đứng bên ngoài, nhìn cánh cửa dần khép lại.

 

Ngón cái của Norn khẽ động, cảm giác nóng rát của giọt máu dường như vẫn còn lưu lại trên mu bàn tay.

 

"Yến Yến......"

 

Khi cánh cửa sắp khép lại, Tô Yến quay đầu lại, đôi mắt dưới ánh đèn hiện lên vẻ mong manh tinh tế, ánh mắt như chứa đựng muôn ngàn lời chưa nói.

 

Một tiếng "cộc" vang lên, như gõ vào tim Norn.

 

Con robot đồng hành cũng lẽo đẽo theo sau Norn, đầu nó xoay vài vòng, phát ra tiếng "cạch cạch" nho nhỏ, hiển nhiên đã lâu chưa được tra dầu bôi trơn.

 

Nó dường như cảm nhận được tâm trạng lo lắng của Norn, chiếc loa nhỏ bật lên, lại bắt đầu phát bài hát duy nhất trong kho nhạc của nó, "Mặt trời đỏ rực treo trên cao, bên dưới có hai đứa bé ngoan..."

 

Norn không nhịn được đặt tay lên đầu robot, đó là một động tác vuốt v e.

 

"LY321004." Norn nhẹ nhàng đọc mã số của robot này, "Cậu có tên không?"

 

Nó nghiêng đầu khó hiểu, lần này tiếng "cạch cạch" rõ ràng vang to hơn.

 

"Nó không có tên."

 

Giọng Kinh Trập vang lên, "Bởi vì lúc trước mẹ định để điện hạ đặt tên cho nó, đáng tiếc, bà không chờ được đến ngày đó."

 

"Mẹ?"

 

"Mẹ tôi, cũng là mẹ của điện hạ." Giọng Kinh Trập lần đầu tiên lộ ra cảm xúc mơ hồ, "Tôi không hiểu vì sao bà cứ bắt tôi gọi bà là 'mẹ'."

 

"Bà ấy là một... người như thế nào?" Ánh mắt Norn lơ đãng, người như thế nào mới có thể nuôi dạy ra Tô Yến, một người nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng thực ra lại mềm mỏng đến thế?

 

"......"

 

Kinh Trập im lặng một lúc lâu, "Tôi... không tìm được từ ngữ nào của loài người để hình dung bà ấy..."

 

"—Anh có biết nguồn gốc của mã số LY321004 không?" Kinh Trập đột nhiên chuyển chủ đề.

 

"Khi đó điện hạ mới chỉ hai tuổi, đi còn loạng choạng. Nhưng mẹ lúc đó rất bận, tôi vẫn chưa thể tự do di chuyển như bây giờ, nên mẹ đã chế tạo một robot đồng hành, điện hạ rất thích nó."

 

"Mã số LY321004 ban đầu là do mỗi sáng mẹ sẽ thay đổi, chỉ cần điện hạ thấy mã số được đổi, sẽ hiểu rằng mẹ đã đến thăm ngài ấy."

 

"Mã số đó có nghĩa là: Tinh lịch năm 5032, ngày 4 tháng 10 — love you."

 

Norn hít sâu một hơi, "Vậy nên sau ngày đó..."

 

"Kể từ ngày 4 tháng 10 năm 5032 theo Tinh lịch, mã số ấy chưa từng được thay đổi nữa." Giọng Kinh Trập trở nên trầm lắng.

 

Vậy thì, từ ngày đó trở đi, khi Tô Yến giữ con robot ấy bên mình, ngày ngày nhìn vào mã số hiển thị trên màn hình của nó, trong lòng em ấy đang nghĩ gì?

 

......

 

Mỗi lần kiểm tra sức khỏe của Tô Yến, Flay đều không cho bất kỳ AI nào khác đến gần là có lý do.

 

Một hàng ống dẫn trong suốt được lấp đầy bởi máu của Tô Yến, chỉ cần một AI nhìn thấy cảnh này, e rằng sẽ lật tung bàn làm việc của Flay lên mất.

