Tinh Tế Vạn Nhân Mê Bị Trùng Tộc Đoạt Đi Rồi

Chương 73: Chương 73: Ngoại truyện (Hoàn)



Lưu ý:

 

Cha: Tô Yến

 

Ba: Norn

 

1.

 

Người ta thường nói: "Đằng sau mỗi cặp cha mẹ yêu thương nhau, luôn có một đứa con được nhặt từ thùng rác về."

 

Mà tôi — chính là đứa trẻ bị nhặt về đó.

 

Trong quãng thời gian ý thức còn mơ hồ, tôi hoàn toàn tin vào câu nói này. Bởi vì người kể cho tôi nghe chính là chú Luka, người thường lén dẫn tôi đi chơi nghịch ngợm, mà hai người cha của tôi thì thực sự vô cùng yêu thương nhau.

 

Đến mức, mỗi lần đi ngang qua một cái thùng rác, tôi đều nghiêm túc quan sát, suy nghĩ: Không biết cái thùng này... có phải chính là "người mẹ" của tôi hay không.

 

Cuối cùng, sự chú ý bất thường của tôi đối với những chiếc thùng rác cũng khiến cha tôi chú ý, sau khi nghe tôi kể hết nguyên do, cha tôi không nói gì, chỉ bảo tôi đi gọi ba tôi về.

 

Sáng hôm sau, chú Luka đã bị ba tôi điều tới các tinh hệ biên giới để... đào khoáng.

 

Tôi rất không nỡ — đương nhiên, chủ yếu là vì chú ấy đi rồi sẽ không còn ai dẫn tôi đi chơi nữa.

 

Thế nên, tại cảng hàng không, tôi nắm chặt lấy tay chú Luka, bắt chú phải hứa: Chỉ cần đào xong mỏ, chú phải lập tức quay về ngay đấy!

 

Chú Feige và cô Dora cũng có mặt ở đó, ban đầu tôi cứ tưởng họ đến tiễn chú Luka, nhưng sau đó tôi phát hiện: Mục tiêu thực sự của họ là tôi.

 

"Tiểu điện hạ à, lần này nhất định phải làm nghiêm túc nhé!"

 

"Liên quan đến tương lai của toàn bộ trùng tộc đó, không thể viết bừa được đâu nha!"

 

Đối mặt với cây bút và tờ giấy mà hai người họ đưa tới, tôi ngơ ngác vô cùng: Cái gì đây trời?

 

Chú Luka bỗng nhiên nắm chặt lấy tay tôi, nghiêm túc nói, "Tiểu điện hạ, hãy để chú ra đi được yên lòng!"

 

Cái gì mà kỳ vậy?

 

Dù trong lòng đầy ắp thắc mắc, tôi vẫn nghiêm túc bỏ thời gian ra viết cho xong.

 

Nhưng tôi không ngờ, bọn họ lại ôm lấy tờ giấy tôi viết, vừa xem vừa òa khóc nức nở, "Trời ơi! Cho dù có dời cả dãy Himalaya đến cũng không cứu nổi cái 'chảo IQ' của trùng tộc chúng ta."

 

"Chúng ta đâu phải chảo nữa... Phải là vực sâu Mariana ấy, nhìn điểm số tiểu điện hạ mà xem, còn chưa bằng một nửa của điện hạ nữa, hu hu hu..."

 

"Ban đầu còn tưởng ít ra cũng được xem như đồi núi nhỏ, ai dè còn chưa vượt nổi đường chân trời..."

 

Mấy người có lịch sự không vậy?

 

......

 

Sau đó tôi kể chuyện này cho ba tôi nghe, không lâu sau, chú Feige và những người khác cũng bị ba tống theo chú Luka đi khai thác khoáng sản.

 

Quả nhiên, ba và cha tôi là yêu tôi nhất!

 

2.

 

Tôi tên là Tinh Dật, cái tên này là do cha tôi đặt.

