Tinh Tế Vạn Nhân Mê Bị Trùng Tộc Đoạt Đi Rồi

Chương 55



Việt Hàm Bách nhíu chặt mày, đang định nói gì đó thì bị Tô Yến trực tiếp ngắt kết nối cuộc gọi video.

 

"Yến Yến..." Norn vòng tay ôm lấy vai Tô Yến, gương mặt đầy lo lắng.

 

"Lẽ ra em phải sớm phát hiện ra..." Tô Yến mệt mỏi dựa vào Norn, vẻ mặt uể oải, nhắm mắt lại như đang kìm nén, "Norn, em lẽ ra phải sớm nhận ra rồi."

 

"Không phải lỗi của em đâu, Yến Yến." Norn hôn nhẹ lên trán Tô Yến, dịu dàng an ủi với vẻ đầy đau lòng.

 

"Lẽ ra em phải sớm nghĩ ra, một kẻ có thể ngồi vững trên ngai vàng giữa cái vũng nước đục ở hành tinh thủ đô gần hai mươi năm, thì làm sao có thể là một 'trưởng bối hiền lành' được chứ?" Tô Yến nghiến răng, giọng đầy căm phẫn: "Dám lừa em?"

 

Norn bất giác rùng mình, không hiểu sao lại nhớ đến cái đêm dài cô đơn anh từng nằm trên ghế sofa, "Phải phải phải, chúng ta kéo hắn xuống khỏi ngai vàng, rồi muốn xử sao cũng được, được không Yến Yến?"

 

Tô Yến lại ngồi thẳng dậy, ánh mắt trở nên sắc bén, "Kinh Trập, đăng nhập mạng sao, chúng ta đi tìm Riley gây chút rắc rối!"

 

"Như ngài mong muốn, điện hạ."

 

Nhìn thấy dáng vẻ Tô Yến lấy lại khí thế chiến đấu, Norn mỉm cười một cách ấm áp, anh luôn quên rằng, Yến Yến chính là người đã một tay sáng lập nên nền văn minh cơ khí.

 

Norn không làm phiền Tô Yến, xoay người bước xuống tầng dưới — cuộc gọi từ Feige đã chờ đợi lâu rồi.

 

"Vương!"

 

"Có chuyện gì?"

 

"Chúng ta đã mất liên lạc với Luka."

 

Norn nhíu mày, chuyện này nằm ngoài dự đoán của anh, "Chuyện gì đã xảy ra? Mất liên lạc à?"

 

Phía bên kia, biểu cảm của Feige cũng rất khó coi, "Tối hôm qua tôi vẫn còn nhận được tin nhắn từ Luka, nhưng sáng nay lúc báo cáo định kỳ thì hoàn toàn không thể liên lạc được nữa."

 

Feige xoa xoa huyệt thái dương, "Tôi đã đi hỏi tộc trưởng tộc truyền tin, xác nhận rằng con trùng đi theo Luka đã mất tín hiệu sinh mệnh, e rằng Luka..."

 

Sắc mặt Norn trầm xuống, tình huống này y hệt như lần trước anhbị ám toán từ nội bộ trùng tộc.

 

"Vương, hiện tại tình hình ở Tinh Vân Hồng Vụ vẫn chưa rõ ràng, nếu cả Luka mà còn không đối phó được thì..."

 

"Không đến mức đó." Norn trầm ngâm, cắt ngang lời Feige, "Luka xuất thân từ bộ tộc sắc nhọn, sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ. Trừ khi nội gián có thể tụ tập lại thế lực từng ám toán ta lần trước, bằng không thì không thể giết được Luka, nhiều lắm cũng chỉ nhốt được cậu ấy trong Tinh Vân Hồng Vụ."

 

Feige tuyệt đối tin tưởng vào phán đoán của Norn, "Vậy chúng ta nên làm gì?"

 

"Tại Tinh Vân Hồng Vụ bày ra nhiều chiêu trò thế này — trước là trinh sát mất tích, giờ lại đến lượt Luka mất liên lạc..." Norn cười lạnh một tiếng, "Chẳng qua là muốn dụ ta xuất hiện mà thôi."