 

Sau khi lấy máu xong, Tô Yến ngoan ngoãn nằm trên giường để Flay tiến hành quét kiểm tra.

 

Tiếp theo là khoảng thời gian chờ kết quả phân tích.

 

Một vài chỉ số có thể phân tích nhanh chóng đã lập tức hiện lên màn hình lớn bên cạnh.

 

Giọng Flay tuy vội vã nhưng vẫn giữ được sự dịu dàng, "Tim bình thường, gan bình thường..."

 

Tô Yến tựa đầu vào mép giường, nhìn chuỗi con số lần lượt hiện ra trên màn hình lớn, hắn cũng đã quen với bệnh tật nên có thể hiểu một chút.

 

"Tuy rằng một số chỉ số vẫn hơi cao hoặc thấp, nhưng tổng thể mà nói, tình hình rất khả quan." Giọng Flay gần như nghẹn ngào vì vui mừng, "Chỉ còn chỉ số cuối cùng nữa thôi, là có thể khẳng định rồi."

 

Chỉ số cuối cùng cũng là chỉ số quan trọng nhất, và là chỉ số được phân tích chậm nhất — tỷ lệ tế bào sụp đổ trong cơ thể Tô Yến.

 

Flay đứng ngồi không yên, vừa chờ vừa không ngừng trấn an Tô Yến, "Đừng lo lắng, điện hạ à, chúng ta uống thuốc kiểm soát tốt như vậy, nhất định sẽ không sao đâu..."

 

Tô Yến thầm nghĩ: Tôi chẳng lo lắng chút nào, người đang căng thẳng thì phải là cô chứ?

 

Tuy nhiên, điều hắn nói ra lại là: "Được rồi Flay, tôi không căng thẳng."

 

Tưởng rằng mình đã an ủi được người khác, Flay lại một lần nữa rơi vào vòng luẩn quẩn lo lắng: Làm sao đây, làm sao bây giờ...

 

Rè——

 

Một con số phần trăm chưa từng có xuất hiện trước mắt Tô Yến.

 

Không gian lặng như tờ.

 

Một lúc lâu sau, Flay mới tìm lại được giọng nói của mình, "Điện hạ, hay là... chúng ta kiểm tra lại một lần nữa nhé?"

 

Tô Yến chỉ liếc mắt nhìn con số đó một lần, rồi cụp mi xuống, cả người nghiêng về một bên giường, gương mặt tinh xảo nhưng như thể đã mất đi sắc màu, hàng mi, cánh mũi in bóng tạo thành những đường nét cô đơn và u tịch.

 

"Điện hạ......"

 

"Ừm?" Tô Yến như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, "Vậy... kiểm tra lại một lần nữa đi."

 

Trong lúc chờ đợi kết quả lần thứ hai, ánh mắt của Tô Yến mập mờ sáng tối, không biết đang nghĩ gì.

 

Sau một lúc, hắn ngẩng đầu lên, nét u sầu trên gương mặt đã biến mất, nụ cười vẫn dịu dàng như trước, "Flay, có thể cho tôi một màn hình điện tử không?"

 

......

 

Ở nền văn minh cơ khí, không có sự thay đổi của thời tiết hay ánh sáng.

 

Nơi này như mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc đầu tiên của bình minh, khi ánh dương vừa nhú lên còn non nớt, thời gian như đông cứng lại, cũng như hy vọng được đóng băng nơi đây.

 

Không biết đã qua bao lâu, cánh cửa lớn mới chậm rãi mở ra.

 

Norn vội vã chạy tới, "Yến Yến, thế nào rồi?"

 

"Mọi thứ đều ổn, đều nằm trong tầm kiểm soát của Flay." Tô Yến nở nụ cười rạng rỡ.

 

Nhưng Norn vẫn nhớ rõ cảm giác bất an trong lòng khi Tô Yến bước vào phòng kiểm tra.

 

Anh lại hỏi Flay một lần nữa, "Thật sự nằm trong tầm kiểm soát chứ?"

