Tinh Tế Vạn Nhân Mê Bị Trùng Tộc Đoạt Đi Rồi

Chương 65



"Xác thực thân phận thành công, chào mừng quý khách." Âm thanh tổng hợp điện tử vang lên, không hề mang theo chút cảm xúc.

 

Dương Tư Nguyên vẫy tay gọi Đường Ngưng đi phía sau, "Tiểu Đường, mau vào đây."

 

"Tổ trưởng."

 

Đường Ngưng nhanh chóng bước vào trong, "Chúng ta tiếp theo sẽ đi đâu?"

 

"Đừng vội, nơi này chính là nơi lưu giữ hệ thống máy chủ, phát minh vĩ đại nhất khiến hành tinh thủ đô của chúng ta tự hào."

 

Dương Tư Nguyên cầm lấy một khay robot đưa tới, lấy một thẻ căn cước tạm thời đưa cho Đường Ngưng, "Cầm lấy, nếu làm mất thì hai ta đừng hòng ra ngoài được đâu."

 

"Em sẽ chú ý." Đường Ngưng theo thói quen đeo thẻ căn cước lên cổ.

 

"Chìa khóa bảo mật mấy hôm trước tôi đưa em, đã học thuộc chưa?" Đường Tư Nguyên vừa đi vừa tiện miệng kiểm tra: "Từ ký tự thứ mười bảy đến thứ ba mươi, đọc cho tôi nghe nào?"

 

Đường Ngưng phản ứng cực nhanh, đọc ra một dãy số, ánh mắt Dương Tư Nguyên hiện lên vẻ tán thưởng.

 

"Lát nữa, tôi bảo em nhập thì mới được nhập."

 

Ánh mắt Đường lóe lên một tia sáng, "Tổ trưởng, em có thể biết thêm chút thông tin về chìa khóa này không?"

 

"Đừng lo, hệ thống phòng ngự của chúng ta có thuật toán bảo mật tinh vi nhất, cái tôi đưa em chỉ là một phần đơn giản nhất thôi, kết hợp với phần của quản lý hệ thống, chúng ta mới có thể tiến hành kiểm tra định kỳ." Dương Tư Nguyên hoàn toàn không mảy may đề phòng, vừa cúi đầu vừa ký tên lên tập tài liệu lấy từ tay robot.

 

Tay Đường Ngưng đang giấu trong túi khựng lại một chút, "Phân cấp quyền hạn?"

 

"Đại khái là như vậy." Dương Tư Nguyên gật đầu, không có ý định nói thêm, "Đi theo tôi."

 

"Vâng, tổ trưởng."

 

Đường Ngưng khẽ nắm lấy vạt áo, ánh mắt tối lại: Cô phải nghĩ cách moi ra toàn bộ mật mã mới được.

 

"Hệ thống phòng thủ cũng có người quản lý sao? Vậy chắc chắn đó là một người học thức uyên bác lắm nhỉ."

 

Nghe Đường Ngưng nói lời ngây thơ như vậy, Dương Tư Nguyên không nhịn được bật cười, "Em a, đúng là ở trường học lâu quá rồi... Người thật sự uyên bác thì cần chúng ta đến kiểm tra hệ thống cho à?"

 

Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Đường Ngưng, Dương Tư Nguyên hạ giọng giải thích: "Người quản lý chẳng qua chỉ là công cụ giữ một phần mật mã, ngay cả việc thay đổi định kỳ mật mã cũng phải dựa vào thuật toán tự động tính toán."

 

"...Như vậy không phạm quy sao? Không sợ bị đánh cắp à?" Đường Ngưng cũng thì thầm hỏi.

 

"Mật mã đầy đủ được chia thành bốn phần, nắm giữ bởi bốn người khác nhau, sẽ thay đổi theo từng giai đoạn. Giống như phần mật mã chúng ta đang dùng, thực ra đã là 'bí mật công khai' rồi."

 

Dương Tư Nguyên vỗ vai Đường Ngưng, "Sau này tôi sẽ từ từ dạy em mấy thứ này, đi thôi."

