Tinh Tế Vạn Nhân Mê Bị Trùng Tộc Đoạt Đi Rồi

Chương 53



Tuy chuyện tối qua đúng là do Tô Yến châm ngòi trước, nhưng điều đó không ngăn được đám AI có ý định đánh cho Norn một trận.

 

Ngủ với vương của người ta, Norn đúng là chiếm được món lợi to đùng, nên chỉ còn cách nằm im chịu trận, không dám phản kháng.

 

May mắn thay, trùng tộc có da dày thịt mỏng, chịu đòn giỏi, sáng sớm bị đánh một trận mà Norn vẫn có thể làm bữa sáng kiêm trưa cho Tô Yến.

 

Tô Yến chậm rãi mở mắt nặng trĩu, khi lật người ngồi dậy không tránh khỏi kéo theo cơn đau tê dại ở chỗ nào đó, ký ức đêm qua lập tức ùa về, Tô Yến lúc này mới cảm thấy chút xấu hổ.

 

Toàn bộ làn da của hắn đều sạch sẽ, không còn cảm giác dính nhớp của mồ hôi đêm qua, rõ ràng là đã được ai đó lau rửa qua. Bộ đồ ngủ trên người cũng đã được thay lại đúng cỡ của hắn, vừa vặn che đi những dấu vết trên xương quai xanh và eo.

 

Do đã lâu không ăn uống đầy đủ, Tô Yến không tránh khỏi bị chóng mặt vì hạ đường huyết, đến cả lúc chăn rơi xuống đất cũng không nhận ra.

 

Gần đây Tô Yến cảm nhận rõ rệt sự suy giảm thể trạng của mình, hôm qua lại còn quậy cả đêm, đến giờ tay chân vẫn chẳng có chút sức lực nào.

 

Tô Yến mệt mỏi nhắm mắt lại, thở dài nặng nề và bất lực, không biết hắn còn có thể gắng gượng được bao lâu nữa đây?

 

"Dậy rồi à?" Norn bưng bát cháo đẩy cửa bước vào, thấy Tô Yến đang ngồi trên giường, vội vàng đi đến bên cạnh, "Có chỗ nào thấy không khỏe không? Ngủ lâu vậy, có thấy choáng không? Đói không?"

 

Tô Yến cố mở mắt ra, tựa lưng vào gối, chẳng muốn động đậy, khi ngửi thấy mùi thơm nóng hổi trong không khí, lười biếng lên tiếng, giọng mang theo chút nũng nịu mềm mại, "Em đói rồi——"

 

Norn khẽ cong môi, "Anh nấu cháo hải sản, ăn chút nhé?"

 

Norn múc một muỗng cháo mềm mịn, thổi nguội rồi đưa đến bên miệng Tô Yến.

 

Tô Yến há miệng ăn một miếng, cháo nóng xuống bụng khiến hắn thấy mình khỏe hơn chút, liền định đưa tay ra nhận lấy bát từ tay Norn.

 

"Đừng động, để anh đút cho." Norn tránh khỏi tay Tô Yến, giờ anh chỉ hận không thể nâng niu bảo bối của mình trong lòng bàn tay.

 

Được rồi. Tô Yến chớp mắt, dứt khoát rút tay lại vào trong chăn.

 

Một người đút, một người ăn, Tô Yến thực sự đói, chẳng mấy chốc đã ăn sạch cả bát cháo hải sản.

 

Norn đưa bát cho robot gia dụng, rồi lại đưa tay lên trán Tô Yến để kiểm tra nhiệt độ.

 

Lòng bàn tay ấm áp áp lên trán Tô Yến, nhiệt độ của cả hai truyền sang nhau qua làn da.

 

Tô Yến khẽ cụp mắt, lông mi run rẩy, tựa như một con bướm nhỏ yếu ớt lay động trong gió.

 

Hắn cuối cùng cũng không kìm được, nắm lấy bàn tay đang định rút về, ngẩng đầu nhìn Norn, trong mắt lóe lên vô vàn cảm xúc phức tạp.

 

"Norn... anh sẽ nhớ em chứ?"

 

"Hả?" Norn chợt cảm thấy bất an, anh nắm chặt tay Tô Yến, mặt bối rối.