 

Giọng nói của Flay nghe vô cùng phấn khích, "Đúng vậy, tuy máy kiểm tra gặp chút sự cố nhỏ, nhưng tổng thể thì mọi thứ đều ổn định!"

 

Lúc này Norn mới thở phào nhẹ nhõm.

 

"Anh vẫn nghĩ em đang lừa anh à?" Tô Yến nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng rồi quay đầu đi.

 

"Không phải, Yến Yến, nghe anh giải thích..."

 

"......"

 

"Yến Yến? Yến Yến – anh bồi tội được không? Bằng bánh nhỏ nhé?"

 

"! Phải là loại có siro lá phong màu vàng đó!"

 

"Được, được, được."

 

Con robot đồng hành nhỏ "cót két cót két" lăn bánh, lặng lẽ đi theo hai người đang rời đi phía trước.

 

Kinh Trập đột nhiên gọi Flay lại, "Cho tôi một bản dữ liệu kiểm tra sức khỏe của điện hạ."

 

"Hử? Được thôi."

 

Khoảng vài giây sau, giọng nói của Kinh Trập vang lên, "Tại sao lần này lại có hai kết quả về tỷ lệ tế bào sụp đổ?"

 

Flay ồ lên một tiếng, "Máy lần đầu gặp chút sự cố, làm tôi hoảng chết khiếp, may mà tôi và điện hạ đã kiểm tra lại lần nữa. Cậu xem, kết quả lần hai là bình thường rồi mà?"

 

"Tuy tỷ lệ tế bào sụp đổ của điện hạ vẫn chưa giảm, nhưng ít ra các chỉ số sinh tồn khác đều ổn định, mọi chuyện đang phát triển theo hướng tích cực."

 

Kinh Trập cuối cùng cũng yên tâm, "Vậy thì tốt rồi, nhưng việc phát triển thuốc vẫn phải đẩy nhanh tiến độ, nếu cần giúp đỡ, nhất định phải nói."

 

"Chuyện liên quan đến điện hạ, tôi sẽ không khách sáo đâu." Flay ngừng lại một chút, "Gần đây có một loại thuốc thử có dữ liệu khá tốt, chỉ là thiếu mẫu thử nghiệm, chúng ta không còn nhiều chuột bạch có gen sụp đổ nữa."

 

"Bây giờ trùng vương đang ở đây, tôi đi hỏi xem anh ta có muốn để những trùng tộc bị gen sụp đổ thử nghiệm thuốc mới không?"

 

......

 

Buổi tối.

 

Tô Yến thấy cơ thể mình khá hơn một chút, lại bắt đầu nghịch quả cầu ghi hình mà mẹ để lại.

 

Hai lớp mật mã đầu tiên đã được phá giải, nhưng Tô Yến lại bị kẹt ở mật mã cuối cùng đã khá lâu.

 

"Lại là mật mã động nữa... sẽ là gì đây?"

 

Lúc Norn đến giục đi ngủ, Tô Yến vẫn đang chống cằm, khuôn mặt nhỏ nhăn lại vì đang suy nghĩ quá mức.

 

"Em nhìn xem mấy giờ rồi? Anh đã đến thúc giục em ba lần rồi đấy! Vừa mới khỏe lên tí là lại bày trò?"

 

Tô Yến giật mình suýt nữa làm rơi quả cầu, lập tức nhìn Norn bằng ánh mắt ủy khuất, "Ngủ liền mà..."

 

Tuy nhiên Norn giờ đã không còn dễ bị chiêu này mê hoặc nữa, "Nhìn mặt em xem, trắng bệch ra rồi kìa?"

 

Norn trực tiếp tắt màn hình điện tử của hắn, rồi một tay vòng qua sau gối chân, trực tiếp bế con mèo nhỏ không nghe lời, suốt ngày thích tự giày vò mình, quay lại giường.

 

"Uwah! Norn!"

 

Tô Yến muốn giãy giụa, "Ít nhất cũng để em tính nốt dữ liệu cuối cùng..."

 

Tuy nhiên Norn lại vô tình dùng bàn tay thép đè Tô Yến lại, ôm chặt vào lòng, "Ngủ!"