 

Tôi rất thích cái tên này, và rất may mắn vì người đặt tên cho tôi là cha.

 

Nếu để ba tôi đặt... cảm ơn, tôi không muốn tên là "Tiểu Hắc" đâu :)

 

Sự biết ơn này kéo dài mãi cho đến sinh nhật 10 tuổi của tôi.

 

Hôm đó, chú Kinh Kinh Trập và dì Flay đã đặc biệt tới chúc mừng sinh nhật tôi, đồng thời cũng đến tiếp nhận thành viên mới của nền văn minh cơ khí, đó là một AI ngoại giao mới do cha tôi viết cho nền văn minh cơ khí.

 

Đây là chuyện rất trọng đại, để đặt tên cho thành viên mới, dì Flay hí hửng mở ra một tập tài liệu chứa đầy những cái tên.

 

Sau đó, tôi đã thấy tên mình......nằm trong danh sách đó.

 

Vậy ra, tên của tôi là do dữ liệu lớn chọn ra à?

 

Tôi rất buồn.

 

Tôi gảy đàn Chopin giữa cơn mưa. (ẩn dụ cho tâm trạng đau khổ)

 

Sau đó cha tôi giải thích rằng, tôi và các AI đó đều là sinh mệnh do chính tay cha tạo ra, cho nên cần được đối xử bình đẳng như nhau.

 

Hứ, bình đẳng cái gì, nếu thực sự bình đẳng thì tại sao tôi phải gọi chú Kinh Trập và dì Flay là chú và dì chứ? Không phải nên gọi là anh và chị sao?

 

Tưởng tôi không biết tính bậc vai vế hả?

 

Chú Luka nói đúng, tôi chắc chắn là nhặt về mà.

 

3.

 

Trong mắt cha mẹ nhà người ta, con cái là kết tinh tình yêu.

 

Còn trong mắt ba tôi, tôi chắc là......kết giới tình yêu, chuyên dùng để ngăn cản họ thân mật với nhau.

 

Khi tôi còn rất nhỏ, có một lần, ba tôi làm một bàn đầy đồ ăn, đứng trong bếp hét toáng lên: "Cưng à, ra ăn cơm nè!"

 

Lúc đó, tôi còn mơ hồ về vị trí của mình trong gia đình, tưởng rằng ba cuối cùng cũng có lương tâm, nhớ tới việc cho con trai ăn cơm.

 

Thế là tôi xỏ dép lê, lon ton chạy tới, rồi phát hiện trên bàn toàn những món tôi không thích ăn.

 

Một đứa bé gan to như tôi lúc đó, dám công khai phản đối ba: "Con không thích mấy món này đâu~"

 

Nhưng ba tôi chỉ liếc xéo tôi một cái, rồi quay đầu lại gọi tiếp: "Cưng ơi, ra ăn đi, toàn là món em thích ăn nè!"

 

......Xin lỗi, làm phiền rồi.

 

4.

 

Ba tôi và cha tôi, trùng vương và điện hạ nền văn minh cơ khí, cặp đôi nổi tiếng khắp vũ trụ, biểu tượng tình yêu đẹp đẽ nhất, sở hữu vô số danh hiệu lấp lánh.

 

Còn tôi, là đứa con duy nhất của họ, dĩ nhiên cũng có một danh hiệu nổi bật — Nhân viên thử nghiệm "cẩu lương".

 

"Ngày xưa có nhân viên thử ngủ khách sạn, ngày nay có nhân viên thử ăn cẩu lương, Tiểu điện hạ à, nhiệm vụ của ngài nặng nề lắm đấy." Đó là lời của Dora.

 

Chỉ tiếc lúc đó tôi còn đánh không lại Dora, chỉ có thể ngậm ngùi nhìn cái biệt danh này lan truyền khắp trùng tộc.

 

Thật ra Dora cũng không nói sai, tôi thực sự liên tục "ăn" cẩu lương từ ba với cha, số lượng lớn, ăn đến no luôn, mà còn là bị ép ăn.

