Nàng ta không đeo mặt nạ, cũng chẳng mang theo vũ khí.
Theo sau nàng ta là một nam nhân khác.
Hai tay bị trói quặt về phía sau, đầu cúi gằm, y phục thì xộc xệch tả tơi.
Nữ thổ phỉ kia đẩy mạnh một cái, người đó liền loạng choạng ngã dúi vào tường, để lộ ra gương mặt lộ rõ vẻ đau đớn.
Cô ngay lập tức nhận ra đó chính là Thẩm Tinh Trì.
“Thẩm Tinh Trì.”
Cô vội vàng chạy tới, nhưng liền bị nữ thổ phỉ kia cản lại.
Nàng ta thân hình vạm vỡ, lông mày rậm rạp, đôi mắt to tròn, toát lên một khí chất đầy anh dũng.
Thật không thể ngờ, một người có ngũ quan đoan chính đến vậy, lại cam tâm đi làm thổ phỉ.
Cô sợ hãi, vội lùi lại phía sau vài bước.
Nàng ta lại bất ngờ nắm lấy tay cô, rồi kéo mạnh một cái.
Cô đứng không vững, liền ngã dúi vào lòng nàng ta.
Rồi cằm cô bị nâng lên, ánh mắt nàng ta tuy có vẻ vô tư nhưng cũng đầy ngang ngược.
“Dưới ánh nến soi tỏ mỹ nhân, Hà tiểu thư quả thực đẹp đến mức khiến người ta phải kinh ngạc.”
“Thảo nào Thẩm công tử kia thà c.h.ế.t chứ không chịu khuất phục, ấy là vì muốn giữ gìn tấm thân trong sạch cho nàng.”
Cô chưa từng gần gũi với người xa lạ đến nhường này, dẫu cho đối phương cũng là phận nữ nhi.
Khoảng cách này khiến cô cảm thấy vô cùng bất an.
Phía sau lưng bỗng vang lên tiếng của Thẩm Tinh Trì, giọng khản đặc nhưng chứa đầy vẻ tức giận.
“Đừng chạm vào cô ấy.”
Thẩm Tinh Trì đang cố gượng mình đứng dậy từ dưới đất.
Hai tay bị trói chặt, việc đứng dậy vốn đã khó khăn, vậy mà hắn vẫn loạng choạng đứng chắn trước mặt cô.
“Hãy thả A Nguyệt đi, ta sẽ ở lại.”
Nữ thổ phỉ thấy thế, liền vỗ tay cười lớn.
“Thẩm công tử quả thực là kẻ si tình, vậy thì cứ để xem đôi uyên ương si tình các ngươi có thể chịu đựng được bao lâu.”
Chẳng ngờ Thẩm Tinh Trì lại dám ăn nói như vậy với bọn thổ phỉ.
Đã rơi vào tay người ta, còn giữ cái cốt khí ấy thì có ích gì cơ chứ.
Ngay khi nàng ta buông tay, cô liền níu lấy tay nàng ta mà van xin:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nữ hiệp, vàng bạc đã giao đủ cho các người, nếu như vẫn chưa đủ thì có thể viết thư bảo cha ta mang thêm một trăm lượng nữa đến. Xin người hãy thả cho ta và Thẩm Tinh Trì một con đường sống.”
Nàng ta nhướng mày, ngũ quan vốn anh dũng chợt ánh lên vài phần phong tình.
“Gấp gáp làm chi. Cứ ở lại đây vài ngày, ngắm nghía cảnh núi non này đã.”
Dứt lời, nàng ta quay người bỏ đi, tiện tay khóa trái cửa lại.
13
Trong gian phòng tối om, chỉ có duy nhất một ngọn nến leo lét cháy.
Cô vội vàng tiến lại gần, định gỡ dây trói trên tay Thẩm Tinh Trì, nhưng rồi phát hiện nút thắt quá chặt, làm cách nào cũng không tài nào mở ra được.
Cô cuống quýt tìm kiếm khắp nơi xem có thứ gì sắc nhọn, dẫu chỉ là một mảnh sành vỡ, miễn sao có thể cắt đứt được sợi dây thừng kia.
Thẩm Tinh Trì ngồi bệt dưới đất, nhìn cô tất bật ngược xuôi, đoạn khẽ cất lời:
“Đừng tìm nữa, bọn chúng sợ chúng ta tự vẫn nên đã dọn sạch hết những thứ sắc nhọn rồi.”
Cô quay người lại, thấy cổ tay hắn đã hằn lên những vết bầm tím.
Cứ bị trói chặt như thế này, e rằng đôi tay ấy của hắn sẽ bị hỏng mất.
Chẳng nghĩ ngợi nhiều, cô liền cúi xuống, định dùng răng mà cắn đứt sợi dây.
Thẩm Tinh Trì đột nhiên rụt mạnh tay lại.
“Đừng làm vậy. Bẩn lắm.”
“A Nguyệt, đừng cắn.”
Bị hắn né tránh, cả khuôn mặt cô liền đập vào tấm lưng hắn.
Cô đau đến mức nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Thấy cô ôm mặt không nói lời nào, hắn hoảng hốt quay người lại hỏi:
“Có bị làm sao không. Ngẩng đầu lên cho ta xem nào.”
Đã đến nước này rồi, có bị thương hay không thì có gì khác biệt nữa đâu chứ.
Dù sao thì cũng chẳng thể nào thoát ra được.
Cô ngồi phịch xuống đất, rồi bật khóc nức nở.
“Bẩn thỉu cái gì chứ. Cắn sợi dây trói thì có gì mà bẩn.”
“Ai mà biết được bọn chúng định nhốt chúng ta đến bao giờ nữa đây.”
“Cứ trói chặt như vậy, tay ngươi sẽ hỏng mất thôi.”
Thẩm Tinh Trì ngẩn người ra, gương mặt thoáng hiện chút xót xa, giọng hắn cũng mềm hẳn đi.
“Không sao đâu A Nguyệt, đợi bọn chúng kiểm tra vàng xong xuôi sẽ thả chúng ta đi thôi.”
“Trói một lát cũng chẳng hề gì, về nhà bôi thuốc vài ngày là khỏi hẳn, vẫn có thể làm diều, đan châu chấu cho nàng được mà.”