 

"Đã không thể chờ thêm được nữa thì chứng tỏ bọn chúng đã chuẩn bị kỹ càng, Feige—"

 

"Có!"

 

"Tập hợp binh lực, chỉnh trang chuẩn bị — mục tiêu: Tinh Vân Hồng Vụ! Ta muốn xem xem, tên nội gián đó rốt cuộc là ai!"

 

"Rõ!"

 

Norn cắt liên lạc, đứng lặng một hồi lâu rồi mới xoay người vào bếp.

 

"Điện hạ, nhớ uống thuốc trước bữa ăn nhé." Flay điều khiển một con robot y tế nhỏ, bưng khay thuốc đến bên giường Tô Yến.

 

"Mặc dù mấy ngày nay tình trạng có vẻ ổn định hơn, nhưng vẫn không thể lơ là được."

 

Tô Yến cúi đầu, che giấu đi cảm xúc phức tạp trong đôi mắt, khi ngẩng đầu lên, hắn lại trở về với vẻ mặt thường ngày.

 

"Biết rồi, các cậu đừng lo." Tô Yến ngoan ngoãn cầm thuốc lên, uống hết một hơi với nước.

 

"Ừm! Sắp ăn cơm rồi, điện hạ cũng đừng nhìn mãi vào màn hình điện tử nữa, nghỉ mắt chút đi."

 

"Được." Tô Yến lập tức tắt màn hình điện tử.

 

Gần đây Tô Yến nghe lời Flay một cách ngoan ngoãn đến kỳ lạ, khiến Flay cảm thấy vô cùng mãn nguyện, như thể đang chứng kiến đứa con mình dần trưởng thành vậy.

 

Trên bàn ăn.

 

Đợi Tô Yến ăn gần xong, Norn mới nói đến chuyện mình sắp quay lại trùng tộc để xử lý tình hình ở Tinh Vân Hồng Vụ.

 

Tô Yến cắn đũa, không vui nhìn Norn, "Không thể để em đi cùng anh sao?"

 

"Hiện tại thì chưa được." Norn hơi do dự, không đành lòng từ chối ánh mắt tha thiết ấy của Tô Yến, "Trùng tộc bây giờ vẫn chưa hoàn toàn an toàn."

 

Phải xa Norn một lần nữa khiến tâm trạng Tô yến tụt dốc không phanh, hắn dùng đũa chọc chọc vào bát cơm của mình, không hề có chút khẩu vị.

 

Càng nghĩ đến việc bản thân vốn không còn nhiều thời gian, nay lại phải xa Norn, Tô Yến càng cảm thấy uất ức không nguôi.

 

Norn sao có thể nhìn thấy Tô Yến như vậy, "Yến Yến......Chờ anh bắt được kẻ phản bội tron trùng tộc, anh nhất định sẽ lập tức quay lại đón em, được không?"

 

Tô Yến không nói gì, chỉ dùng đôi mắt long lanh ánh nước nhìn chằm chằm vào Norn.

 

Chết mất thôi.

 

Nắm tay dưới bàn của Norn siết chặt lại.

 

"Vậy thì, anh hứa, nửa tháng nữa nhất định quay lại đón em, được không? Hửm?" Norn nhìn về phía Tô Yến, trong đó chỉ chứa mỗi một mình đối phương.

 

"Vậy chúng ta đã thỏa thuận rồi." Tô Yến đưa tay phải ra, "Chỉ nửa tháng thôi."

 

"Nửa tháng." Norn đưa tay trái ra, cùng Tô Yến vỗ tay hứa hẹn.

 

"Vậy anh định khi nào đi?"

 

"...... Tối nay."

 

"Nhanh vậy?!" Tô Yến ngạc nhiên, "Vậy để em gọi Kinh Trập đưa anh đến hành tinh của trùng tộc nhé?"

 

"Được."

 

Tô Yến lập tức quay người dặn dò Kinh Trập, dù con AI này tỏ vẻ không mấy tình nguyện.