 

"Cảm ơn tổ trưởng." trong lòng Đường Ngưng trầm xuống, cô sợ nếu hỏi thêm nữa sẽ khiến Dương Tư Nguyên nghi ngờ.

 

————

 

Gần đây Tiêu Mịch Sơn cực kỳ đắc ý, vì rất nhiều hành tinh đã cử hành chính quan đến bày tỏ muốn gia nhập đội quân khởi nghĩa.

 

Dựa vào tinh hệ Ouduna, bản đồ thế lực của quân khởi nghĩa nhanh chóng mở rộng, dần dần hình thành thế bao vây hành tinh thủ đô.

 

"Ha ha ha ha! Thế nào gọi là 'bất chiến tự khuất nhân'? Ông đây chính là như vậy đó!"

 

Tiêu Mịch Sơn đắc ý mở cửa phòng, lập tức thấy Norn đang mặc tạp dề nấu ăn trong bếp.

 

Dù dạo này đã nhìn quen cảnh đường đường là trùng vương của trùng tộc lại vì tình yêu mà xuống bếp, nhưng mỗi lần thấy, Tiêu Mịch Sơn vẫn cảm thấy: So với việc thái rau, Norn trông vẫn hợp với việc "cắt cổ" hơn.

 

Norn không thèm để ý tới Tiêu Mịch Sơn đột ngột xuất hiện, mà quay đầu vào phòng ngủ trước, xác nhận Tô Yến không bị tiếng la to của Tiêu Mịch Sơn đánh thức, rồi mới cẩn thận đóng cửa lại.

 

"Tốt nhất cậu nên có chuyện quan trọng." Norn lạnh lùng liếc anh ta, tuy giọng trách móc nhưng vẫn đè thấp tiếng.

 

Tiêu Mịch Sơn lập tức hiểu ý, giơ tay đập đập trán, "Lỗi của tôi, lỗi của tôi, vui quá quên mất? Tôi đâu có cố ý, cậu xem cậu kìa, cả ngày mặt lạnh như băng, thế này cũng không tốt cho việc dưỡng bệnh của Tô Yến đâu..."

 

Norn không muốn nghe Tiêu Mịch Sơn lải nhải tiếp, lập tức quay người bỏ đi.

 

"Ê ê ê—— đừng đi! Tôi thực sự có chuyện quan trọng!" Tiêu Mịch Sơn vội vàng vào thẳng vấn đề: "Sáng nay có một hành tinh tên là Amanta gửi lễ vật đầu hàng, hành chính quan đó rất biết làm việc, trực tiếp lật tung phòng thí nghiệm ngầm của Riley trên hành tinh bọn họ, trói cả người lẫn tài liệu mang tới cho tôi..."

 

"Cho nên?" Norn nhẫn nại hỏi.

 

"Qua kiểm tra sơ bộ của bộ kỹ thuật, phát hiện có một phần thí nghiệm liên quan đến sự sụp đổ gen."

 

Norn lập tức thẳng lưng, trong mắt lóe lên tia khẩn trương.

 

"Yên tâm, đã bảo Flay đi phân tích rồi." Tiêu Mịch Sơn vỗ vai Norn như để an ủi, "Tôi đến đây là vì còn một chuyện khác."

 

"Có một nhà nghiên cứu bị bắt sống, vì muốn sống nên đã khai ra một số chuyện cũ, tôi cảm thấy cậu nhất định phải đích thân nghe."

 

"Được, đi thôi." Norn dứt khoát tháo tạp dề, bước nhanh ra cửa.

 

Tiêu Mịch Sơn liếc nhìn bóng lưng của Norn, lại nhìn về phía cửa phòng ngủ, sắc mặt đầy phức tạp.

 

"Thành thật chút! Lặp lại lời ông vừa nói lần nữa!"

 

Một nhân viên nghiên cứu cũ của hoàng gia, tóc bạc, mặc áo tù nhân, đang ngồi trong phòng thẩm vấn với vẻ mặt mệt mỏi, "Tôi... không phải đã nói ba lần rồi sao..."

 

"Ông nói thì cứ nói! Lắm lời cái gì?"

 

"Vâng, vâng..."