 

Tô Yến nhìn vẻ mặt hoang mang của Norn, bỗng bật cười khúc khích, "Anh là khúc gỗ à? Lúc này không phải nên tranh thủ tỏ tình sao?"

 

Norn như bừng tỉnh, véo mặt Tô Yến đang cười đến ngạo nghễ, nghiến răng, "Được lắm, dám hù anh hả?"

 

Chữ cuối còn chưa rơi xuống, Norn lại nhào lên, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua vành tai Tô Yến, "Anh vẫn luôn thích dùng hành động..."

 

Tô Yến bất ngờ bị đè ngã xuống giường, nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể bị răng nanh sắc bén của Norn cắn lấy, tựa như có dòng điện nhỏ chạy qua toàn thân, khiến hắn run lên từng đợt.

 

"Đừng... ưm... Norn, Norn em sai rồi..."

 

Tiếng cầu xin khe khẽ như tiếng thú nhỏ rên rỉ, với Norn – kẻ vừa nếm được mùi vị lần đầu – chẳng khác gì châm thêm lửa vào đống cháy.

 

Hơi thở nóng hừng hực vang lên bên tai, giọng Norn khàn khàn, "Em còn dám trêu anh nữa, thì đừng trách anh không khách sáo."

 

Lần này... sao có thể trách hắn được chứ...

 

Tô Yến sụt sịt mũi vì sợ, ấm ức "ừm" một tiếng.

 

————

 

Tinh hệ Ouduna.

 

Tinh hệ Ouduna được đế quốc mệnh danh là "Quý cô vũ trụ" này, không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp nhất trong toàn đế quốc mà còn nắm giữ một phần ba huyết mạch kinh tế của toàn đế quốc.

 

Giống như cái tên của nó, đội quân đóng tại tinh hệ này cũng yếu ớt như những tiểu thư quý tộc.

 

Tiêu Mịch Sơn ngồi trên tàu chỉ huy, nhìn báo cáo thương vong từ tiền tuyến liên tục đổ về trên hệ thống, nét mặt nghiêm nghị bình tĩnh, tư thế ngồi vững như núi.

 

Từng mệnh lệnh được anh phát ra một cách mạch lạc, viên phó quan phía sau liên tục gõ gõ trên màn hình.

 

Tại mặt trận, quân đội do Lí Nghiêu dẫn đầu đang giao tranh với tinh hệ Ouduna.

 

Pháo đài chiến đấu nặng nề được bảo vệ bởi những phi thuyền không gian linh hoạt ở giữa, chỉ cần phụ trách bắn đại pháo photon về phía lá chắn hành tinh chính của Ouduna là đủ.

 

Phi thuyền không gian do hai phi công điều khiển, được trang bị pháo điện từ hạng nhẹ để tiêu diệt bất kỳ kẻ địch nào định đổ bộ lên pháo đài chiến đấu.

 

Ánh sáng trắng từng luồng b ắn ra từ nòng pháo, nổ tung trên lá chắn hành tinh chính của Ouduna, tạo thành từng vòng gợn sóng như sóng nước.

 

Quân đội Ouduna điên cuồng muốn phá hủy pháo đài chiến đấu, nhưng do khoảng cách quá xa, rất khó bắn trúng mục tiêu, những cỗ máy chiến đấu được phái đi đổ bộ lên pháo đài đều bị phi thuyền không gian tàn nhẫn bắn rơi.

 

Nhìn thấy nguồn năng lượng của lá chắn hành tinh chính sắp cạn kiệt, tướng quân của quân đội Ouduna gần như điên cuồng, gần như gào lên, "Khi nào viện binh từ tinh hệ Pinkerton đến?! Gửi tín hiệu cầu cứu thêm lần nữa! Nhanh lên!!"

 

"Báo cáo, thưa tướng quân, hệ thống liên lạc bị nhiễu sóng lạ, chúng ta không thể liên hệ với bên ngoài!" – Giọng viên sĩ quan phụ tá lộ rõ vẻ hoảng loạn.

 

"Chết tiệt!" Tướng quân Ouduna mắng một câu, "Kỹ sư kỹ thuật đâu rồi? Không biết sửa khẩn cấp à?!"