 

"Tối nay đi lúc nào? Có cần chuẩn bị hành lý không?" Tô Yến đặt bát đũa xuống, "Hệ thống động lực dịch chuyển không gian của tinh hạm của em mới nâng cấp lần trước, tốc độ lại tăng lên đáng kể, chắc đến hành tinh trùng tộc vào ngày mai là vừa."

 

"Vậy chắc anh không mang gì theo đâu."

 

Trước lúc chia ly, Norn không kìm được mà ôm lấy Tô Yến, "Anh đợi đến khi em ngủ rồi mới đi."

 

Trán của Norn và Tô Yến kề vào nhau, họ tranh thủ tận hưởng khoảnh khắc ngắn ngủi ngọt ngào trước khi chia xa.

 

Sau đó, Tô Yến uống thuốc rồi mơ màng ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, Norn đã lên phi thuyền trở về hành tinh trùng tộc.

 

Tô Yến sờ vào mép giường đã sớm nguội lạnh, trong lòng hụt hẫng thở dài một hơi.

 

"Chíp chíp——"

 

Một con chim sẻ bạc nhảy vào tầm mắt của Tô Yến, thân hình tròn trịa mà cực kỳ lanh lẹ.

 

"Là cậu à!" Tô Yến đưa tay ra, để cho trùng liên lạc dùng thần kinh quấn lấy ngón tay mình.

 

'Điện hạ, nếu ngài muốn nói chuyện với Vương, có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.'

 

Tô Yến biết ngay đây là sắp xếp của Norn, khóe môi khẽ cong lên, không kìm được mà bật cười.

 

'Biết rồi, cảm ơn nhé.'

 

————

 

Hành tinh thủ đô.

 

Gần đây trên mạng sao, những tiếng chỉ trích Đế Quốc bóc lột người dân ngày càng vang dội hơn, Bộ trưởng Bộ Dư Luận gần như giật trụi cả tóc cũng không thể dập tắt được làn sóng ấy.

 

Mà Riley thì suốt ngày phải đối mặt với làn sóng công kích đó, sắc mặt ông ta u ám thấy rõ.

 

Hazel đặt tập tài liệu lên bàn làm việc của Riley, liếc nhìn sắc mặt ông ta rồi lên tiếng, "Cha đừng để tâm đ ến những lời lẽ ngu muội trên tinh võng, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ nhận ra, người đã cống hiến lớn lao thế nào cho nhân loại..."

 

Riley liếc nhìn Hazel một cái đầy ẩn ý, "Trẫm không phiền lòng vì chuyện đó, mà là vì không ngờ Đế Quốc chúng ta lại còn nhiều kẻ ngu muội đến thế. Xem ra, trẫm cũng không nên ban cho bọn họ cơ hội tiến hóa."

 

Ông tắt màn hình điện tử, không muốn dây dưa quá nhiều về chủ đề này, "Có tin gì từ phía trùng tộc không?"

 

"Có, Chad viết thư nói: Trùng vương đã mắc câu rồi."

 

"Tốt! Bảo hắn nhất định lần này phải ra tay dứt khoát, bắt sống Trùng Vương!" Trong mắt Riley lóe lên tia sáng phấn khích, "Chỉ cần có được gen của Trùng Vương, thì bọn trùng tộc sớm muộn cũng sẽ nằm trong tay trẫm."

 

"Chúc mừng cha, đại nghiệp sắp thành công!" Hazel quỳ một gối xuống, tỏ vẻ cung kính chúc mừng.

 

"......"

 

Ánh mắt Riley dừng lại trên người đứa con trai giống mình nhất, thần sắc khó dò, "Con thật sự mong trẫm đại nghiệp thành công, hay mong trẫm công thành thân bại đây?"

 

"Cha!" Mồ hôi lạnh của Hazel lập tức tuôn ra, "Con..."

 

"Thôi thôi, cha con ta chỉ đang tán gẫu thôi, cần gì phải nghiêm trọng thế." Riley vỗ vai Hazel, "Đứng lên đi."