 

Bên ngoài phòng thẩm vấn, Norn và Tiêu Mịch Sơn đeo tai nghe, nhìn chằm chằm vào nhà nghiên cứu đang ngồi trên ghế thẩm vấn qua tấm kính một chiều.

 

Giọng nói khàn khàn, già nua vang lên qua tai nghe, "Dự án Lê Minh, bắt đầu từ khi nào thì tôi cũng không rõ, nhưng từ lúc tôi vào làm việc trong phòng thí nghiệm ngầm đó đến giờ, chắc cũng phải ba mươi sáu năm rồi."

 

"Lúc đó, thí nghiệm gần như không có tiến triển gì, dù sao cũng liên quan tới các vấn đề về gen,cần phải tính toán và sàng lọc rất nhiều. Có những khi, chỉ để thu được một dữ liệu thôi cũng phải mất hơn ba tháng."

 

Nhân viên thẩm vấn nhíu mày, cố gắng dẫn dắt câu chuyện về đúng hướng, "Vậy các người chú ý tới Tô Hi Nhĩ như thế nào?"

 

Tô Hi Nhĩ?

 

Bên ngoài phòng thẩm vấn, mí mắt Norn bỗng giật mạnh, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

 

Nhà nghiên cứu nheo mắt nghĩ một lúc, chậm rãi đáp: "Hình như... cô ấy từng công khai một mô hình thuật toán nào đó, giúp chúng tôi tiết kiệm được 40% thời gian, thế là cấp trên bắt đầu chú ý tới Tô Hi Nhĩ."

 

"Nói ra cũng trùng hợp, lúc đó cô ấy đề xuất một dự án mới, đúng lúc có thể giúp chúng tôi giải quyết một số khó khăn về gen, vậy là cấp trên yêu cầu cô ấy với danh nghĩa nhân viên bên ngoài, ký thỏa thuận bảo mật để làm việc cho Viện Khoa học, nhưng thực chất lại là nghiên cứu cho chúng tôi."

 

"Nhưng sau đó, khi dự án làm được một nửa, Tô Hi Nhĩ lại muốn rút lui, lý do là cô ấy ly hôn và mang thai. Sau nhiều lần cố giữ không thành, cấp trên liền dùng một vài thủ đoạn."

 

Thấy cuối cùng đã chạm đến điểm then chốt, nhân viên thẩm vấn tiếp tục dẫn dắt, "Thủ đoạn gì? Cụ thể là gì?"

 

"Còn có thể là gì nữa?" Nhà nghiên cứu thở dài, "Muốn ép người mẹ, chẳng phải cứ ra tay với đứa con là xong à?"

 

Norn lập tức nghẹn thở, trong lòng những suy đoán tồi tệ đã được xác thực.

 

"Sau khi đứa trẻ của Tô Hi Nhĩ chào đời, có người đã thả một ít vật chất đặc biệt chứa phóng xạ vào trong lồng ấp trẻ sơ sinh của bệnh viện. Cũng coi như vận may thôi, vốn dĩ chỉ định gây ra ung thư hay gì đó, ai ngờ lại thành ra sự sụp đổ gen..."

 

Nhìn thấy bộ dạng Norn sắp không kìm được, Tiêu Mịch Sơn vội vàng túm lấy anh.

 

"Đừng, đừng, đừng có bốc đồng!"

 

Norn không biểu cảm tháo tai nghe xuống, ánh mắt lạnh lẽo vô hồn nhìn chằm chằm Tiêu Mịch Sơn, từng chữ từng chữ một: "Tôi, rất, bình, tĩnh."

 

Bình tĩnh cái quái gì!

 

Tiêu Mịch Sơn gào thầm trong lòng, sợ cái con sâu này nổi điên rồi liều mạng với cả hành tinh thủ đô.

 

"Chúng ta sớm muộn gì cũng kéo Riley xuống thôi, không cần phải gấp gáp trong lúc này..."

 

"......"

 

Norn liếc nhìn Tiêu Mịch Sơn bám riết không rời như cái "phụ kiện chân" kia, bực bội trợn mắt: "Tôi chỉ muốn hỏi — nếu sự sụp đổ sụp đổ gen là do con người tạo ra, vậy có cách nào chữa khỏi không."