 

Ngay lúc đó, màn hình trong phòng chỉ huy tác chiến của Ouduna đột ngột giật lag, tất cả camera giám sát chuyển sang màn hình đen, rồi gương mặt của một người – vô cùng quen thuộc với vị tướng – hiện lên, "Tiêu Mịch Sơn—"

 

"Lâu rồi không gặp."

 

So với vẻ giận dữ bốc hỏa của tướng quân, Tiêu Mịch Sơn lại vô cùng bình thản.

 

"Tiêu Mịch Sơn, ngươi là kẻ phản quốc! Bệ hạ sẽ không tha cho ngươi, đế quốc cũng không tha cho ngươi!"

 

"Ngươi không hiểu, ta trung thành với nhân dân của Đế quốc." nghiêng người về phía trước, vẫn giữ giọng lịch sự: "Ngươi đầu hàng không? Chúng ta không giết đồng bào."

 

Tướng quân Ouduna tức giận ném tập hồ sơ trên tay xuống bàn, "Vì đế quốc mà chiến, thà chết không hàng!"

 

"Tốt lắm, lát nữa chúng ta sẽ bàn tiếp chuyện đó."

 

Tiêu Mịch Sơn ngắt kết nối và gọi cho Lí Nghiêu, "Lá chắn của Ouduna sắp cạn năng lượng, triển khai cơ giáp."

 

"Vâng!"

 

Lí Nghiêu chào Tiêu Mịch Sơn theo tiểu chuẩn quân đội, lập tức phát lệnh, "Triển khai cơ giáp, pháo đài tác chiến yểm trợ, tàu bay vũ trụ hỗ trợ hai bên sườn, toàn tuyến áp sát!"

 

Từng đơn vị cơ giáp huấn luyện bài bản bước ra khỏi cửa khoang chiến hạm, động cơ đẩy phản lực phía sau hoạt động rầm rầm.

 

Tàu vũ trụ bay cũng đồng loạt rời khỏi các pháo đài, bay thành đội hình tiến đến hai cánh để hỗ trợ hỏa lực.

 

Những pháo đài tác chiến nặng nề tiếp tục tiến lên phía trước, hỏa lực dội xuống dữ dội hơn, ánh sáng chói mắt cùng đạn pháo nổ tung giữa không gian vũ trụ tối đen.

 

Cuối cùng, lớp lá chắn không chịu nổi sức công phá dữ dội và nổ tung thành từng mảnh. Đội cơ giáp của Lí Nghiêu như mũi tên xé gió lao vào bên trong, quân phòng thủ của Ouduna yếu kém hơn hẳn về mặt chiến thuật và kỹ năng, vừa mất lá chắn đã có không ít binh lính sợ hãi ném vũ khí đầu hàng.

 

"Cái quái gì? Đầu hàng à?!" Tướng quân Ouduna hét vào hệ thống truyền thông nội bộ toàn quân: "Ai dám đầu hàng? Đầu hàng sẽ bị xử tử ngay tại trận! Không cần hỏi ta!"

 

Nhưng trong lúc quân địch đã vào tận cửa nhà, lời đe dọa này chẳng còn chút sức nặng.

 

Ngày càng nhiều binh sĩ đầu hàng, Lí Nghiêu không hề ra lệnh xử tử tù binh, mà chỉ dẫn binh sĩ tấn công vào trung tâm chỉ huy của Ouduna.

 

Dọc đường tiến công vẫn có vài phát súng lén bắ n ra, nhưng không đủ để thay đổi cục diện.

 

Đại đa số cư dân của Ouduna phần lớn đã trốn xuống các hầm trú ẩn dưới lòng đất, nhưng vẫn còn một bộ phận không kịp ẩn nấp đang chạy tán loạn trên mặt đất.

 

Tàu chỉ huy của Tiêu Mịch Sơn đã hạ cánh xuống cảng hàng không của Ouduna, Lí Nghiêu tháo mũ quân đội ra đặt lên cánh tay trái, nhanh nhẹn chào một nghi thức quân đội, "Thưa nguyên soái, lực lượng phòng thủ Ouduna: có 1 chuẩn tướng, 4 thượng tá, 9 trung tá đã bị bắt, xin chờ chỉ thị."