 

Lần trước, chú Tiêu Mịch Sơn từ Liên bang Nhân loại gửi cho nhà tôi hai giỏ quýt tươi mới, nghe nói là giống mới, ngọt lắm.

 

Tôi và cha nếm thử, quả nhiên rất ngon.

 

Nhưng rất nhanh sau đó nảy sinh một vấn đề, quýt cũng không nhiều, chỉ có hai giỏ. Tôi và cha ăn mấy ngày, một giỏ đã gần hết.

 

Ban đầu tôi cũng không định tranh giành với cha, nhưng quýt ngon quá, chịu không nổi!

 

Sau đó, chuyện này làm kinh động đến ba tôi.

 

Ba từ thư phòng bước ra, rất nghiêm túc khiển trách tôi và cha, "Cả nhà mình, tranh cái gì? Để ba chia đều cho! Mỗi người nửa giỏ, đừng tranh nữa."

 

Trời ạ! Đây có phải là ba tôi — người nổi tiếng vì sủng vợ không?

 

Tôi không nhịn được nhìn ra cửa sổ — mặt trời cũng đâu có mọc từ đằng tây đâu?

 

Cuối cùng ba cũng công bằng một lần, tôi rất vui, quyết định tranh thủ thời gian đi tắm, chuẩn bị đón nhận nửa giỏ quýt của mình.

 

Nhưng tôi không ngờ, một khi đã là "cuồng vợ", thì mãi mãi vẫn là "cuồng vợ", cũng giống như mặt trời mãi mãi mọc từ phương đông.

 

Khi tôi háo hức từ phòng tắm bước ra, quả nhiên thấy có nửa giỏ quýt.

 

Nhưng, nửa giỏ của tôi thì quýt vừa nhỏ vừa xanh, khó khăn lắm mới thấy được một quả to thì cũng bị dập.

 

Còn nửa giỏ của cha tôi, trái nào cũng vàng ươm mập mạp, hương thơm ngào ngạt.

 

Khái niệm mới về chia đều hả?

 

Ba à, con không phải người thật, nhưng ba thì đúng là "chó thật sự" (ý chỉ ba thiên vị cha, không công bằng).

 

Cảnh tượng đó đã để lại một vết thương tâm lý cực lớn trong lòng tôi khi còn nhỏ.

 

Vậy nên, mọi người ạ — không có "cẩu lương" thì sẽ không có tổn thương.

 

Tẩy chay cẩu lương, bắt đầu từ tôi!

 

5.

 

Sự kiện giỏ quýt chính là "giọt nước tràn ly" cuối cùng đối với tôi. Cuối cùng tôi cũng hạ quyết tâm — bỏ nhà ra đi!

 

Sau khi chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, tôi cân nhắc kỹ càng và quyết định — sẽ đến nhà chú Tiêu!

 

Đợi tôi học được cách trồng quýt xong, tôi sẽ trồng một vườn quýt thật to ngay trước cửa nhà, không cho cha ăn một quả nào, hứ!

 

Nhưng lúc đó tôi còn chưa biết — chú Tiêu cũng là cùng một "chủng loại" với ba tôi — cùng là loại đàn ông siêu cấp sủng vợ.

 

Thế là, tại bàn ăn nhà chú Tiêu, tôi trơ mắt nhìn chú ấy và dì Đằng Linh ân ái trước mặt tôi, biểu cảm trên mặt tôi chỉ còn lại sự trống rỗng.

 

Cái cảm giác quen thuộc chết tiệt này......

 

Tôi quay đầu, vô thức nhìn sang con trai của chú Tiêu — và trong ánh mắt cậu ấy, tôi thấy được một sự tê liệt quen thuộc.

 

Anh em à, chẳng lẽ cậu cũng......

 

Chúng ta đúng là "bản sao khác của nhau"!

 

------------HẾT CHƯƠNG 73------------

HẾT


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com