 

"Hả? À!" Tiêu Mịch Sơn xấu hổ buông tay ra, "Vậy thì, đi đi."

 

Norn dùng ánh mắt đầy thương hại liếc nhìn Tiêu Mịch Sơn, rồi sải bước vào phòng thẩm vấn.

 

Mặt Tiêu Mịch Sơn đầy dấu hỏi: "Cái ánh mắt lúc nãy của cậu ta là ý gì?"

 

Nhân viên ghi chép đứng bên, vốn đang cố gắng "mũi nhìn mũi, mũi nhìn tim", đành phải khéo léo trả lời: "Có lẽ... là quan tâm đ ến... sức khỏe của ngài."

 

Tiêu Mịch Sơn đập bàn bật dậy: "Cậu ta đang mỉa mai ta ngu ngốc đúng không?!"

 

......

 

"Trả lời tôi một câu hỏi, sự sụp đổ gen này có khả năng chữa khỏi không?"

 

Nhà nghiên cứu già nhìn sắc mặt của Norn, thăm dò nói: "Bệnh lý ở cấp độ gen, hy vọng chữa khỏi thì rất nhỏ —"

 

Ngay sau đó, ông ta đổi giọng, "Nhưng cũng không phải hoàn toàn tuyệt vọng, nếu có thể giải mã được toàn bộ trình tự gen của một người, vậy thì việc nghiên cứu thuốc điều trị trúng đích sẽ nhanh hơn rất nhiều."

 

Thực ra, đó chính là tình huống lý tưởng nhất.

 

Liên quan đến gen, thuốc điều trị trúng đích cần phải điều chỉnh tùy theo gen khác nhau của từng bệnh nhân. Điều này đòi hỏi một lượng lớn thời gian, nhưng thực tế là rất nhiều bệnh nhân còn chưa kịp hoàn thành công việc giải mã gen thì đã không thể trụ nổi nữa.

 

Norn mím môi, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời này.

 

"Nếu..." Nhà nghiên cứu toát mồ hôi lạnh, đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, "Nếu ngài hỏi vì con trai của Tô Hi Nhĩ, thì có lẽ vẫn còn cách..."

 

"Nói tiếp đi."

 

"Bệ......à không... Riley từng thử nghiên cứu thuốc điều trị trúng đích cho sụp đổ gen, định dùng nó để uy hiếp Tô Hi Nhĩ, nhưng không biết vì lý do gì mà cuối cùng lại không thành công." Nhà nghiên cứu cố gắng moi ra chút thông tin cuối cùng trong đầu.

 

Ánh sáng trong mắt Norn lóe lên, "Rất tốt."

 

Thấy Norn định rời đi, nhà nghiên cứu vội vàng cất tiếng cầu xin, "Có thể... giảm án cho tôi không?"

 

"Cái này..." Norn đưa tay sờ cằm, suy nghĩ kỹ lưỡng trong chốc lát —

 

"Không phải do tôi quyết định."

 

Âm thanh đập bàn, quát tháo vang lên phía sau, nhưng tất cả đều bị Norn phớt lờ.

 

Mặt Tiêu Mịch Sơn không biểu cảm, vậy rốt cuộc, anh ta nên làm thế nào để ngăn cản Norn đi đơn thương độc mã đánh thẳng vào thủ đô đây?

 

"Cậu..."

 

"Tôi phải về nấu cơm rồi." Norn vỗ vai Tiêu Mịch Sơn tỏ ý cảm ơn, rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

 

Thôi được, chắc là mình nghĩ nhiều rồi, Tiêu Mịch Sơn gãi gãi sau đầu.

 

"Điện hạ đã tỉnh."

 

Norn lập tức hiểu ý câu nói ngắn gọn của Flay, có nghĩa là Tô Yến cũng đã biết chuyện này.

 

"Biết rồi."

 

Với tốc độ của Norn, chỉ mất vài giây anh đã trở về phòng.

 

"Yến Yến......"

 

Tô Yến nằm trên giường, quay đầu nhìn Norn, cười nói: "Đừng lo, Kinh Trập đang ở thủ đô."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com