 

Cảnh tượng này... sao mà quen thuộc quá vậy? Tô Yến chớp mắt mấy cái.

 

Hai người dán sát vào nhau, nhiệt độ nóng bỏng từ cơ thể Norn truyền qua lớp vải, không lâu sau, Tô Yến liền bị hơi ấm đó làm cho lâng lâng, mí mắt nặng trĩu khép lại, rơi thẳng vào giấc mộng đen kịt.

 

Nhưng dù là trong mơ, Tô Yến vẫn ngủ không yên, lông mày nhíu chặt, khe khẽ nức nở gọi mẹ.

 

Trong lòng Norn nhói lên, đau như thể có kim đâm từng nhát.

 

Anh cứ lặp đi lặp lại mà hôn lên những giọt nước mắt của Tô Yến, "Đừng khóc nữa, Yến Yến..."

 

Tô Yến được dỗ dành nên cũng dần thả lỏng hơn, trước khi chìm vào giấc ngủ sâu, hắn lẩm bẩm gọi một câu "Norn..."

 

Tiếng gọi nhẹ như lông vũ, chẳng có chút sức lực, nhưng lại nện thẳng vào tai Norn.

 

Khoảnh khắc đó, Norn nghĩ: Nếu có ai trước mặt anh là bất khả chiến bại, thì nhất định người đó là Tô Yến — chỉ một câu thôi, đã khiến toàn bộ lý trí anh tan thành mây khói.

 

......

 

Buổi sáng.

 

Chăn trên giường động đậy, "phụt" một cái, hai cánh tay vươn ra vươn vai.

 

Tô Yến mở mắt ngái ngủ, "Ừm? Mắt mình sao lại sưng thế này?"

 

Nhìn vào gương thấy đôi mắt gấu trúc của mình, Tô Yến không khỏi cười khổ: Xem ra đúng là không nên thức khuya...

 

Robot đồng hành trong phòng "lạch cạch" lăn đến trước giường Tô Yến, bắt đầu phát nhạc, "Mặt trời đỏ rực treo trên cao, bên dưới hai em bé..."

 

Tô Yến bất đắc dĩ nhìn sang, nhưng cú nhìn này lại khiến ánh mắt hắn sững lại, chỉ thấy trên màn hình của robot, dãy số mã hiệu đã bị đổi thành ——LY500614.

 

Tô Yến ngẩn ngơ chớp mắt, đưa tay chạm lên màn hình của robot, đầu ngón tay tái nhợt run rẩy.

 

"Là Norn, đúng không."

 

Câu khẳng định ấy, không cần Kinh Trập trả lời thêm điều gì nữa.

 

Khoảnh khắc bình minh.

 

Norn mang theo một bó hoa dại hái bên đường, chậm rãi bước đến trước một bia mộ nhỏ thấp.

 

Trong bức ảnh trên bia mộ, người phụ nữ cười rạng rỡ vô cùng.

 

"Chiếu theo tục lệ của loài người, con nên gọi cô là mẹ."

 

"Mẹ, mẹ yên tâm, tình yêu của mẹ dành cho Yến Yến, con sẽ kế thừa lại gấp bội."

 

"Từ LY322004 đến LY500614, là con đã đến quá muộn, xin lỗi."

 

Norn cúi đầu thật sâu trước bia mộ.

 

Trên mái nhà không xa, từ cửa sổ tầng cao, Tô Yến lặng lẽ nhìn cảnh tượng ấy, trong lồ ng ngực cảm xúc cuộn trào, hắn cắn chặt môi dưới, mới gắng ép được cảm giác nghẹn ngào nơi cổ họng.

 

Ánh mắt hắn dõi theo bóng lưng của Norn, chất chứa vô vàn cảm xúc không rõ ràng – giằng xé, do dự, cùng nỗi lưu luyến mãnh liệt.

 

Tô Yến khẽ khàng thở dài một tiếng thật sâu, thật nặng nề, "Mẹ ơi, rốt cuộc con nên làm gì đây?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com