 

Hazel âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc đứng dậy thì hai chân vẫn còn hơi run.

 

"Chad còn nói gì nữa?"

 

"......Anh ta nói nếu hành động thành công, sẽ lập tức đưa Trùng Vương đến phòng thí nghiệm, Đàm Quán đã sẵn sàng đợi ở đó rồi."

 

"Ừ, để Lê Minh cũng đến đó chờ đi."

 

Hazel hơi chần chừ, "Nếu Lê Minh cũng qua, thì ai sẽ theo dõi bên văn minh cơ khí?"

 

"Không cần trông nữa, Tô Yến... cũng chẳng sống được bao lâu nữa." Trong mắt Riley hiện lên hàn ý khiến người ta lạnh sống lưng, "Một khi cậu ta chết, nền văn minh cơ khí cũng chẳng còn đáng lo."

 

Hazel nhíu mày mạnh, "Tô Yến, cậu ta?"

 

Tuy nhiên, Riley lại tránh né câu hỏi ấy, "Con đi trả lời Chad đi."

 

"......Vâng."

 

Riley nhìn bóng lưng Hazel rời khỏi phòng, hồi lâu sau mới thu lại ánh mắt.

 

"Lê Minh."

 

"Có." Giọng tổng hợp điện tử vô cảm của Lê Minh vang lên.

 

Riley lấy từ trong sách ra một tấm ảnh của Tô Yến, nhìn qua thì biết là bị ai đó chụp trộm ở hành tinh thủ đô.

 

"Có biết cậu ta không?"

 

"Tô Yến, chủ nhân của nền văn minh cơ khí, sở hữu thiên phú logic và kỹ năng thực hành vượt trội, thừa hưởng từ mẹ của mình..."

 

Riley lắng nghe Lê Minh đọc thông tin trong cơ sở dữ liệu, vẻ mặt không có chút gợn sóng.

 

"Trên đây là toàn bộ tư liệu về Tô Yến."

 

Riley gật đầu qua loa, đột ngột xé tấm ảnh của Tô Yến thành từng mảnh vụn, "Lê Minh, sắp tới Tô Yến cũng sẽ như tấm ảnh này thôi."

 

Cảnh tượng này gần như ngày nào cũng diễn ra một lần, Riley cần xác nhận, liệu dữ liệu lõi của Lê Minh có bị Tô Hi Nhĩ cài đặt mệnh lệnh cấp một nào để bảo vệ Tô Yến hay không.

 

"Xin ngài hãy đưa ra chỉ thị rõ ràng một lần nữa." Giọng nói của Lê Minh không hề mang theo cảm xúc.

 

Riley hài lòng gật đầu, trong lòng bớt phần nào sự bất mãn với mẹ của Tô Yến.

 

Nếu không phải năm xưa Tô Hi Nhĩ nhất quyết muốn hủy bỏ "Kế hoạch Lê Minh", ông ta cũng không phải dùng hạ sách, mạo hiểm giết chết một nhà nghiên cứu cấp cao, lại chỉ cướp được một AI chưa hoàn thiện.

 

Nhưng nghĩ lại cũng may, vì đó là một AI chưa hoàn chỉnh — nếu mà giống hệt như Kinh Trập, e là ông ta đã tiêu hủy Lê Minh từ lâu rồi.

 

Có một số việc, giao cho AI làm lại khiến người ta yên tâm hơn là giao cho người khác.

 

"Lê Minh, đến phòng thí nghiệm HW34, hỗ trợ Đàm Quán và... chờ ta."

 

"Vâng."

 

Lê Minh rời đi lặng lẽ, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

 

Riley chậm rãi bước đến bên cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời trong xanh không gợn mây, từng tiếng chim chiền chiện vang vọng giữa không trung, hương hoa diều uyển thoang thoảng từ vườn bay tới, những tòa cao ốc bê tông cốt thép kéo dài tận đường chân trời.

 

Sớm thôi, tất cả những thứ này sẽ hoàn toàn thuộc về ta, Riley nghĩ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com