 

"Không vội." Tiêu Mịch Sơn tháo găng tay, "Trước tiên hãy đưa tôi đến Cục Phát thanh tinh hệ, ổn định lòng dân mới là việc gấp."

 

"Vâng!"

 

Trong hầm trú ẩn dưới lòng đất, chật kín người chen chúc ngồi.

 

Tiếng súng của cuộc chiến đến quá đột ngột, thêm vào đó Ouduna không phải là một tinh hệ thường xuyên xảy ra chiến tranh, vì vậy trong hầm trú ẩn tràn ngập bầu không khí hoảng loạn.

 

Tiếng bom đạn đã ngưng một lúc, nhưng không có tín hiệu an toàn nào từ quân phòng thủ được phát ra, nên không ai dám mạo hiểm ra ngoài.

 

"Tôi phải đi tìm con trai mình, các người hãy buông tôi ra!" Một người phụ nữ trung niên giãy giụa dữ dội, muốn thoát khỏi vòng tay của vài người đàn ông đang giữ lấy bà, "Nó còn nhỏ quá, nhỏ lắm, không có tôi thì biết phải làm sao?"

 

"Bình tĩnh lại đi, đạn pháo không có mắt đâu!" Mọi người khuyên nhủ, "Con cô chắc chắn sẽ không sao, đợi tín hiệu an toàn vang lên, sẽ không ai ngăn cô nữa đâu."

 

"Tín hiệu an toàn? Giờ này còn có tín hiệu an toàn gì nữa?" Người phụ nữ trung niên vùng vẫy dữ dội, "Nếu có thì đã phát rồi! Chắc chắn là chúng ta đã thua rồi! Thả tôi ra! Dù chết tôi cũng phải chết cùng con trai tôi!"

 

Câu nói ấy như một đòn giáng mạnh vào tất cả mọi người trong hầm – vạch trần sự tự lừa dối của họ, không còn tín hiệu an toàn nào nữa, quân đội của họ, chắc chắn đã thất bại rồi...

 

Những người đàn ông đang giữ bà cũng dần buông tay, giờ đây không ai còn lời nào để khuyên người mẹ ấy nữa.

 

Bà lập tức lao đến cánh cửa, nắm lấy tay cầm, định dùng sức mở ra, thì—

 

"Títttt——"

 

Màn hình khổng lồ trên trần hầm trú ẩn bất ngờ sáng lên, và gương mặt của Tiêu Mịch Sơn hiện ra trước mắt mọi người.

 

Cảnh tượng này đồng loạt diễn ra trong tất cả các hầm trú ẩn khác, cả ở các màn hình quảng cáo ngoài trung tâm thương mại, TV trong nhà, thậm chí là trên màn hình điều khiển trong xe hơi.

 

Mọi người theo bản năng nhìn lên người đàn ông ấy – vị nguyên soái vốn đã quá quen thuộc qua các bản tin trên truyền hình.

 

Tiêu Mịch Sơn cất tiếng nói giữa ánh nhìn chăm chú của hàng triệu con người, "Gửi đến toàn thể người dân của Ouduna, xin đừng hoảng loạn. Chúng tôi sẽ không làm hại các bạn, chiến tranh chưa bao giờ là mục đích."

 

"Tôi biết, dưới sự cai trị của đế quốc, cuộc sống của người dân các bạn vô cùng khó khăn – thuế khóa nặng nề, vật giá leo thang, tri thức bị độc quyền, giai cấp đóng băng, tiếng than trời dậy đất mà đế quốc vẫn làm ngơ."

 

"Nhưng hôm nay, chúng tôi đến để thay đổi tất cả. Chấm dứt sự thống trị độc tài của đế quốc, gạt bỏ gánh nặng thuế vô lý đang đè nặng lên người dân, phá vỡ thế độc quyền về tri thức. Lần này, chúng tôi không chiến đấu vì đế quốc, không vì vinh quang, mà là—"

 

Vì nhân dân mà chiến!"

 

"Vì nhân dân mà chiến! Vì nhân dân mà chiến!..."

 

Những chiến binh đang đứng giữa lòng Ouduna đồng loạt giơ tay hô vang, tiếng hô vang vọng cả vào bên trong hầm trú ẩn.

 

"——Vì nhân dân mà chiến!"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com